Cô Dâu Bất Đắc Dĩ Phần 2

Chương 149: Chương 149: Là anh hại




Kiều Tâm Uyển lập tức đỏ bừng, nóng ran cả mặt, trừng mắt nhìn Cố Học Võ, chỉ còn thiếu đường chưa khoét một cái lỗ trên người anh mà thôi: “Cũng không ngẫm lại là do ai làm.”

“Đúng là do anh hại.” Ánh mắt Cố Học Võ đảo qua người cô. Trên da thịt trắng ngần dày đặc dấu hôn, dấu tay. Ngày hôm qua bản thân có bao nhiêu điên cuồng, anh rất rõ ràng.

“Em khẳng định em có thể đi làm với bộ dạng này?”

“Đương nhiên có thể.”

Không lên công ty, lại ở nhà thì lát nữa không chừng sẽ anh lại gì gì đó. Cô hết chịu nổi rồi.

Dường như hiểu cô đang nghĩ gì, Cố Học Võ mỉm cười: “Vậy, muốn anh giúp không?”

“Không cần.” Kiều Tâm Uyển từ chối: “Anh tránh xa em một chút.”

“Được rồi.” Cố Học Võ gật đầu: “Anh nấu cơm xong rồi, em rửa mặt rồi xuống ăn cơm.”

“Uhm.” Kiều Tâm Uyển gật đầu, trong lòng thực sự là sợ Cố Học Võ lại làm gì với mình, cũng chẳng còn cách nào, tinh lực của anh thật sự quá tốt.

Ăn cơm xong, ra cửa, Kiều Tâm Uyển lúc này mới phát hiện trong thang máy còn có một ít vật liệu lắp đặt, nhìn qua căn hộ bên cạnh thì có vẻ không ai ở. Đi xuống lầu, mới phát hiện các căn hộ ở đây vừa mới giao, rất nhiều căn cũng chưa bắt đầu sửa sang.

“Chỗ này khắp nơi còn rất lộn xộn, cho nên hôm qua mới bịt mắt em.” Cố Học Võ nhìn thấy sự ngờ vực trong mắt cô liền thản nhiên mở miệng: “Anh cũng đã nói với bên kinh doanh là anh cần dùng căn hộ gấp, vừa giao nhà là lập tức bắt đầu trang hoàng ngay.”

“Học Võ.” Kiều Tâm Uyển nắm tay anh: “Anh thật tốt.”

“Nếu thấy anh tốt thì nhanh chóng quyết định ngày cưới đi, anh muốn kết hôn với em lắm rồi.”

Kiều Tâm Uyển trầm mặc, đúng là từ lúc trở về Bắc Đô, cô vẫn chưa nói đến chuyện kết hôn, bởi vì trước đó đã ồn ào một lần, lúc này cô thật sự muốn khiêm tốn một chút.

“Anh sẽ nói với ba mẹ em.” Anh biết cô đang băn khoăn điều gì. Trước kia đều là anh sai cho nên, anh muốn nói rõ ràng với ba mẹ cô.

“Uhm.” Kiều Tâm Uyển gật đầu, giao hết mọi chuyện đều cho Cố Học Võ, cô tin anh sẽ xử lý tốt.

Hôm nay sau giờ làm việc, Cố Học Võ đưa Kiều Tâm Uyển về nhà, một lần nữa đề nghị chuyện cưới xin với ba mẹ Kiều Tâm Uyển, biểu lộ quyết tâm muốn kết hôn cùng Kiều Tâm Uyển.

Mẹ Kiều còn có thể nói gì? Cứ tưởng hai người đã kết thúc, ai ngờ Cố Học Võ vượt ngàn dặm xa xôi kéo Tâm Uyển trở về. Bây giờ còn nói muốn kết hôn với cô, hai người cứ dằng dưa làm khổ lẫn nhau, hiện tại xem ra, vẫn là muốn đến với nhau.

“Chuyện trước kia, cô không quan tâm, nhưng lúc này, cô hy vọng Tâm Uyển có thể hạnh phúc.”

Kiều mẹ thật sự là xem đủ rồi, hai người cứ giày vò, dằng vặt nhau mãi như vậy đến hiện tại xem như là đã ổn. Chỉ hy vọng con gái sau này luôn hạnh phúc.

