Khi nhìn thấy khuôn
mặt quen thuộc ấy, mi tâm anh gần như nhíu chặt đến không còn khe hỡ.
Nhìn anh lặng im còn bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, Lý Lam cười cười:
“Thật đúng lúc quá. Ở chỗ này cũng có thể gặp được anh?”
Trên mặt Cố Học Võ không có một chút vui vẻ, cơ thể căng lên. Ánh mắt có một
chút đề phòng, anh tới nơi này là do thức thời nghĩ tới, vậy mà cũng có
thể chạm mặt Lý Lam. Có thật là trùng hợp? Suy nghĩ bị chuyển sang hướng khác khiến anh không thấy được Cố Học Mai đang thở phào nhẹ nhõm.
“Hình như anh không vui khi gặp em?” Lý Lam thản nhiên cười tươi, nhìn vẻ bất ngờ trên mặt Cố Học Võ: “Đừng hiểu lầm. Em là chuyên gia điều phối
hương liệu. Hôm nay tới đây để lấy mẫu hương lavender.”
Chuyên
gia điều phối hương liệu? Gương mặt căng thẳng ban đầu của Cố Học Võ thả lỏng vài phần. Anh nhớ anh có bảo người điều tra thông tin. Quả thật có đề cập Lý Lam học chuyên ngành công nghệ chế tạo hương liệu ở nước
ngoài, cũng không nhất định liên quan đến nước hoa.
“Chào cô.” Đối với cái gật đầu thản nhiên của Lý Lam, Cố Học Võ không quen lắm với lối xã giao này: “Tôi còn có việc, đi trước”
“Chờ một chút.” Lý Lam cũng không bỏ qua như vậy, đưa mắt nhìn Cố Học Mai
bên cạnh Cố Học Võ, ánh mắt có chút tò mò: “Cô này là vợ anh sao?”
Với câu hỏi của cô, Cố Học Võ không trả lời mà nhướng mày: “Lúc trước khi
mẹ cô giới thiệu đối tượng cho cô có giới thiệu đến chuyện đã kết hôn
hay chưa không?”
Lý Lam thoáng sửng sốt, nhớ ra mẹ cô ta rõ ràng giới thiệu Cố Học Võ đã ly hôn.
“Thật xấu hổ quá.” Đúng rồi, Cố Học Võ từng có một cuộc hôn nhân. Thần sắc có vài phần mất tự nhiên, sự hiếu kỳ trong mắt lại càng nhiều. Trong đầu
cô ta tìm kiếm tư liệu đã từng thu thập, nhưng vẫn không biết người này
là ai.
“Vậy đây là . . . . .”
“Tôi là em họ anh ấy.” Cố Học Mai nhìn hồi lâu cũng biết cô gái này đang nghĩ cái gì. Tám phần là có ý với Cố Học Võ.
“Chào cô.” Lý Lam hoàn toàn thả lỏng, vẻ mặt hình như thở phào: “Phía trước
có một phòng hương liệu, bên trong có thể uống trà lavender, cô có muốn
cùng vào ngồi một chút không?”
“Không cần.”
“Uhm.”
Hai câu trả lời khác nhau, Cố Học Mai nhìn nét mặt lúng túng của Cố Học Võ, trong lòng muốn tạo cơ hội cho anh. Cô chưa từng gặp Chu Oánh, cũng
không hiểu lắm quan hệ của Cố Học Võ và Lý Lam này. Nhưng bây giờ Cố Học Võ đã ly hôn, có thêm cơ hội làm lại như vậy cũng không hẳn không được.
“Học Mai?”
Cố Học Võ muốn nói gì, nhưng Lý Lam đã đẩy Cố Học Mai đi trước. Đoàn người dừng lại bên trong , Lý Lam cho bọn họ chút trà lài ngon, rồi nhìn sắc
mặt Cố Học Mai: “Da của cô rất trắng, song hình như không được hồng hào, cô có thể uống thêm trà hoa hồng, hoặc dùng thanh yên với táo đỏ ngâm
trà để uống. Mấy thứ đó đều tốt cả.”
