Lý Lam đã đi tới cổng mà vẫn không nghe tiếng bước chân phía sau, cô ta xoay người, thấy Cố
Học Võ còn ngồi trên xe thì nhướng mày, xoay người đi tới đứng trước xe
anh.
“Sao? Không dám đi theo? Không dám đối diện với sự thật sao?”
“Lý Lam.” Cố Học Võ gọi tên cô, trong mắt hiện lên một tia tàn nhẫn: “Tôi chưa bao giờ để người ta giỡn mặt tôi.”
“Giỡn mặt anh?” Ánh mắt Lý Lam hết sức căm ghét, không chút lo sợ sự tàn nhẫn trong mắt anh: “Tôi cũng hy vọng đây là ông trời đang đùa tôi, đáng
tiếc không phải.”
Hai chữ phía sau, cô ta nhấn rất mạnh. Nói
xong, cô ta không thèm quan tâm Cố Học Võ nữa, cất bước đi vào bên
trong. Cố Học Võ cắn chặt răng, xuống xe đi theo. Lúc vào cửa, anh không bỏ qua bốn chữ trên tấm biển trên cửa. Nghĩa trang Thanh Sơn. Tim đập
bắt đầu nhanh hơn, hai tay siết chặt thành quyền, anh đi theo sau Lý
Lam, vào bên trong.
Nghĩa trang Thanh Sơn, từ trên xuống dưới,
tầng tầng lớp lớp những ngôi mộ xếp thành từng dãy, ngay ngắn xoay quanh nghĩa trang. Vẻ mặt Lý Lam rất nghiêm túc, bước chân của cô ta cũng
không nhanh mà chậm rãi đi tới.
Cố Học Võ đi theo sau cô ta,
trong lòng cũng mơ hồ hiểu ra một sự thật, nhưng lại không chịu tin. Hai tay anh siết rất chặt, đi theo sau Lý Lam về phía trước, lại về phía
trước. Tiếp tục đi lên trên, rồi lại đi tiếp lên trên. Trời chiều lúc
này đã bắt đầu hạ xuống. Những cơn gió thổi qua lạnh lẽo, cô ta cũng mặc kệ. Lúc đến đỉnh núi, cô ta dừng bước, đi theo một hành lang thật dài
rồi ngừng trước một bia mộ trắng tinh.
Cô ta đầu tiên là cúi đầu, sau đó đứng lên, nhìn gương mặt giống y như cô ta trên bia mộ, khe khẽ
mở miệng: “Chị, em tới thăm chị đây.”
Lời vừa ra khỏi miệng,
giọng cô ta đã bắt đầu run rẩy, rõ ràng là sắp khóc, hai tay vịn trên mộ bia, đốt ngón tay có chút tái nhợt.
“Chị, em xin lỗi. Em đã tự tiện dẫn anh ta tới, nhưng, nhưng em không biết, chị có muốn gặp anh ta không…”
Cố Học Võ ở phía sau, đã sớm ngừng bước, ngơ ngác nhìn khuôn mặt tươi cười trên tấm hình trên bia. Đó là Chu Oánh, đó mới chính là Chu Oánh. Khuôn mặt cũng tươi cười như thế, mái tóc cũng như thế. Sự dịu dàng, thiện
lương trong ánh mắt dường như còn đang trước mắt, đây mới chính là Chu
Oánh.
Anh sững sờ, cả hồi lâu vẫn không thể phản ứng. Mãi đến khi nghe thấy Lý Lam nói câu ‘chị có muốn gặp anh ta không’, anh mới đột
nhiên tiến lên hai bước, trừng mắt với gương mặt Lý Lam.
“Không thể, không thể nào…”
Bốn năm, thời gian bốn năm, anh đã nghĩ đến vô số kết quả Chu Oánh có thể
có, nhưng chưa từng nghĩ đến kết quả anh sẽ đối mặt với một bia mộ lạnh
lẽo thế nào. Nhìn thời gian ghi trên bia, 3 năm trước. Chu Oánh đã chết
gần 3 năm.