“Xin mẹ yên tâm, con nhất định sẽ làm Tâm Uyển hạnh phúc.” Chút tự tin ấy Cố Học Võ vẫn phải có.

Thu phục người lớn bên Kiều gia, anh cáo biệt, quay về tìm trưởng bối Cố gia, lại một lần nữa nói rõ ràng nguyện vọng của mình. Trưởng bối Cố gia cũng chẳng có gì để nói. Uông Tú Nga hiện tại có cháu gái thì xem như đã toại nguyện, Học Võ thật sự khẳng định quyết tâm kết hôn là điều bà cầu còn không thấy.

“Các con cũng chậm trễ đủ lâu rồi, kết hôn đi. Đừng tiếp tục kéo dài nữa.”

“Dạ.” Cố Học Võgật đầu: “Mẹ, mẹ tin con, bây giờ con nhất định không thay đổi nữa, con chắc chắn sẽ lấy Tâm Uyển.”

“Học Võ.” Trên gương mặt quắc thước của Cố Thiên Sở có vài phần ngưng trọng: “Bây giờ mà con còn làm càn nữa thì ông sẽ thật sự không tha thứ cho con.”

Cố gia mất thể diện một lần là đủ rồi, nếu còn mất thêm ba bốn lượt nữa thì đúng là không ngóc đầu lên nổi.

“Ông nội, ông tin con, con biết rồi.” Cố Học Võ trả lời vô cùng chắc chắn.

Chuyện cưới xin của hai người lại một lần nữa được định đoạt. Song bởi vì lần trước đã làm phiền trưởng bối hai bên, cuối cùng đám cưới lại không thành nên lần này Cố Học Võ không nhờ người khác giúp nữa mà cùng Kiều Tâm Uyển tự tay quyết định mọi chuyện từ đặt khách sạn, xác định mỗi một chi tiết trong đám cưới.

Anh dụng tâm với hôn lễ cũng khiến Kiều Tâm Uyển cảm nhận được sự chân thành của anh. Cô thật sự tin tưởng, lấy Cố Học Võ nhất định sẽ hạnh phúc.

. . . . . . http://www.sakuraky.wordpress.com. . . . . . .

Kiều Tâm Uyển ký tên văn kiện, giao cho thư ký, lúc đang muốn tiếp tục xem tài liệu thì cửa phòng bị ai đó mở ra. Thư kí hơi ngây ra, theo bản năng nhìn về phía Kiều Tâm Uyển.

“Cô ra ngoài trước đi.” Kiều Tâm Uyển phất phất tay, nhìn thư ký đi ra ngoài, đóng cửa rồi đứng lên đối diện với tầm mắt của Quyền Chính Hạo.

“Vào phòng làm việc của người khác mà không gõ cửa, phép lịch sự của anh thật sự cần phải tăng cường đấy.”

“Em sắp kết hôn?” Quyền Chính Hạo nhìn Kiều Tâm Uyển, hai tay siết chặt bên người. Đôi mắt đỏ rực: “Em sắp kết hôn.”

“Phải.” Kiều Tâm Uyển gật đầu: “Liên quan gì đến anh sao?”

“Đương nhiên là có.” Quyền Chính Hạo vọt tới trước mặt cô, nhìn vẻ hạnh phúc không giấu diếm trong mắt cô mà siết chặt nấm đấm: “Sao em có thể kết hôn? Nguồn năng lượng mới đã sắp phát triển xong. Tôi làm được rồi.”

“Không tồi, chúc mừng.” Kiều Tâm Uyển vỗ tay: “Kiều thị chúng tôi sẽ có tiền, anh cũng thế, có vấn đề gì sao?”

“Nguồn năng lượng mới phát triển thành công, tôi vì Kiều Thị kiếm được tiền, tôi nghĩ ít nhất tôi có thể có cơ hội theo đuổi em?”

Quyền Chính Hạo này mấy tháng qua cố gắng làm việc, không ngơi nghỉ, chính là để chứng tỏ cho Kiều Tâm Uyển thấy anh ta có thể xứng đôi với cô, không liên can tới thân phận cậu ấm nhà Kim Hoa Quyền của anh ta. Nhưng hiện tại thì sao? Kiều Tâm Uyển lại sắp kết hôn?