Cố Học Mai cắn môi, mỉm cười: “Cô cũng biết cái này?”
“Có biết một ít.” Lý Lam khiêm tốn nói: “Nhà tôi kinh doanh nước hoa và hương liệu cho nên tôi cũng học qua một chút.”
“Việc này có liên quan sao?” Cố Học Mai không hiểu lắm, để cô nghiên cứu binh khí, vũ khí, các loại súng, đạn thì cô hiểu, nhưng hỏi cô biết hoa nào
với hoa nào thì cô đúng là chịu.
“Đương nhiên là có.” Lý Lam liếc nhìn Cố Học Võ, thấy anh không khó chịu mới khẽ nói: “Ví dụ hoa hồng,
mùi hương nồng nàn, tác dụng cũng lớn, có thể điều kinh, lưu thông khí
huyết. Bổ sung khí huyết phụ nữ. Hay chẳng hạn như lavender có thể an
thần, dưỡng dạ dày. Còn cả hoa nhài, hoa cúc mà mọi người đều biết nữa,
thường xuyên ngâm nước xông hơi sẽ rất có lợi cho cơ thể.”
“Cô
biết nhiều quá.” Đây là cái gọi là không trong nghề thì không biết. Đối
với Cố Học Mai mà nói bảo cô phân tích thành phần bên trong một quả bom
hay viên đạn là gì còn thấy đơn giản chứ bắt cô nhớ những thứ hoa hoa cỏ cỏ này thì cô thật đúng là không giỏi.
“Cô quá khen.” Lý Lam
cười cười: “Bởi vì liên quan đến việc buôn bán trong nhà nên từ bé tôi
đã rất mẫn cảm với mùi hương. Rất nhiều loại nước hoa, tôi chỉ ngửi một
lần là có thể biết thành phần là gì.”
Nói đến hết lời, sắc mặt Lý Lam bỗng nhiên thay đổi, theo bản năng nhìn Cố Học Võ. Quả nhiên, ánh
mắt anh sáng quắc, nhìn chằm chằm biểu cảm cô ta, bên trong lộ ra một
tia sáng tỏ. Áp chế nội tâm bất an, Lý Lam nhìn sự kính nể trong mắt Cố
Học Mai: “Nhưng mà có một khoảng thời gian tôi rời khỏi nhà. Đại khái
hồi 5 tuổi, tôi bị người ta bắt cóc sau đó lớn lên ở một thị trấn nhỏ. . . . . .”
Nói qua nguyên nhân rời khỏi Lý gia, rồi làm thế nào trở về, cô ta nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên của Cố Học Mai.
“Những việc tôi đã trải qua có phải phức tạp lắm không?”
“Thật sự rất phức tạp.” Cố Học Mai gật đầu: “Cũng làm cho người ta khó mà tưởng tượng được.”
“Đúng vậy.” Lý Lam gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Cố Học Võ: “Có khoảng thời
gian, tôi tưởng bản thân cứ như vậy. Nhưng có một người đã khiến tôi tin là tôi không đơn độc. Còn có người quan tâm đến tôi.”
Cô ta cười nhạt, mang theo vài phần dịu dàng, nhìn về phía Cố Học Võ, chờ anh trả
lời. Thu lại sự hăng hái trong mắt, xóa đi vẻ khôn khéo trên mặt. Lúc
này cô ta nhìn chẳng khác nào cô bé nhà bên. Từ góc độ của Cố Học Võ
nhìn qua, gương mặt của cô ta với Chu Oánh giống y đúc. Trong lúc nhất
thời, anh hơi không thể phân biệt rõ ràng ai là ai. Môi anh mím rất
chặt, im lặng không nói, người trong phòng trà bưng hoa cỏ lên. Hương
thơm thanh nhã lan nơi đầu mũi khiến người ta cảm thấy hết sức thoải
mái.
Cố Học Mai thở sâu, cảm giác toàn thân đều thả lỏng: “Nơi này thật tốt. Lần sau có cơ hội, có thể ghé thường xuyên.”
“Uhm.” Cố Học Võ gật đầu: “Nếu em thích, lần sau chúng ta lại đến.”
