Cô Dâu Bất Đắc Dĩ Phần 2

Chương 87: Chương 87: Không có dũng khí




“Anh thích em.”

Lời nói của anh làm cho Kiều Tâm Uyển bất động, cả người cứng đờ không nhúc nhích. Phía sau là bờ ngực vững chãi của Cố Học Vũ, phía trước là một màu trời xanh. Hôm nay thời tiết thật tốt. Những tia nắng chiếu vào nhà cao tầng hắt ra những chùm sáng chói mắt khiến Kiều Tâm Uyển hơi khó mở mắt ra. Gió nhẹ nhàng thổi qua mang theo cảm giác mát rượi, hơi ấm tỏa ra từ Cố Học Võ ở phía sau tránh cho cô khỏi cảm giác ớn lạnh.

Cô đứng ở nơi đó, không biết phản ứng như thế nào. Anh nói, anh thích cô. Tuy rằng anh không nói yêu cô nhưng lại khiến Kiều Tâm Uyển có chút dao động. Muốn kéo tay anh ra nhưng anh lại ôm chặt không buông. Bờ môi dán vào cần cổ cô làm cô thấy mềm mềm nhồn nhột.

Động tác khẽ rụt người lại của cô làm anh nghĩ cô sợ lạnh. Buông cô ra, anh cởi áo khoác mặc lên cho cô: “Thời tiết thay đổi mà sao không mặc thêm áo?”

Áo khoác vẫn còn vương lại trọn vẹn mùi hương của anh, Kiều Tâm Uyển mím chặt môi, muốn nói cái gì lại thôi. Cô ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn vẻ mặt say đắm của Cố Học Võ.

“Anh..” thât sự thích cô sao? Muốn hỏi vậy nhưng cô không có cách nào nói ra được.

Cố Học Võ chớp mắt nhìn vẻ lưỡng lự trên mặt cô: “Em sao vậy?”

Nhẹ nhàng lắc đầu, Kiều Tâm Uyển cởi áo khoác ra trả lại cho anh. Anh cũng chỉ mặc duy nhất một chiếc áo sơ mi bên trong. Cố Học Võ không chịu nhận lại mà cố chấp khoác áo trở lại trên người Kiều Tâm Uyển, đưa tay nắm lấy tay cô, cảm giác tay cô lạnh như băng làm anh phải nhíu mày: “Về cơ bản em đã thấy rồi đó, kiểu dáng trên lầu, dưới lầu đều giống nhau. Em nghĩ thử xem thích cách trang trí như thế nào. Hoặc là, chúng ta mời người thiết kế nào đó tốt cho em chọn. Hôm nay cứ về trước đã.”

Dứt lời anh liền kéo cô đi. Kiều Tâm Uyển đi theo anh, anh ở phía trước cẩn thận dẫn đường, tránh những đống vật liệu dang dỡ còn chưa kịp dọn đi. Vào thang máy, cái mùi kỳ cục bên trong đó vẫn còn chưa bay hết. Kiều Tâm Uyển nhíu mày, vẻ mặt hình như có chút không vui. Cố Học Võ vươn tay kéo cô vào trong ngực mình. Nhớ tới lần anh từng ở trong thang máy mà hôn cô khiến Kiều Tâm Uyển liền ngọ nguậy tránh đi. Cố Học Võ lại ôm chặt cô không chịu buông.

“Có phải không thích ngửi mùi này không?” Chỉ một câu nói đã khiến Kiều Tâm Uyển im lặng hẳn, dán sát mặt vào trong ngực anh. Mùi hương của anh xông vào khoang mũi Cô, là một mùi Cologne, nhưng hoàn toàn không giống như mùi xạ trên những người đàn ông khác.

Trên người Cố Học Võ có mùi hương rất dễ chịu. Ít nhất, Kiều Tâm Uyển trước kia cũng không muốn xa rời vòng tay của anh. Rốt cuộc cũng đi xuống lầu, có nhân viên đang muốn đi lên. Nhìn thấy cảnh hai người ôm nhau thì vẻ mặt còn có chút ý trêu ghẹo. Kiều Tâm Uyển đỏ mặt, cuốn quýt rời khỏi người Cố Học Võ, dẫn đầu đi ra khỏi thang máy. Cố Học Võ đi theo sau cô, vươn tay giữ cô lại. Nhìn thấy mặt cô đỏ lên thì khóe môi hơi hơi cong lên.

“Chúng ta là vợ chồng thì còn gì mà phải ngượng?”

“Ai là vợ chồng với anh.” Kiều Tâm Uyển gỡ tay anh ra, mạnh miệng nói: “Chúng ta không có nửa điểm quan hệ.”

“À?” Cố Học Võ hơi nhướng mày, vẻ mặt mang theo vài phần nghiền ngẫm: “Em chắc chứ? Chúng ta một chút quan hệ cũng không có?”