“Tôi không chấp nhận.” Kiều Tâm Uyển thẳng thừng cự tuyệt: “Tôi sắp kết hôn, tôi rất yêu chồng tôi. Cho nên, Quyền Chính Hạo, tôi hy vọng chúng ta về sau vẫn chỉ là quan hệ hợp tác làm ăn.”

“Kiều Tâm Uyển.” Quyền Chính Hạo không tin cô không biết: “Tôi thích em, tình cảm của tôi với em là thật lòng.”

“Anh hi vọng tôi nói cái gì?” Kiều Tâm Uyển chống hai tay lên bàn, nhìn Quyền Chính Hạo: “Tôi sắp kết hôn, tôi rất yêu chồng tôi. Hy vọng anh hiểu.”

Tuy vẫn chưa cử hành hôn lễ, nhưng hộ khẩu của cô và Bối Nhi đã nhập vào Cố gia, không chỉ như vậy, cô và Cố Học Võ cũng đã đăng kí ở cục dân chính. Cô đã là cô Cố rồi. Quyền Chính Hạo hiện tại nói những lời này, với cô mà nói, thật buồn cười.

“Đừng lấy anh ta.” Quyền Chính Hạo nắm tay Kiều Tâm Uyển, vẻ mặt cầu xin: “Ít nhất, em còn chưa cho tôi cơ hội để tôi chứng minh tôi cũng có thể rất yêu em, tôi cũng có thể cho em hạnh phúc. Kiều Tâm Uyển. Em đối với tôi như vậy là không công bằng.”

“Công bằng?” Kiều Tâm Uyển nhướng mày: “Cái gì gọi là công bằng? Tôi căn bản không thích anh. Còn nữa, xin anh gọi tôi là cô Cố.”

Ba chữ này khiến ánh mắt Quyền Chính Hạo đỏ rực, anh ta dùng sức, cách cái bàn lớn như thế kéo Kiều Tâm Uyển lại gần, cúi đầu, tính hôn cô.

“Rầm.” Cơ thể đột nhiên bị ai đó giật lại, rồi đẩy thật mạnh, đập thẳng vào cái ghế bên cạnh, anh ta ngớ ra, ngẩng đầu lên thì thấy Cố Học Võ đã đến đây từ lúc nào, gương mặt xám ngoét đứng ở đó.

“Học Võ?” Vừa rồi cả người Quyền Chính Hạo đứng chắn lối cửa nên Kiều Tâm Uyển thật đúng là không nhìn thấy anh. Lúc này thấy anh, cô cười thật tươi, tiến lên ôm cánh tay anh.

“Sao anh lại tới đây?”

“Hôn trường đã bố trí xong, anh muốn dẫn em đến xem một chút.” Bàn tay to giữ lấy thắt lưng Kiều Tâm Uyển, Cố Học Võ nhìn Quyền Chính Hạo: “Anh Quyền à, Kiều Tâm Uyển là vợ tôi, tôi hy vọng anh có thể tôn trọng cô ấy một chút. Đừng làm chuyện thất lễ.”

“Cố Học Võ.” Quyền Chính Hạo vươn tay chỉ vào mũi anh: “Tôi muốn cạnh tranh công bằng với anh.”

Đôi mắt Cố Học Võ hiện lên vài phần khó chịu, nhướng mày liếc nhìn Kiều Tâm Uyển: “Cô Cố yêu dấu, anh thật không biết sức hấp dẫn của em lại lớn như vậy, đã kết hôn rồi mà vẫn còn có đàn ông yêu mến.”

“Anh mới biết hả?” Kiều Tâm Uyển cong khóe môi, nhìn bộ dạng Cố Học Võ nổi máu ghen, trong lòng hết sức vui vẻ: “Em vốn được đàn ông yêu mến mà. Tuy rằng chưa đến nỗi xếp hàng từ Vương Phủ Tỉnh đến Cố Cung, nhưng một người xếp hàng vẫn có.”

