“Em đến kiểm tra thai sản, nghe nói chị ở đây, nên đến thăm chị.”
Tả Phán Tình nhìn thấy đứa bé mới sinh thì rất vui, trên mặt tràn đầy hưng phấn và tò mò, bước lên muốn bế một cái.
Cố Học Văn vội vàng giữ tay cô lại: “Em khỏe lắm hả, bụng em còn lớn lắm đấy.”
Cô muốn bế cũng phải xem người ta có đồng ý cho cô bế không?
“Bế một chút thôi không sao đâu.” Tả Phán Tình thè lưỡi, trong lòng cũng
không chắc lắm, bị Cố Học Văn trừng mắt, lúc này mới phát hiện trong
phòng bệnh còn có người khác.
Cười với bà Kiều còn gật đầu với dì kia xem như chào hỏi, lúc này mới đi tới trước giường trẻ con.
“Dễ thương quá, em muốn bế một cái.” Nói xong cô vươn tay ra ôm. Cố Học Văn lại một lần nữa vươn tay kéo lấy tay cô.
“Muốn bế thì bế đi. Không sao.” Kiều Tâm Uyển rất thích Phán Tình, ánh mắt
quét xuống bụng của cô: “Em cũng sẽ sớm sinh hả? Bụng đã lớn như vậy?”
“Em cũng không có nhanh như vậy đâu.” Cố Học Văn không cho cô bế, anh cũng
không bế, Tả Phán Tình cũng không ôm đứa bé, đến trước giường bệnh ngồi
xuống, nhìn Kiều Tâm Uyển, trong mắt có một chút tò mò: “Sinh con đau
không? Có phải là rất đau không?”
“Rất đau.” Kiều Tâm Uyển hướng
mắt nhìn con gái, lúc này mới quay về phía Tả Phán Tình: “Có điều đến
lúc em sinh xong rồi em sẽ thấy đau cũng đáng.”
“Thật không?” Tả Phán Tình vỗ vỗ ngực, có chút sợ hãi: “Tuy còn hai tháng nữa nhưng mà em đã bắt đầu lo lắng. Em rất sợ đó.”
“Hai tháng?” Kiều Tâm Uyển nhìn bụng của cô: “Chị thấy bụng của em lớn như vậy rồi, không phải sắp sinh sao?”
Gặp được vài lần, đều không có cơ hội để hỏi tình hình của Tả Phán Tình. Nếu cô ấy không đến, cô cũng không có cách gì để hỏi.
“Em là song thai. Cho nên bụng mới to.”
Tả Phán Tình thè lưỡi, có chút ngượng ngùng.
“Song thai?” Bà Kiều lên tiếng trước: “Cái này cũng thật là bất ngờ. Học Văn, mẹ con chắc là vui mừng lắm đây?”
“Cũng vậy ạ.”
Cố Học Văn tin cho dù bào thai của Tả Phán Tình có là song thai hay không, sinh con trai hay con gái, Trần Tĩnh Như đều vui mừng.
“Nếu
giống như mẹ con lúc trước sinh một đôi long phượng thai thì tốt.” Bà
Kiều nhìn bụng Tả Phán Tình, trong mắt có chút sợ hãi.
Cố Học Văn cười cười, nhìn thấy trong mắt Tả Phán Tình có một tia nhu tình. Vẻ mặt Kiều Tâm Uyển cực kỳ hâm mộ nhìn bụng Tả Phán Tình.
“Phán Tình, số em tốt thật.”
Có một người chồng yêu thương cô, bây giờ còn có một cặp song sinh. Mặc kệ là trai hay gái, cô ấy đều rất hạnh phúc.
“Cám ơn chị.” Tả Phán Tình thè lưỡi: “Em cũng biết được số mệnh em rất tốt.”
Mỗi ngày giống như là mơ, cảm giác nằm mơ cũng có thể cười.
“Em sinh đôi thì có tính toán xem sinh thường hay sinh mổ chưa?”
“Em muốn sinh thường.” Tả Phán Tình kỳ thật cũng rất lo lắng: “Nhưng mà là sinh đôi. Đến lúc đó lại tính.”
“Ừ. Nếu có thể thì nên sinh thường.” Kiều Tâm Uyển vẫn thực hâm mộ, dù sao xác suất sinh song thai cũng không nhiều lắm.
Tả Phán Tình cười cười, cô cũng hy vọng, nhưng dù sao cũng song thai. Đến
lúc đó nói sau, đứng lên nhìn cục cưng, đầu hơi hơi nghiêng, nhưng mà
liếc mắt một cái, con bé liền mở to hai mắt nhìn: “Cục cưng đáng yêu quá đi.”
“Cám ơn.” Kiều Tâm Uyển cũng biết được bộ dạng của cục cưng rất dễ thương. Hơn nữa bé con của cô thật dễ thương. Nghe người khác
khen ngợi, cảm thấy được thật vui.
Tả Phán Tình nhìn hai bên, nói thêm một câu: “Bộ dạng giống Cố Học Võ quá.”
