Càng đáng giận hơn là chạm vào cô còn muốn giải thích với Chu Oánh? Anh không biết là nói như vậy rất quá đáng sao ?
Đói khát? Cố Học Võ nhìn Kiều Tâm Uyển, anh không hề đói khát. Anh chỉ, anh chỉ… kìm lòng không được. Đúng vậy. Chính là kìm lòng không được. Anh
nhìn thấy Quyền Chính Hạo xuất hiện cùng Kiều Tâm Uyển. Thấy Quyền Chính Hạo ôm thắt lưng Kiều Tâm Uyển, hai người nói muốn đi mua phòng cưới.
Anh bỗng nhiên cảm thấy khó mà chấp nhận. Hình ảnh đầu tiên hiện lên
trong đầu là cảnh lần trước ở trong xe Kiều Tâm Uyển ở dưới thân anh.
Dáng vẻ mềm mại đáng yêu và kiều diễm như thế mà cũng để cho Quyền Chính Hạo nhìn vào, chạm vào, thậm chí được…
Không hiểu sao anh lại
không thể chấp nhận được, anh vô cùng kích động mới làm chuyện bản thân
cũng phải bất ngờ, lần đầu tiên trong ba mươi mấy năm anh chủ động ra
tay đánh người. Việc này với anh mà nói, thật đúng là lần đầu tiên.
Chuyện kế tiếp thì đơn giản hơn, nhìn Kiều Tâm Uyển bảo vệ Quyền Chính
Hạo, vì anh ta mà mắng anh. Sự khó chịu lại bắt đầu tích lũy, anh lại
lần nữa ra tay với Kiều Tâm Uyển.
Khác với lần trước ở trong xe,
lần này anh muốn cô phải bình tĩnh. Anh không thích nghe cô nhắc đến tên của gã đàn ông khác, lại càng không thích Bối Nhi có thể sẽ gọi gã nào
đó là ba.
Người đang có đủ loại bực bội sẽ tích tụ lại thành một
loại khó chịu. Loại khó chịu này cần tìm một chỗ trút, mà chỗ trút ấy
chính là Kiều Tâm Uyển. Anh không ân hận vì mình đã chiếm đoạt cô, trên
thực tế hương vị của cô còn thơm hơn cả anh tưởng tượng, khiến anh
nghiện không dứt ra được.
Tâm tư dao động làm anh không nghe được hai câu kế tiếp Kiều Tâm Uyển nói.
“Tôi không xem cô là gái bao.” Anh là người nghiện sự sạch sẽ. Anh nhìn Kiều Tâm Uyển, vươn tay, kéo cô vào ngực mình, cúi đầu, giọng nói mang theo
vài phần khàn khàn.
“Kiều Tâm Uyển, tôi không xem cô là gái bao.”
“Anh. . . . . .” Bàn tay to của anh chạm vào lưng cô, bàn tay có hơi chai sần lướt qua da thịt cô. Kiều Tâm Uyển vừa mới trải qua một lần cao trào
không ngớt nên cơ thể bị anh chạm vào lại hơi mẫn cảm.
“Anh, anh buông ra.”
“Cô nghĩ tôi sẽ làm như thế với một gái bao?” Nụ hôn nhẹ nhàng dừng ở trên
cánh môi cô. Ban đầu là khẽ chạm sau đó lại thành nụ hôn thắm thiết, sau nữa, nụ hôn lại thay đổi.
“Đừng . . . . . .” Kiều Tâm Uyển muốn phản kháng, muốn đẩy anh ra. Nhưng cô sao địch nổi Cố Học Võ?
“Vẫn là như vậy?” Nụ hôn lại lần nữa hạ xuống.
Mới chỉ hai bước cơ thể đã bị anh đẩy ngã trên sofa. Khăn tắm dễ dàng bị
anh kéo xuống. Chuyện kế tiếp lại không thể khống chế. Lúc này đây sau
khi chấm dứt, Kiều Tâm Uyển thật sự chẳng còn chút sức lực nào, nghiêng
người, nặng nề ngủ. Vừa ngủ là ngủ thẳng tới hừng đông. Khi thức dậy,
toàn thân đau nhức khó chịu. Nhất là giữa hai chân, thậm chí di chuyển
một chút cũng thấy đau.