“Nói cho tôi biết. Vì sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện
gì?” Giọng anh không thể khống chế mà lên cao vài mức, lại hơi khàn
khàn, anh trừng mắt với Lý Lam.
“Nói cho tôi biết…”
Lý Lam lặng im, nước mắt không ngừng tuôn rơi, ngồi xổm xuống trước mộ bia,
nơi đó vẫn còn những bông cúc ngày hôm qua cô ta mang đến.
“Nói
cho tôi biết, cô, cô ấy như thế nào mà…” Chết, chữ ấy cứ nghẹn cứng ở cổ họng, Cố Học Võ không cách nào mà nói ra được. Chu Oánh, Chu Oánh, một
cô gái tốt đẹp như vậy, mới hai mươi mấy tuổi, vậy mà đã rời khỏi thế
giới này? Việc này quá tàn nhẫn. Anh không thể chấp nhận kết quả này.
Thâm tâm anh hiện lên vô số nghi vấn, bức thiết muốn biết một đáp án.
“Bây giờ anh muốn biết còn có nghĩa lý gì?” Lý Lam cất giọng lạnh lùng, cũng không thèm nhìn tới Cố Học Võ, đưa tay vuốt khuôn mặt tươi cười trên mộ bia của Chu Oánh: “Chị, người đàn ông ấy đã đến. Em biết, chị rất yêu
anh ta, chị yêu anh ta cả đời. Em sai rồi. Em phải sớm dẫn anh ta tớp
gặp chị một chút. Kỳ thật, sao chị lại không muốn gặp anh ta chứ?” Chu
Oánh yêu Cố Học Võ như vậy, yêu đến tận xương tủy. Lúc này chị ấy chắc
là rất vui đúng không?
“Xin lỗi, chị.” Khuôn mặt Lý Lam dán lên
mộ bia, nước mắt lại từ trên má rơi xuống: “Em đã để chị cô độc một mình ở chỗ này lâu như vậy. Em xin lỗi, em đã không dẫn anh ta tới sớm, xin
lỗi…”
“Nói cho tôi biết.” Hốc mắt Cố Học Võ cũng nóng ran, anh
kéo tay Lý Lam, muốn một đáp án: “Vì sao? Cô ấy lại… sớm như vậy. Cô, cô ấy còn trẻ như thế? Sao lại?”
“Cố Học Võ.” Lý lam hất tay anh
ra, sắc mặt rất khó coi: “Tâm trạng tôi không tốt, căn bản không muốn
nói chuyện. Ngày hôm qua sinh nhật chị ấy, anh không tới. Nhưng bây giờ
anh cũng đã tới, tuy rằng hơi trễ. Dù sao hai người cũng từng có một
thời gian yêu nhau. Anh ngồi với chị ấy đi. Còn chuyện anh muốn biết,
tuần sau đến ngày giỗ của chị tôi sẽ cho anh biết tất cả.”
Ngày
giỗ? Trong mắt Cố Học Võ hiện lên sự kinh hoàng, Lý Lam lại nở nụ cười,
cười đến vô cùng cay đắng: “Mỉa mai sao? Sinh nhật chị mới qua một tuần
là chị ấy cũng ra đi. Chị ấy thực sự rất đáng thương. Chị ấy…”
Câu nói kế tiếp, cô ta cũng không nói ra được, nước mắt cứ từng giọt từng
giọt rơi xuống, cuối cùng cô ta xoay mặt, thở sâu, để mình bình tĩnh
lại: “Chị, để anh ta ở cùng với chị, em biết chị đã nghĩ đến ngày hôm
nay rất lâu rồi. Em về trước. Tuần sau, em sẽ trở lại.”