Phòng bệnh lập tức im bặt, hàng lông mày Cố Học Văn nheo lại, tuy rằng nói
trẻ con mới sinh, hình dáng chưa rõ lắm, nhưng mà anh liếc mắt một cái
liền thấy khuôn mặt đứa bé kia cực kỳ giống với Cố Học Võ.
“Ai
nói vậy, đứa bé rõ ràng giống chị.” Kiều Tâm Uyển vẻ mặt có tí xấu hổ,
tuy rằng biết Tả Phán Tình không có ác ý, nhưng mà cô nói như vậy, bà
Kiều sẽ nghĩ như thế nào?
Sắc mặt của bà Kiều quả nhiên biến đổi, Tả Phán Tình tự biết mình nói lỡ lời, ánh mắt ý thức nhìn về phía Cố
Học Văn, anh kéo tay cô: “Được rồi, người ta sắp xuất viện, em không cần phải vào giúp vui. Chúng ta đi thôi.”
“Vâng.” Không đi không
được. Ai bảo cô nói sai? Tả Phán Tình có chút xấu hổ liếc nhìn Kiều Tâm
Uyển một cái: “Tâm Uyển, em đi trước. Chị bảo trọng thân thể.”
“Em cũng vậy.” Kiều Tâm Uyển cười với cô: “Chờ chị ra tháng, chị đến thăm em.”
“Không cần khách khí như vậy.” Tả Phán Tình vẫy tay: “Chờ em sinh xong, em sẽ
thường xuyên tới tìm chị hỏi kinh nghiệm nuôi con.”
“Ừ.” Kiều Tâm Uyển gật đầu, nhìn Tả Phán Tình đi ra. Lúc này bà Kiều đã thu dọn xong. Đi đến trước giường trẻ con nhìn kỹ đứa cháu ngoại, ánh mắt có phần
ngưng trọng.
“Tâm Uyển. . . . . .” Đứa bé này khẳng định không phải là của Trầm Thành.
“Mẹ.” Kiều Tâm Uyển biết bà muốn nói gì, mở miệng trước gọi bà: “Đều thu dọn xong rồi sao? Thu dọn xong thì chúng ta về nhà đi.”
“Tâm Uyển.” Sắc mặt bà Kiều có vài phần không ngờ. Bà không tin con gái không biết, vẫn không chịu nói, con gái bà đang giả ngu?
“Đi thôi.”
Bà Kiều còn muốn nói cái gì, một giọng nói khác vang lên, Trầm Thành vội
vàng bước vào, thấy mọi người còn đang ở trong phòng bệnh, nhẹ nhàng thở ra.
Trên tay anh mang theo một cái túi to, sau khi chào bà Kiều, đi đến trước mặt Kiều Tâm Uyển.
“Tâm Uyển. Không phải nói để em ở lại vài ngày sao?”
“Không cần.” Kiều Tâm Uyển lắc đầu, ngồi dậy: “Cũng không phải bị bệnh, em cảm giác người khỏe hơn nhiều rồi, không thích ở trong bệnh viện, em tin
cục cưng cũng vậy.”
Trầm Thành gật đầu, lấy đồ gì đó trong đem cái túi to ra. Là một cái nón: “Bên ngoài nắng gắt lắm, đội cái này vào đi.”
“Không cần đâu mà, đi ra thì ngồi vào trong xe rồi.” Kiều Tâm Uyển muốn cự
tuyệt, Trầm Thành cũng không cho cô có cơ hội, đội nón lên cho cô. Lúc
này mới nhẹ nhàng thở ra.
“Chúng ta đi thôi.”
Vươn tay
muốn ôm Kiều Tâm Uyển, Kiều Tâm Uyển theo bản năng muốn cự tuyệt, lại
nhìn tầm mắt lo lắng của bà Kiều, chủ động để hai tay trên cổ anh.
“Trầm Thành. Cám ơn anh.”
“Đồ ngốc.” Trầm Thành nhấc cô, nhìn dì Chu: “Dì ơi, Bối Nhi phiền dì ẵm giúp.”
Dì Chu gật đầu, cẩn thận đem áo choàng quấn quanh đứa bé, sau đó bế lên.
Đoàn người đi xuống lầu, Trầm Thành đã đậu xe ở cửa bệnh viện. Đặt Kiều Tâm
Uyển lên xe mình, Kiều Tâm Uyển lúc này mới quay sang nhìn Kiều Kiệt: “A Kiệt, em chở mẹ và dì Chu về nhà. Chị đi xe của Trầm Thành về.”
“Được.” Kiều Kiệt xem thường xoay người: “Không chịu nói sớm.”
Sớm biết Trầm Thành sẽ đến, anh ta sẽ không đến đây. Bà Kiều vỗ vỗ vai anh: “Sao ngây ra thế? Còn không mau đi?”
“Biết rồi, đi đây.” Kiều Kiệt giúp dì Chu xách cái túi to trong tay cùng nhau rời đi.
Kiều Tâm Uyển lên xe, phát hiện trên chỗ ghế phụ có mấy cái nệm. Rất mềm,
ngồi lên trên tuyệt không hề mệt, cảm giác thực thoải mái. Trong lòng có chút cảm động. Trầm Thành là người cẩn thận nhất trong đám trẻ đó.