“Xác định, khẳng định.” Kiều Tâm Uyển kích động: “Anh là anh, tôi là tôi. không có quan hệ.”

Miệng cô cứng rắn. Cố Học Võ cũng không giận, dẫn cô lên xe, ngồi vào nhưng không khởi động xe mà nhìn Kiều Tâm Uyển: “Không sao, nhanh thôi anh sẽ làm em thành chị Cố.”

“Hừ. Ai thèm.”

Kiều Tâm Uyển lườm anh: “Cóc ba chân thì hiếm chứ đàn ông hai chân thì đầy đường. Hơn nữa đàn ông chờ tôi lấy còn sắp đầy ngoài đường Trường An kìa. Vì sao tôi không có anh thì không được?”

Cố Học Võ nhìn thấy ánh mắt xem thường của cô lại muốn nói trước kia chính cô đã nói là thà chết cũng phải chiếm giữ vị trí chị Cố không buông. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại rồi không nói ra. Nếu muốn bắt đầu lại một lần nữa thì cũng nên ít nhắc đến chuyện trước kia.

“Em không phải là không có anh thì không được. Anh không phải là không có em là không được.”

Cố Học Võ thản nhiên nói một câu làm cho Kiều Tâm Uyển nghẹn đến không thể nói gì được. Lúc trước cô nghĩ anh sẽ tức giận nhưng không có. Giờ nghĩ anh sẽ không vui, ai ngờ cũng không. Chẳng qua thấy thái độ của anh, lòng cô có một chút chần chờ, dao động. Cảm xúc này làm cho Kiều Tâm Uyển không được tự nhiên quay đi chỗ khác, không nhìn ánh mắt anh.

Cô không nói, Cố Học Võ cũng không sốt ruột. Lẳng lặng khởi động xe, chạy về hướng Kiều gia. Vừa về đến nhà, con gái vừa dậy đang tìm mẹ. Dì Chu cũng đang tính đưa sữa bột cho cô bé thì thấy Kiều Tâm Uyển về khiến bà thở phào nhẹ nhõm. Kiều Tâm Uyển bồng con về phòng cho bú.

Không có gì bất ngờ, Cố Học Võ cũng vào nhưng cô cũng lười quản. Cho con gái bú, cô nhìn con mút sữa đến vô cùng vui vẻ. Đôi mắt xoay tròn, cộng với khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào lại cực kì đáng yêu.

Cố Học Võ ngồi ở bên cạnh nhìn con gái bú mà ánh mắt tối sầm lại. Kiều Tâm Uyển không tự nhiên, ngẩng đầu trừng mắt liếc nhìn anh.

“Anh nhìn gì? Dê xồm.”

Đối với lời của cô, Cố Học Võ cũng không cãi lại mà chỉ nhếch mày nhìn Kiều Tâm Uyển: “Vậy mà là dê. Vậy em chưa từng thấy cái gì gọi là dê xồm sao?”

“Anh…” Luận về mặt dày thì Kiều Tâm Uyển đâu phải là đối thủ của anh cho nên làm sao đấu lại anh.

Cúi đầu cô chuyên tâm cho con gái bú nhưng dù thế nào cũng vẫn cảm giác được ánh mắt của Cố Học Võ chưa từng rời khỏi người cô. Thời gian tuy ngắn nhưng Kiều Tâm Uyển lại cảm thấy nó thực sự quá dài. Đến lúc Kiều Tâm Uyển sắp không chịu nổi nữa thì con gái đã ăn no. Cô bé khẽ ợ một hơi, nhìn Kiều Tâm Uyển, cánh tay nhỏ xíu đưa tới gần cô. Cô nhẹ nhàng nắm lấy tay con gái chơi đùa vui vẻ, trong mắt tràn đầy ý cười.

Một Kiều Tâm Uyển như vậy thật khác biệt. Mỗi người phụ nữ sau khi làm mẹ thì trên người lúc nào cũng hiện diện bản năng của một người mẹ. Đối với họ con cái còn hơn cả thiên hạ. Cho dù là một người phụ nữ hung dữ đến đâu thì khi đối mặt với con mình cũng vẫn cực kì ôn nhu. Cố Học Võ dùng ánh mắt nóng rực và trực tiếp nhìn chằm chằm Kiều Tâm Uyển làm cho cô không được tự nhiên, cuối cùng không chịu đựng được đành đứng lên, ôm con gái sang phòng kế bên để cho dì Chu trông.

Về tới phòng, vừa đóng cửa lại thì Kiều Tâm Uyển đã bị Cố Học Võ kéo lấy dựa vào cửa, anh nhìn chằm chằm cô, cúi đầu, đột nhiên dùng sức mút lấy môi cô. Hô hấp của cô cũng như ngừng lại, phản ứng đầu tiên là muốn đẩy anh ra. Cố Học Võ làm sao để cô dễ dàng đẩy anh ra? Anh ép chặt cô vào cánh cửa, không cho cô có cơ hội trốn tránh.