“Vâng.” Cố Học Mai gật đầu, nhưng lúc này lại nhận được điện thoại của Trần
Tĩnh Như. Tả Phán Tình đã sinh. Sắc mặt của cô có tia hưng phấn, liếc
nhìn Cố Học Võ: “Vâng, con biết rồi. Dạ. Lát nữa chúng con sẽ tới đó.”
Tắt điện thoại, Cố Học Mai nhìn Cố Học Võ: “Mẹ gọi điện, chúng ta về nhà thôi.”
Tả Phán Tình sinh rồi, Cố Học Mai vừa nói, Cố Học Võ đã biết, nhìn đồng
hồ, giờ này còn rất sớm: “Đi thôi, chúng ta về.” Cố Học Mai quay sang
nhìn Lý Lam: “Cô Lý, ngại quá, trong nhà có chuyện, chúng tôi đi trước.”
“Đừng khách sáo.” Lý Lam lấy danh thiếp đưa cho Cố Học Mai: “Đây là danh thiếp của tôi, lần sau có cơ hội, tới đây uống trà.”
“Được.” Cố Học Mai tiếp nhận, liếc nhìn Cố Học Võ: “Học Võ, chúng ta đi thôi.”
Cố Học Võ cũng không nhìn Lý Lam, nhìn thấy cô ta cầm danh thiếp đưa cho
mình nhưng không nhận, vẻ mặt cô ta có chút hờn tủi: “Anh nhất định
không nể mặt thế này sao?”
Ánh mắt Cố Học Mai kinh ngạc nhìn Cố
Học Võ, chuyện không phong độ như vậy không phải là tác phong của anh.
Cố Học Võ đành phải vươn tay nhận lấy rồi tùy ý cho vào túi áo sơmi. Đẩy Cố Học Mai rời đi, anh không thấy được nụ cười rạng rõ của Lý Lam ở
đằng sau. Có thể gặp được như vậy, Cố Học Võ, hai người chúng ta thật là có duyên đấy.
Trên xe, Cố Học Võ chạy nhanh về hướng Cố gia, quay sang liếc nhìn Cố Học Mai: “Tả Phán Tình sinh rồi à?”
“Đúng vậy.” Cố Học Mai nghĩ đến giọng nói phấn khởi vừa rồi của mẹ, hơi bật cười: “Làm mẹ em vui muốn chết.”
“Sinh thế nào?” Giống như thím, là thai long phượng?
“Hai đứa con trai.” Cố Học Mai nở nụ cười, nghĩ đến điều Cố Học Văn trước
đây vẫn muốn: “Lúc trước Học Văn luôn nói muốn có con gái. Bây giờ chắc
buồn bực đây.”
“Hai đứa đều là con trai?” Cố Học Võ nhướng mày, thật là có chút khó tin: “Chắc chứ?”
“Chắc chắn.” Cố Học Mai gật đầu: “Hai đứa đều sinh ra rồi nên đương nhiên là chính xác .”
Cố Học Võ không nói gì, trong đầu lại nghĩ tới khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm
của Bối Nhi. Không biết con của Cố Học Văn dáng vẻ ra sao. Hai người vội vàng chạy tới bệnh viện, toàn bộ trưởng bối Cố gia đều ở đó. Quá trình
sinh con xem như thuận lợi. Hai đứa bé trai một 2,5 kg một 3 kg.
Bé lớn sinh ra trước nặng 2,5 kg, em trai sinh ra sau là 3 kg, thể lực Tả
Phán Tình rất tốt, sinh xong cũng không ngủ cứ một mực oán trách tại sao mình không sinh con gái.
“Bực chết được.” Trịnh Thất Muội sinh con trai, cô cũng sinh con trai. Đều là con trai, trưởng thành lấy vợ cũng khó khăn.
“Được rồi, được rồi.” Cố Học Văn an ủi cô: “Em nghỉ ngơi cho tốt. Muốn sinh con gái thì để sau sinh tiếp.”
“Không sinh.” Còn sinh nữa chứ. Sinh nữa thì thành heo à: “Đều tại anh, em nói muốn sinh con gái mà.”