“Trầm Thành, cám ơn anh.” Vì những việc anh làm, làm cho cô thực cảm động.
“Em còn nói cám ơn, anh sẽ giận đấy.” Trầm Thành khởi động xe, cười cười với Kiều Tâm Uyển: “Đừng khách khí với anh như vậy.”
Kiều Tâm Uyển im lặng, từ bệnh viện về đến biệt thự gần một tiếng đồng hồ.
Có một số việc, sau khi suy nghĩ cả ngày, cô đã hiểu rất rõ ràng.
“Trầm Thành, em có việc muốn nói với anh.”
“Được.” Lúc nãy Trầm Thành cũng đã biết, thấy Kiều Tâm Uyển không đi chung xe
với đứa bé thì anh ta đã biết. Ánh mắt nhìn phía trước, giọng nói rất là dịu dàng.
“Em muốn nói gì?”
“Hôn lễ của chúng ta hủy bỏ
đi.” Uông Tú Nga nói đúng, sự tùy hứng của cô sẽ tạo nên một cuộc hôn
nhân không tình yêu làm cho cô và Cố Học Võ đều đau khổ ba năm. Cô không muốn vì việc tùy hứng của cô lại tạo nên một cuộc hôn nhân bi kịch
khác.
Xe dao động, rất nhanh khôi phục bình thường. Trầm Thành
nhìn mặt đường phía trước, đối với sự bình tĩnh của mình cũng vô cùng
kinh ngạc: “Anh nghĩ, Bối Nhi cần có ba.”
“Kỳ thật không có vấn
đề gì.” Kiều Tâm Uyển đã suy nghĩ rất kỹ: “Em sẽ cho con bé đầy đủ tình
yêu thương. Có ba hay không cũng không quan trọng. Con bé còn có bà
ngoại, ông ngoại và cậu.”
“Nhưng mà anh muốn là ba của con bé.”
Vẻ mặt Trầm Thành thực ngưng trọng, đạp phanh xe, quay sang nhìn Kiều
Tâm Uyển ánh mắt đặc biệt nghiêm túc: “Anh muốn làm ba của Bối Nhi, muốn làm chồng của em. Đây là điều anh muốn.”
“Nhưng mà em không
muốn.” Kiều Tâm Uyển không thể lừa gạt chính mình: “Trầm Thành, tất cả
những gì anh làm cho em, em thật sự rất cảm động. Em cũng rất muốn ở
cùng với anh. Nhưng mà như vậy đối với anh thật không công bằng. Em cũng không yêu anh…”
“Anh yêu em.” Trầm Thành tăng thêm giọng điệu,
giọng nói khẳng định: “Giống như em nói, tình yêu của anh rất nhiều.
Nhiều đến mức có thể cho em một nửa. Như vậy tình yêu của chúng ta đã đủ rồi.”
“Trầm Thành. . . . . .” Giọng nói nghẹn ngào, Kiều Tâm
Uyển nói không ra lời, Trầm Thành đưa khăn giấy vào trong tay cô: “Em
đừng khóc, em muốn làm anh đau lòng sao?”
“. . . . . .” Lắc đầu,
ngôn ngữ đã yếu ớt, lời cự tuyệt không nói nên lời. Cô không phải Cố Học Võ, không có khả năng tàn nhẫn làm tổn thương người yêu mình.
Trái tim bỗng nhiên đập nhanh. Trong đầu hiện lên cảnh tượng cô và Cố Học Võ mặt lạnh nhìn nhau. Trong lòng lại nổi lên sự căm hận. Thật sự hận, hận sự lãnh khốc của anh, hận anh tuyệt tình.
Nếu không phải anh với cô có đứa bé. Nếu không phải anh vẫn từng bước ép sát? Cô làm sao lại
muốn đi tìm Trầm Thành tìm kiếm một chút che chở?
“Tâm Uyển?”
Trầm Thành nhìn thấy vẻ khó xử trên mặt Kiều Tâm Uyển, vươn tay muốn nắm tay cô, một giọt nước mắt đột nhiên liền lăn ra khỏi mắt cô. Dọc theo
hai má chảy xuống rơi lên mu bàn tay anh ta.
Nhiệt độ đó, làm tay Trầm Thành như bị phỏng.
“Tâm Uyển, em đừng như vậy. . . . . .” Trong mắt Trầm Thành hiện lên một tia đau lòng. Muốn nói cho cô biết anh sẽ không ép buộc cô, nhưng mà câu
nói đó cũng thật khó nói.
“Bíp bíp” xe ở phía sau bóp còi, Kiều
Tâm Uyển ngẩng đầu liếc nhìn Trầm Thành một cái, anh cũng nhìn cô. Hai
người ánh mắt đối diện, đơn giản nhìn nhau một cái, còn hơn thiên ngôn
vạn ngữ.
Trầm Thành bình tĩnh lại khởi động xe, thả chân ga lái
qua giao lộ. Lại cất giọng rất nhẹ, gần như nghe không rõ: “Tâm Uyển, để em quên lão Đại khó vậy sao?”