Chống người dậy, cô phát hiện bên ngoài
cửa sổ trời đã sáng rực. Trong lòng quýnh lên. Từ sau khi sinh Bối Nhi
cô chưa có đêm nào không về. Cô đi cả đêm không về thế này chắc mẹ cô sẽ rất sốt ruột. Còn Bối Nhi không biết thế nào nữa. Đều do Cố Học Võ,
Kiều Tâm Uyển trong lòng hết sức oán hận. Cô dùng tốc độ nhanh nhất chạy vào phòng tắm tắm rửa. Nhìn mình toàn thân đều là dấu hôn mà trong lòng lại căm hờn Cố Học Võ tới cực điểm.
Đúng rồi, ban nãy khi rời
giường cô không thấy anh. Kiều Tâm Uyển tắm rửa xong, cảm giác cơ thể
thư thái rất nhiều. Hai cái khăn lông trong phòng tắm ngày hôm qua đều
đã dùng hết, lúc này cô chỉ có thể cứ như vậy ra ngoài. Trong phòng
không có ai. Ở trên sofa bên ngoài phòng khách có đặt một bộ quần áo, có đầy đủ mọi thứ từ nội y cho đến áo khoác. Tính ra anh còn có chút lương tâm. Kiều Tâm Uyển cầm quần áo mặc vào mà chẳng thấy chút cảm kích,
quần áo của cô bị Cố Học Võ xé rách, anh đền cho cô bộ mới cũng rất bình thường.
Cái váy này kiểu dáng cũng tương tự cái ngày hôm qua.
Mặc quần áo vào, cô mới phát hiện trên bàn trà có tờ giấy để mở. Phía
trên chỉ có một câu: Tôi đi làm trước, buổi tối cùng em ăn cơm.
“Đi chết đi.” Ai muốn cùng anh ăn cơm?
Kiều Tâm Uyển chớp mắt khinh thường một cái, nghĩ mà muốn xẻo Cố Học Võ ngàn vạn đao để trút mối hận trong lòng. Cầm tờ giấy xé vụn, cô thở sâu, lại đưa mắt nhìn người mình, xác định không có bất kì vấn đề gì mới mở cửa, dự định về nhà nhìn Bối Nhi. Nhưng vừa mở cửa lại làm bóng người ngoài
cửa hoảng sợ. Đỗ Lợi Tân không biết tới từ lúc nào. Anh ta đứng ở cửa,
tay còn đang giơ lên, có vẻ muốn gõ cửa.
Thấy anh ta, khuôn mặt Kiều Tâm Uyển lập tức đỏ bừng, vô cùng mất tự nhiên, xấu hổ kéo kéo khóe miệng: “Sao anh ở đây?”
“Tôi?” Đỗ Lợi Tân chỉ chỉ bên trong: “Tôi đến tìm Cố lão đại.”
“Anh ta không có ở đây.” Kiều Tâm Uyển xấu hổ. Phòng này không phải do Cố Học Võ tiện tay chọn ư? Sao, sao Đỗ Lợi Tân lại đến?
“À. Đi rồi à.” Đỗ Lợi Tân hiểu biết gật đầu. Quả thật. Sáng sớm anh ta tới
đã không thấy xe Cố Học Võ đâu. Đương nhiên biết anh không có ở đây,
nhưng anh ta cố tình, muốn đến xem người phụ nữ khiến Cố Học Võ phá lệ
là ai.
“Không có việc gì, tôi đi trước.”
Kiều Tâm Uyển cúi đầu, gần như không có dũng khí nhìn vào ánh mắt có phần nghiền ngẫm của Đỗ Lợi Tân. Đỗ Lợi Tân nhìn cô một cái, bước nhanh tới, đi theo bên
cạnh cô.
“Cô muốn đi đâu? Tôi chở cô.”
“Tôi . . . . . .”