Nói xong
câu này, Lý Lam rời khỏi trước, để lại Cố Học Võ ngơ ngác nhìn tấm ảnh
Oánh Oánh trên bia mộ cả hồi lâu không nhúc nhích. Trời chiều buông
xuống, khắp nơi đều nhuộm một màu vàng rực, anh ngồi xuống trước bia mộ, ánh mắt đảo qua khuôn mặt của Chu Oánh trong bức ảnh.
Đó là
người phụ nữ anh từng yêu, từng nhớ nhung tha thiết, nhớ rõ ràng, đến
một ngày cũng không quên. Nhớ đến Chu Oánh là anh lại muốn tìm cô, hỏi
cô tại sao không từ mà biệt, hỏi cô tại sao phải rời xa anh.
Còn
bây giờ, những thứ đó đều chẳng còn ý nghĩa. Chu Oánh, cô đã chết. Anh
không còn cơ hội gặp cô, không còn cơ hội hỏi rõ ràng suy nghĩ của cô.
Tại sao phải rời xa anh? Đã hơn bốn năm rồi. Chu Oánh, nói cho anh biết, tại sao em phải rời xa anh? Tại sao em không từ mà biệt? Tại sao không
cho anh một đáp án. Lẽ nào trong lòng em, anh không đáng để em tin tưởng như vậy sao?
Cố Học Võ không trả lời được, cũng biết lúc này có
đi tìm Lý Lam cũng không thể có câu trả lời. Một tuần, cô ta nói một
tuần sau sẽ nói cho anh biết. Trong đầu Cố Học Võ rất rõ ràng là Lý Lam
cố ý, cô ta muốn anh bị giày vò. Cô ta muốn anh một tuần này phải bất an tìm kiếm câu trả lời cho những việc đã qua.
Bởi vì anh hiện tại
cũng đã ở trong sự dày vò. Nhìn khuôn mặt tươi cười của Chu Oánh trên
bia mộ, anh ngồi xuống, vươn tay, nhẹ nhàng xoa xoa lên bức ảnh. Trong
đầu lại hiện lên khoảng thời gian lần đầu tiên anh biết Chu Oánh.
Khi đó, cô vừa mới công tác được hơn một năm. Bởi vì thể hiện xuất sắc nên
được bầu làm nhà giáo ưu tú của huyện, là chính anh đã trao giải cho cô. Cô là một nữ sinh có nụ cười rất ngọt ngào, trong thế giới của cô không có người xấu chỉ có người tốt. Cô rất thiện lương, thấy chó mèo lạc
trên đường, đều muốn giúp đỡ. Thấy ai khổ sở, cô cũng đều mất mát thật
lâu. Có đôi khi vì chuyện của người khác mà cô có thể khóc suốt buổi
sáng. Sau khi quen cô, anh mới biết phụ nữ đúng là làm từ nước. Sao lại
thích khóc như thế? Có nhiều nước mắt như vậy? Cô rất có trách nhiệm, ở
trường tiểu học ấy, cô rất chăm chỉ sửa bài tập cho từng em học sinh.
Mỗi một lời nhận xét cô đều phải suy nghĩ thật lâu mới viết xuống.
Khi đến với cô, CỐ Học Võ không phủ nhận là anh đã hạnh phúc. Bởi vì sự tồn tại của Chu Oánh khiến anh thấy được phụ nữ thật khác nhau. Chu Oánh là một phụ nữ hoàn toàn khác Kiều Tâm Uyển. Cô nhạy cảm, cô thiện lương,
cô kiên cường và lạc quan, dũng cảm đối mặt với những trắc trở cuộc sống mang lại, chưa bao giờ khuất phục hiện thực.