“Ha ha ha ha.” Cố Học Võ cất tiếng cười to, cánh tay siết chặt, ánh mắt đối diện Quyền Chính Hạo: “Cậu Quyền, thật ngại quá, cậu không có cơ hội cạnh tranh đâu. Bởi vì cuối tuần trước, tôi và Tâm Uyển đã đi đăng kí ở cục dân chính, cô ấy hiện tại danh chính ngôn thuận là cô Cố.”

Quyền Chính Hạo giật mình: “Không, không có khả năng chứ?”

“Là thật.” Kiều Tâm Uyển trong mắt cũng không che đậy được ý cười: “Chúng tôi thật sự đã kết hôn. Cho nên, Quyền Chính Hạo, anh không có cơ hội đâu.”

Thấy vẻ mặt tổn thương của anh ta, Kiều Tâm Uyển hơi có chút không đành lòng: “Kỳ thật, anh cũng không phải thích tôi đâu, anh chẳng qua là không cam lòng với người không giống những cô gái khác là tôi mà thôi. Quyền Chính Hạo, vẫn còn nhiều cô gái tốt hơn tôi, anh nên tìm kiếm đi.”

“Chúng ta đi thôi.” Cố Học Võkhông thích cô nhiều lời với Quyền Chính Hạo. Người như Quyền Chính Hạo. Chính là thiếu đả kích.

Không đếm xỉa đến sắc mặt khó coi của Quyền Chính Hạo, hai người cùng nhau rời đi, vào thang máy, ở trong thang máy Cố Học Võ vào đúng lúc cánh cửa kia đóng lại thì đột nhiên ôm thắt lưng Kiều Tâm Uyển: “Ban nãy anh thật muốn đánh cái tên ấy một trận.” Cảnh cáo anh ta một tý, bắt anh ta đừng tới ngấp nghé người phụ nữ của anh.

“Cố Học Võ.” Kiều Tâm Uyển có chút khẩn trương, đưa mắt nhìn mắt thang máy: “Trong này có cameras, anh, anh buông ra.”

“Về sau, thấy anh ta tới thì bảo thư ký đuổi anh ta đi.” Cố Học Võ tưởng tượng đến cảnh hôm nay nếu như anh tới trễ, nói không chừng Kiều Tâm Uyển đã bị Quyền Chính Hạo chiếm tiện nghi thì bụng khó chịu. Hối hận vừa rồi không cho anh ta hai cú mới phải.

“Cố Học Võ.” Sao có thể đuổi người như thế? Dù sao Kiều thị và tập đoàn Chính Quyền vẫn còn hợp tác: “Em tin anh ta chắc là đã hết hy vọng.”

“Hừ.” Cố Học Võ không đồng ý, rồi lại nghĩ tới một chuyện khác: “Đúng rồi, hôn lễ của chúng ta, anh định mời Trầm Thành làm phù rể.”

“Học Võ.” Đột nhiên nghe anh nhắc tên Trầm Thành, Kiều Tâm Uyển hơi giật mình: “Anh…”

“Em không muốn?” Cố Học Võ nhướng mày, chờ câu trả lời của cô.

“Em. Bảo Hồ Nhất Dân, hoặc là Tống Thần Văn làm phù rể không phải tốt rồi sao?” Hà tất gì phải nhờ Trầm Thành? Từ lúc cô cùng Cố Học Võ quay về Bắc Đô, Trầm Thành liền tránh không gặp mặt cô. Nghe Tống Thần Văn nói, tâm tình anh vẫn không tốt. Giờ lại nhờ anh làm phù rể. Việc này không phải…

“Cố Học Võ.” Kiều Tâm Uyển] không phải mất nhân tính như vậy, Trầm Thành ở bên cô một khoảng thời gian dài như thế, lúc cô bất lực nhất, anh vẫn giúp đỡ cô. Trên thực tế, cô rất rõ Trầm Thành hiện tại vẫn chưa khôi phục lại, bảo anh làm phù rể cho Cố Học Võ. Việc này không phải quá tàn nhẫn sao?

“Em đau lòng?” Cố Học Võ hơi hơi nheo mắt, nhìn ánh mắt cô: “Em đau lòng cho cậu ta?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.