“Bên này cũng không dễ gọi xe lắm.” Đỗ Lợi Tân nhìn Kiều Tâm Uyển: “Chúng ta vẫn là bạn bè chứ?”
Mặc dù ngày trước anh ta cũng không có thiện cảm mấy với Kiều Tâm Uyển,
song nếu Cố Học Võ lại đến với Kiều Tâm Uyển thì chứng tỏ cô vẫn có cơ
hội trở thành chị dâu cả của bọn họ.
“Tôi . . . . . .”
Muốn khước từ nhưng Kiều Tâm Uyển lại nhớ mình chẳng đem theo gì đành gật gật đầu: “Phiền anh.”
“Không phiền.” Đỗ Lợi Tân lắc đầu, hai người cùng nhau đi xuống lầu. Lên xe, Đỗ Lợi Tân nhìn Kiều Tâm Uyển: “Kiều gia?”
“Uhm.”
“Vậy cũng đúng.” Đỗ Lợi Tân nghĩ đến tình cảnh lần trước: “Bối Nhi sao rồi? Sau ngày đầy tháng, tôi không gặp con bé.”
“Bối Nhi khỏe lắm.” Nhắc đến con gái, sắc mặt Kiều Tâm Uyển liền bình thường trở lại, nhìn có chút yêu thương: “Con bé rất ngoan, rất nghe lời. Sinh hoạt cũng rất quy luật, ăn, ngủ, ngủ, ăn.”
“Vậy là tốt rồi.” Đỗ Lợi Tân gật đầu, liếc nhìn Kiều Tâm Uyển: “Cô bây giờ dự định tái hợp lại với lão Đại à?”
“. . . . . .”
Tái hợp? Kiều Tâm Uyển nháy mắt liền im lặng, lắc đầu: “Tôi chưa quyết định.”
“Phải không?” Việc này thật đúng là khiến anh ta bất ngờ, Đỗ Lợi Tân nhìn con đường phía trước, hôm nay sao thời tiết chẳng tốt đẹp tí nào, lát nữa
có thể lại mưa nữa đây. Quay sang liếc nhìn Kiều Tâm Uyển, anh ta tiếp
tục chăm chú lái xe, điềm nhiên như không thản nhiên nói: “Cô là người
phụ nữ đầu tiên lão Đại mang đến chỗ tôi.”
Kiều Tâm Uyển thoáng sửng sốt nhìn Đỗ Lợi Tân, vẻ mặt có chút mỉa mai: “Anh đến làm thuyết khách cho anh ta sao?”
“Không.” Đỗ Lợi Tân cười, liếc nhìn Kiều Tâm Uyển: “Cô không hiểu lão đại vậy à? Cô thấy với cá tính lão Đại mà vẫn còn cần người khác làm thuyết khách
cho anh ấy sao?”
Quả thật không cần. Cố Học Võ là ai? Kiều Tâm Uyển còn rõ hơn Đỗ Lợi Tân, lặng im, nắm hai tay lại, cô không biết nên nói gì.
“Kiều Tâm Uyển. Kỳ thật cô căn bản không hiểu lão Đại.” Chí ít, là hiểu không sâu.
Đỗ Lợi Tân thản nhiên mở miệng. Tình cảm Kiều Tâm Uyển dành cho Cố Học Võ, mấy người trong sấp nhỏ đều thấy hết. Nhưng có một số thứ, Kiều Tâm
Uyển lại không biết, cô không hiểu đàn ông, không rõ về đàn ông. Cho dù
cô rất yêu Cố Học Võ, nhưng chỉ có yêu thôi thì chưa đủ. Cũng bởi vì cô
không hiểu Cố Học Võ cho nên trước kia mới thất bại. Nếu cô thay đổi
cách thức, đổi một góc độ khác, biết đâu hôm nay cô và Cố Học Võ đã sớm có kết cục khác. Mà không phải như bây giờ. . . . . .