Ở bên Chu Oánh rất
thoải mái. Ở thị trấn nhỏ ấy cũng không có nhiều trò giải trí. Mà thân
phận của anh cũng khiến anh không thể nào chơi đùa vui vẻ mà không lo
nghĩ gì. Cho nên những cuộc hẹn hò của hai người liền trở nên rất nguyên thủy. Lên núi, xuống sông. Hai người đi dạo ở vùng ngoại ô. Tay nắm tay ngắm mặt trời lắm, lại ngắm bình minh. Những việc này đều khác xa so
với cuộc sống của anh ở Bắc Đô.
Chu Oánh là một phụ nữ rất chân
thực, cô chưa bao giờ đòi hỏi anh tặng hoa hay trang sức. Cái vòng cổ
kia cũng là nhân ngày sinh nhật cô nên anh cương quyết muốn mua. Cô nói, một bó hoa hồng rất đắt, chừng đó tiền có thể cho người lang thang ăn
được thêm một bữa cơm. Đối với sự thiện lương của cô, Cố Học Võ luôn hết sức bất đắc dĩ.
Cô thích tự nấu cơm. Ký túc xá trong trường có
một cái nhà bếp nhỏ, cô thường hay xuống đó nấu cơm cho anh. Có một
khoảng thời gian trong huyện xảy ra sự cố an ninh, anh vì giải quyết
chuyện đó mà mấy ngày mấy đêm không chợp mắt. Lúc về ký túc xá, liền
thấy cô xách theo canh mình nấu, đứng chờ ở cửa ký túc. Anh vài ngày
không ngủ, cô cũng mấy ngày không nghỉ ngơi tốt, cứ chờ tin tức, chờ
anh. Lúc đó, cô vẫn chưa có chìa khóa ký túc xá của anh. Khi anh về thấy cô ngồi xổm trong góc, trong lòng ôm cái bình giữ nhiệt nho nhỏ, lúc ấy anh đã quyết định đời này, anh nhất định phải lấy cô làm vợ, cho cô
hạnh phúc suốt đời. Hạnh phúc? Cố Học Võ nhìn tấm ảnh Chu Oánh, người
con gái tốt đẹp thiện lương ấy cứ như vậy rời đi. Anh thậm chí hoàn toàn không biết nguyên nhân.
Sắc trời đã tối mịt, gió thổi qua cũng
khiến người ta thấy lạnh hơn. Cố Học Võ đã không còn nhìn rõ tấm ảnh
trên bia mộ lắm. Nghĩ đến những việc đã qua, ánh mắt anh lại không thể
nào rời đi.
“Chu Oánh. Nói cho anh biết, tại sao em phải ra đi?”
Tại sao không cho anh một cơ hội, để anh cho cô hạnh phúc? Tại sao vào lúc này lại cho anh biết một tin tức thế này?
“Đây là sự trừng phạt của em với anh đúng không?” Cố Học Võ cười đến mức có
phần trào phúng: “Bởi vì, anh không kịp thời tìm thấy em. Bởi vì anh
không bảo vệ tốt cho em, phải không? Là như thế sao?”
Chu Oánh không thể đáp lại anh, cái anh nhận được chỉ là tiếng gió hú giữa sườn núi nghe càng lúc càng dữ dội.
“Chu Oánh. Oánh Oánh…” Trong lòng anh có rất nhiều nghi vấn. Những nghi vấn
này đặt ở trong lồng ngực, dồn nén lại ép anh tới mức gần như không thở
nổi.
Sự không cam lòng trước kia giờ lại thành không giải thích
được. Nghi vấn. Anh muốn nhận được một đáp án. Nhưng lại không có, anh
biết phải chờ thêm một tuần nữa. Một tuần sau là ngày giỗ của Chu Oánh.
Cô rốt cuộc đã chết như thế nào?
Di động vào lúc này vang lên.
Những tiếng reng reng vang lên đánh thức anh đang lạc vào cõi thần tiên. Anh nhấc máy, là Kiều Tâm Uyển gọi đến.
“Học Võ, anh ở đâu? Cả nhà đều đang đợi anh ăn cơm đấy.”