Cố Học Võ nhìn thấy
vẻ lo lắng, kinh hoảng trên khuôn mặt cô, cũng không mở miệng, nhưng ánh mắt lại đảo qua khuôn mặt đứa bé ấy, khóe môi mang theo một tia nghiền
ngẫm: “Được. Cô nói đứa bé là con của Trầm Thành, vậy tôi tin cô không
ngại để tôi và đứa bé này làm xét nghiệm quan hệ cha con?”
“Không được.” Kiều Tâm Uyển la lên, bởi vì dùng sức quá mức nên ảnh hưởng đến
miệng vết thương ở bên dưới, sắc mặt cô biến đổi, nhưng vẫn không quên
nắm chặt tay Cố Học Võ: “Đứa bé này không phải con anh, anh không có
quyền làm xét nghiệm quan hệ cha con.”
Cố Học Võ không nói gì, bỏ tay Kiều Tâm Uyển ra khỏi tay mình, định vươn tay đến bế đứa bé. Kiều
Tâm Uyển khẩn trương che đứa bé không cho Cố Học Võ chạm vào, vẻ mặt có
phần cầu xin: “Không được. Cố Học Võ. Anh không thể.”
Đứa bé là của cô, cô làm sao có thể để cho Cố Học Võ bế đi?
“Đứa bé là con ai?” Cố Học Võ đã biết đáp án, nhưng vẫn trừng mắt với Kiều Tâm Uyển, muốn tự cô nói ra.
“Là của Trầm Thành.” Kiều Tâm Uyển cắn môi gần như sắp khóc: “Cố Học Võ, đứa bé này là của Trầm Thành.”
“Đứa bé là con tôi.” Cố Học Võ thản nhiên nói ra sự thật: “Kiều Tâm Uyển, cô lại lừa tôi.”
Tim đập thật nhanh, Kiều Tâm Uyển cắn răng lắc đầu.
“Không có, tôi không có lừa anh. Chúng ta đã ly hôn, tôi có thế nào cũng không liên quan đến anh. Anh đi đi.”
Cố Học Võ nhìn cô, con ngươi đen chợt hiện lên tia nghiêm túc nhìn cô ngăn cản động tác của mình, gương mặt quật cường. Khóe môi anh khẽ mím lại,
một lần nữa vươn tay.
Nghĩ đến anh muốn chạm vào con mình, Kiều
Tâm Uyển sốt ruột, bàn tay mềm lại nhấc lên, bắt lấy cánh tay anh, lúc
nhìn thấy vết máu trên tay thì sửng sốt một chút, theo bản năng đưa tay
lên, vén tay áo của anh, ở trên đó có một cái dấu răng rất rõ ràng.
Trong đầu đột nhiên có chút ý thức, vừa rồi lúc cô đau quá hình như đã cắn
anh. Vẻ mặt đột nhiên còn có chút mất tự nhiên. Cô nhìn dấu răng kia cả
hồi lâu mà không biết nói gì mới tốt.
Cảm giác được ánh mắt của
cô, Cố Học Võ bỏ tay cô ra, ngồi xuống trước giường bệnh, ánh mắt nhìn
chằm chằm khuôn mặt Kiều Tâm Uyển, vẻ mặt bình tĩnh. Tầm mắt trở lại
trên người đứa trẻ mới sinh kia, nhìn thấy bé hơi hơi chu miệng, khóe
môi hơi hơi giơ lên đến một độ cong thật đẹp.
“Con bé là con của tôi.”
Đây là câu khẳng định, không phải nghi vấn. Tất cả phản ứng của Kiều Tâm
Uyển, đều chứng minh suy đoán của Cố Học Võ là thật, cô lén sinh con của anh, con gái của anh.
“Không, không phải. . . . . .” Kiều Tâm
Uyển muốn bật khóc. Ở trước mặt Cố Học Võ, khí thế của cô luôn thấp hơn
một bậc. Cô có thể nói không phải. Nhưng với diện mạo của đứa bé, cô
không thể nói dối được. Lắc đầu muốn nói cái gì đó thì Cố Học Võ lại mở
miệng: “Cô không uống thuốc? Vì sao?”
“Tôi. Tôi có uống, đứa bé
này thực sự không phải con anh.” Kiều Tâm Uyển đến chết vẫn mạnh miệng,
kiên quyết không thừa nhận đứa bé này là con Cố Học Võ.
Môi Cố Học Võ giật giật, định nói gì đó thì lúc này cửa phòng bệnh bị người mở ra. Trầm Thành vọt vào.
“Tâm Uyển. Em không sao chứ? Tâm Uyển. . . . . .”
Lúc nhìn thấy trong phòng bệnh còn có Cố Học Võ, Trầm Thành sửng sốt một chút: “Lão Đại?”