“Được, được. Đều do anh, đều do anh.” Cố Học Văn kỳ thật rất vui mừng, cũng
chẳng tranh cãi với cô, lúc này Tả Phán Tình là lớn nhất, cô nói cái gì
là cái đó.
Cố Học Võ nhìn Tả Phán Tình, lại nhìn hai bé trai. Cố
Thiên Sở ôm bé em, nhìn bé anh được Trần Tĩnh Như ôm trong lòng, cười
đến miệng cũng không khép lại được. Hai bé con rất khỏe mạnh, mũm mĩm.
So với Bối Nhi lúc mới sinh thì nhỏ hơn một chút. Nhưng hai bé không thể so với một bé. Nghĩ tới Bối Nhi, Cố Học Võ lại nghĩ tới Tả Phán Tình
trong phòng bệnh.
Cũng là sinh con như nhau mà Tả Phán Tình thì
được một đống người giúp đỡ còn Kiều Tâm Uyển hồi đó chỉ có một mình.
Nếu không phải ngày đó anh đúng lúc đi tìm Tống Thần Văn thì sẽ xảy ra
chuyện gì, thật sự ai cũng vô phương đoán trước.
Cũng cố không ở
lại lâu, sau khi chào hỏi Uông Tú Nga, anh liền rời khỏi. Uông Tú Nga
lại không để anh đi, kéo anh tới đứng ở hành lang bên ngoài phòng bệnh.
“Học Võ, giờ con của Học Văn cũng chào đời rồi, mẹ mặc kệ con làm gì, con mang cháu gái về cho mẹ.”
“Mẹ.” Cố Học Võ hơi bất đắc dĩ: “Con đã đồng ý với Kiều Tâm Uyển là sẽ không cướp con của cô ấy.”
“Cướp ?” Uông Tú Nga tức giận: “Cái này gọi là cướp sao? Đứa bé kia vốn chính là con của con. Con và nó tái hợp không phải xong xuôi sao?”
“Mẹ.” Cố Học Võ xua tay: “Được, được, con sợ mẹ rồi, bây giờ con sẽ đi tới chỗ cô ấy bế con về, được chưa?”
“Cái này còn được.” Uông Tú Nga nhớ cháu gái, nhớ muốn điên rồi: “Con nhanh
một chút. Bối Nhi bây giờ chính là bảo bối, con xem Cố Học Văn sinh hai
đứa con trai, Cố gia chúng ta chỉ có Bối Nhi là cháu gái.”
“Con
biết rồi.” Cố Học Võ cũng không nhìn Uông Tú Nga. Ra cửa, anh mới nhớ
bây giờ là giờ cơm trưa, tùy tiện chọn quán ăn nhanh, giải quyết bữa
cơm. Lại bảo người đưa vài phần vào bệnh viện, dù sao hiện tại tất cả
mọi người đang hưng phấn, chắc chắn sẽ quên ăn. Sắp đặt xong, điện thoại trong túi xách lại vang lên hai tiếng, anh rất nhanh bắt máy, giọng nói bên kia điện thoại truyền đến khiến anh nhướng mày.
“Anh nói gì?” Thang Á nam quay về Mĩ?”
“Tôi không phải đã bảo các anh theo dõi cậu ấy không để cậu ấy rời khỏi
thành phố C sao?” Chỉ cần nán lại thành phố C, chỉ cần có thể nhìn Trịnh Thất Muội, không chừng ngày nào đó lại nhớ ra. Nhưng hiện tại đã đi rồi thì còn theo dõi cái gì?
“Công phu Thang thiếu anh cũng không phải không biết, chúng tôi ngăn không được.”
Cố Học Võ trầm mặc, nghĩ tới Trịnh Thất Muội vất vả một mình mang theo con ở thành phố C mà thở dài thật dài. Tắt điện thoại, anh lên xe chạy về
hướng Kiều gia. Tới Kiều gia lại được Kiều mẹ thông báo là Kiều Tâm Uyển không có nhà.
“Cô ấy đi đâu?” Không phải là trốn rồi chứ?