“Ứm…”

Nụ hôn thực kịch liệt. Kiều Tâm Uyển không thoát được, muốn đẩy anh ra nhưng môi lưỡi anh lại quá mạnh mẽ. Rốt cuộc anh buông lỏng cô ra một chút nhưng vẫn không thả ra mà kề vào tai cô: “Lúc nãy nhìn em cho Bối Nhi bú anh đã muốn làm như vậy.” Không, phải nói là mỗi lần nhìn cô cho Bối Nhi bú anh đều muốn như vậy.

“Cố Học Võ. Anh…”

“Em là của anh.” Lại một lần nữa anh hôn lên môi của cô, không cho cô có cơ hội mở miệng.

Vừa hôn xong tay chân cô cũng như nhũn ra, cứ nghĩ anh sẽ tiến thêm một bước nữa nhưng Cố Học Võ lại hơi lùi lại, chỉ ôm chặt lấy cô, hôn môi cô, khóe môi cong lên một đường cong thật đẹp.

“Có thể chấp nhận điều vừa rồi anh nói không?”

“Tôi…” Kiều Tâm Uyển cụp mi mắt, trong lòng cũng không tính là sẽ đáp ứng. Cô thừa nhận trong lòng cô có tình cảm đối với Cố Học Võ nhưng như thế không có nghĩa là cô sẽ chấp nhận quay về bên anh.

Để quay về bên anh cần phải có dũng khí rất lớn. Mà cô đã không còn cái dũng khí đó, bây giờ cô đã không thể tìm được cảm giác của trước kia.

“Tôi không có dũng khí.”

Cố Học Võ sửng sốt một chút rồi tiến lên hai bước, cô tiếp tục mở miệng: “Tôi mệt lắm rồi, tôi không có dũng khí để ở bên anh, anh hiểu không? Dũng khí của tôi đã mất từ lâu rồi, bây giờ anh bảo tôi quay lại với anh thì tôi biết làm sao? Tôi thực sự mệt quá rồi.”

“Nếu như anh không làm em mệt mỏi thì sao?” Cố Học Võ chậm rãi tiến lên ôm cô từ phía sau: “Nếu anh không làm cho em mệt mỏi, nếu anh ở bên em thì sao? Em có thấy tốt hơn không?”

Anh là một người rất lạnh lùng, anh cũng muốn chấp nhận Kiều Tâm Uyển mà buông tha cho cô, không quan tâm tới cô. Nhưng anh không làm được. Buổi tối mỗi khi đi vào giấc ngủ anh lại nhớ đến dáng vẻ Kiều Tâm Uyển nằm ngủ trong lòng anh. Anh không thể nào khống chế mà thường xuyên nghĩ đến Kiều Tâm Uyển. Thỉnh thoảng đi trên đường bắt gặp một người phụ nữ đang ôm con nhỏ thì anh lại nhìn thêm vài lần, bản năng làm mẹ người phụ nữ nào cũng có nhưng người đó lại không phải là Kiều Tâm Uyên.

Ngày đó ôm Lý Lam vào trong lòng, tâm trạng anh lúc đó rất bình thản, không hề có một chút cảm giác muốn ôm cô ta. Nhưng lúc Kiều Tâm Uyển ở trong lòng anh thì anh lại rất muốn ôm cô. Anh là một người sống theo đúng trái tim mình. Không thích thì chính là không thích, một khi đã thích rồi thì anh sẽ theo đuổi đến cùng.

“Không.” Ngoài ý muốn của anh, Kiều Tâm Uyển vẫn lắc đầu cự tuyệt: “Cố Học Võ, anh căn bản không hiểu cái gì gọi là tình yêu. Anh cần gì phải làm ra vẻ thâm tình như vậy? Anh nghĩ làm như vậy thì tôi sẽ chấp nhận, sẽ mềm lòng sao?”

Cố Học Võ cảm nhận được cô đang gồng người lên nên buông lỏng tay ra, quay người cô lại để cô nhìn thẳng vào mắt anh, giọng nói có vài phần không tin: “Anh làm ra vẻ thâm tình?”

“Chẳng lẽ không đúng?” Kiều Tâm Uyển không nghĩ mình nói sai: “Đối với một người mà mình đã hận và oán suốt ba năm trời mà bây giờ lại đột nhiên mở miệng nói thích, không phải giả vờ thì là cái gì?”

“Vậy mục đích anh phải giả vờ như vậy là cái gì? Là gì?” Giọng của anh trở nên lạnh hẳn đi, anh nhìn thẳng vào mắt cô, nắm chặt tay cô: “Em nói đi. Anh làm như vậy là vì mục đích gì?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.