Cố Học Võ đứng lên, ánh mắt đảo qua một lớp mồ hôi trên trán Trầm Thành, khẽ gật đầu.
“Tâm Uyển, em không sao chứ?” Trầm Thành cũng ngoảnh lại không quan tâm vì
sao Cố Học Võ và Kiều Tâm Uyển lại ở cùng nhau, vọt tới trước mặt Kiều
Tâm Uyển, nhìn vẻ tái nhợt trên mặt cô: “Có phải khó chịu hay không?”
Kiều Tâm Uyển lắc lắc đầu, Trầm Thành đến làm cô nhẹ nhàng thở ra, cô mỉm cười: “Là con gái. Rất khỏe mạnh.”
“Xinh quá.” Trầm Thành nhìn đứa bé, lại nhìn nhìn Kiều Tâm Uyển: “Nhìn rất giống em.”
“Phải không?” Kiều Tâm Uyển nở nụ cười, Trầm Thành, anh thật sự hiểu cô, cũng hiểu Cố Học Võ: “Đúng vậy, em cũng nói là giống y em. Xinh đẹp y như
em.”
“Em vất vả rồi.” Trầm Thành cũng không kiêng dè, hôn một cái lên trán Kiều Tâm Uyển: “Cám ơn em.”
“Đừng cảm ơn.” Kiều Tâm Uyển muốn khóc, nắm tay Trầm Thành: “Trầm Thành, em yêu anh.”
Khóe mắt chợt lướt qua nhìn Cố Học Võ, vẻ mặt anh không chút thay đổi đứng ở đó, cô nhìn không rõ suy nghĩ của anh.
“Anh cũng yêu em.” Trầm Thành đáp lại, cảm giác được lòng bàn tay cô thấm ra một lớp mồ hôi. Vẻ mặt dịu dàng đặt tay cô vào trong chăn, vẻ mặt có
phần trách cứ: “Anh biết em thấy anh đến thì rất vui. Nhưng em cũng phải chú ý cơ thể chứ. Em vừa mới sinh xong, không được ra gió. Bằng không
về sau sẽ để lại bệnh.”
“Em không sao.” Kiều Tâm Uyển lắc đầu:
“Thấy anh đến em rất vui. Anh không biết hôm nay em sợ hãi thế nào đâu.
Em chỉ một mực gọi tên anh thôi.”
“Thật không?” Trầm Thành nở nụ cười: “Em cũng làm anh sợ hết hồn.”
“Em xin lỗi.” Kiều Tâm Uyển thấy mình thật sự rất tùy hứng: “Trầm Thành, làm anh phải lo lắng rồi.”
“Không sao cả.” Trầm Thành lắc lắc đầu, ngẩng đầu nhìn Cố Học Võ: “Lão Đại,
cám ơn anh đã đưa Tâm Uyển đến bệnh viện, em sẽ chăm sóc cho cô ấy, nếu
anh có việc thì cứ đi trước đi.”
Cố Học Võ vẫn nhìn hai người vô
cùng thân thiết không coi ai ra gì mà mi tâm hơi hơi nhăn lại, nhìn Trầm Thành, đứa bé đó mà giống Kiều Tâm Uyển? Cái này gọi là cái gì? Mở ta
mắt mà nói dối à?
Khóe môi hơi hơi cong lên, muốn nói gì đó thì
vào lúc này di động lại kêu lên hai tiếng, lấy di động ra nhìn thoáng
qua, đôi mắt híp lại, cầm điện thoại lên nghe. Ánh mắt vẫn nhìn Kiều Tâm Uyển không rời đi. Cô cũng không nhìn anh, chỉ nhìn Trầm Thành, vẻ mặt
dịu dàng, bình thản.
“Ừ. Sẽ tới ngay.” Cúp máy, Cố Học Võ để điện thoại vào trong túi, vẻ mặt Trầm Thành hăng hái: “Lão Đại, hôm nay cám
ơn anh, không quấy rầy thời gian của anh nữa. Anh có việc thì cứ đi
trước đi.”
“Ừ.” Cố Học Võ không lằng nhằng nữa, bước chân ra bên
ngoài phòng bệnh. Mở cửa, xoay người, rồi dừng lại, đưa mắt nhìn Kiều
Tâm Uyển, vẻ mặt của cô lúc này như thể hận không thể đuổi anh đi ngay
vậy. Anh đột nhiên có chút bật cười. Nếu anh nhớ không lầm, trước kia
chính cô là người mỗi ngày đều đi theo anh, ầm ĩ bắt anh phải ở cùng cô.
Là phụ nữ hay thay đổi, hay là. . . . . .
Anh cho cô một ánh mắt rồi đóng cửa, rời đi. Trong lòng anh đã có quyết
định. Kiều Tâm Uyển sau khi anh đi, cảm giác sức lực toàn thân đều bị
rút đi hết, nhìn Trầm Thành.