“Phải
không?” Nếu ngày trước có người nói những lời này với Kiều Tâm Uyển, cô
nhất định sẽ phản bác. Sao cô lại không hiểu Cố Học Võ? Yêu anh hai mươi mấy năm, cô tự nhận trên thế giới này cô là người hiểu anh nhất. Nhưng
trải qua những sự việc trong thời gian gần đây, cô lại không dám khẳng
định. Quả thật, cô căn bản không hiểu Cố Học Võ. Ít nhất bây giờ, cô
không thể hiểu rõ ràng trong lòng Cố Học Võ suy nghĩ cái gì.
Đêm
qua lần cuối cùng, anh hôn cô, nói anh chưa từng xem cô như kĩ nữ. Sau
khi hai người chấm dứt dây dưa, Lúc cô mệt đến nặng nề ngủ dường như có
loáng thoáng cảm giác được Cố Học Võ ôm cô lên giường. Sau đó ôm cô ngủ.
Mà buổi đêm này, cô không hề mộng mị, một đêm ngủ thẳng giấc đến tận khi
tỉnh dậy ban nãy. Cô không rõ, Cố Học Võ phát điên cái gì. Không hiểu
tại sao Cố Học Võ đột nhiên dịu dàng với cô. Mà những điều không rõ này
chỉ có một cách giải thích, cách giải thích của cô chính là mọi thứ đều
vì con. Cố Học Võ, vì con mới ở bên cô, vì con mới dịu dàng với cô.
“Cô không phải là nghĩ lão đại vì con mới như vậy với cô đó chứ?”
Lời nói của Đỗ Lợi Tân cắt ngang suy nghĩ của Kiều Tâm Uyển, cô quay sang,
nhìn Đỗ Lợi Tân, anh ta có ngũ quan tuấn dật giống như anh em Cố gia,
trong đám em út, cho dù ở phương diện nào Đỗ Lợi Tân cũng xem như không
thua kém anh em Cố gia.
Anh làm việc chín chắn. Đối nhân xử thế
chững chạc. Với bạn bè thì rất có nghĩa khí. Chỉ có một khuyết điểm duy
nhất là dường như Đỗ Lợi Tân hình như chưa bao giờ gần nữ sắc? Chí ít ở
Bắc Đô cũng mấy năm nay mà cô chưa thấy bên cạnh anh ta xuất hiện một
người phụ nữ nào.
“Chẳng lẽ không đúng sao?” Không thèm nghĩ lời
của Đỗ Lợi Tân nữa, Kiều Tâm Uyển nhướng cao đôi lông mày thanh tú, thần sắc tràn đầy châm biếm: “Nếu không thì anh nghĩ tại sao Cố Học Võ lại
đột nhiên xoay chuyển 180 độ.”
“Đứa bé là một phần.” Đỗ Lợi Tân
không phủ nhận điểm này. Trên thế giới đại khái không có người đàn ông
có thể nhìn con mình ra đời mà thờ ơ. Cũng sẽ không có người đàn ông nào không muốn con mình.
“Tôi không phủ nhận. Cố lão đại bây giờ ở
bên cô có một phần nguyên nhân là vì đứa bé.” Đây là sự thực: “Nhưng
ngoài đứa bé ra, nếu cô không có khả năng thu hút anh ấy thì anh ấy
tuyệt đối sẽ không liếc nhìn cô nhiều hơn một cái.”
Đàn ông có
hai loại, một là cơ thể và trái tim có thể tách biệt. Mặc kệ yêu hay
không yêu, đều có khả năng phát sinh quan hệ với một người phụ nữ. Còn
loại kia là cơ thể và trái tim không thể tách biệt, chỉ khi trong lòng
có người phụ nữ mới có thể phát sinh quan hệ với cô ta. Mà Cố Học Võ
chính là loại thứ hai.
“Hừ, tôi nên cảm thấy vinh hạnh sao?” Đối
với cách nói của anh ta, Kiều Tâm Uyển căn bản không cảm kích: “Tôi
đương nhiên là có chỗ hấp dẫn anh ta. Chỗ tôi hấp dẫn anh ta chính là
tôi có một đứa con gái, con gái của anh ta. Cho nên anh ta mới không
chịu buông tay như vậy, không phải sao?”