“Trầm Thành, em. . . . . .” Câu ‘em
yêu anh’ lúc nảy là bởi vì Cố Học Võ nên mới nói như vậy, cô tin Trầm
Thành sẽ không cho là thật.
“Tâm Uyển, em không cần giải thích, anh hiểu.”
Trong lòng Trầm Thành nổi lên từng trận chua sót. Giả làm bạn trai người ta
đến loại tình trạng này đã là gần như hèn mọn. Nhưng anh lại nhìn không
ra, càng trốn không thoát.
“Em đã nghĩ ra tên con là gì chưa?”
“Vẫn chưa.” Kiều Tâm Uyển lắc đầu: “Em muốn gọi con là Bối Nhi, bảo bối của em.”
“Cái đó thì nên làm tên mụ thôi. Sau này nên đặt tên chính thức nữa.” Trầm
Thành cảm thấy cái tên Bối Nhi cũng không tệ nhưng: “Sao em lại ở cùng
với lão Đại?”
“Đừng nhắc nữa.” Những gì Kiều Tâm Uyển trải qua
hôm nay, tuyệt đối có thể nói là ‘kinh tâm động phách’: “Hôm nay em thật sự sợ muốn chết. Em đói bụng, muốn xuống lầu ăn cái gì đó, không ngờ Cố Học Võ lại ở trong thang máy. Lúc thang máy đi được một nửa thì gặp
trục trặc. Lại không có tín hiệu, cũng may là anh ta đưa em đến bệnh
viện, bằng không. . . . . .”
Cô cũng không dám tưởng tượng, nếu
Cố Học Võ không đưa cô đến bệnh viện, không có ở trong thang máy với cô, cho cô niềm tin như vậy thì cô cũng không biết mình có thể chống đỡ
được không.
Tâm tình đã hồi phục lại có chút xao động. Luôn như
vậy, anh luôn dễ dàng có thể ảnh hưởng đến hỉ nộ ái ố của cô. Ảnh hưởng
đến toàn bộ tâm tư của cô.
Cô cảm thấy mình đúng là một người phụ nữ nhu nhược. Cô và anh ta đã ly hôn, cô hoàn toàn không cần phải… sợ
anh. Nhưng lúc đối diện với anh thì cô theo bản năng vẫn luôn có chút sợ sệt, có chút e ngại. . . . . .
Vẻ mặt phức tạp của cô không
tránh khỏi mắt Trầm Thành, trong lòng chua sót quá nặng, anh chuyển đề
tài: “Vậy em còn muốn ăn gì không? Muốn ăn cái gì? Anh đi mua cho em.”
“Không biết nữa.” Kiều Tâm Uyển lắc đầu: “Hiện tại chỉ cảm thấy mệt, cũng không thấy đói nữa.”
“Người vừa mới sinh, phải chú ý dinh dưỡng.” Trầm Thành nghĩ nghĩ: “Đối diện bệnh viện có một khách sạn, em chờ anh một chút.”
“Cám ơn anh, Trầm Thành.” Kiều Tâm Uyển thật tâm cảm kích Trầm Thành. Cho dù không có anh giúp đỡ, cô cũng có thể một mình vượt qua chín tháng này.
Nhưng sự tồn tại của anh lại làm cô cảm thấy an tâm, cảm thấy thư thả.
“Đồ ngốc.” Trầm Thành xoa xoa đầu cô: “Chúng ta cũng sắp kết hôn còn khách sáo như vậy làm gì?”
“Uhm.” Kiều Tâm Uyển không nói gì. Kết hôn? Ban đầu muốn gả cho Trầm Thành,
nhưng hiện tại, bộ dạng của con gái và Trầm Thành không giống nhau, cũng không giống mình. Mà lại giống Cố Học Võ.
Nếu thật sự kết hôn với anh. . . . . .
“Em chờ anh một chút, anh quay lại ngay.” Trầm Thành không thấy được sự
khác thường của cô, xoay người rời đi. Để lại một mình Kiều Tâm Uyển ở
trong phòng bệnh, quay sang nhìn con gái đang ngủ bên cạnh mình.
“Bảo bối, mẹ phải làm sao đây?”
Vừa rồi ánh mắt cuối cùng của Cố Học Võ, sắc bén, khí thế mười phần. Chỉ
liếc mắt một cái, cô còn có chút sợ. Anh đã biết đứa bé là con của mình. Anh muốn làm gì?
Trước kia anh đã nói, nếu cô mang thai thì muốn cô bỏ đứa bé. Nhưng bây giờ đứa bé đã sinh ra rồi, anh sẽ không giết con chứ?
Không. Đây là bảo bối của cô, cô sẽ không để cho bất cứ ai làm hại con.
Trong đầu lại hiện lên hình ảnh vừa rồi Cố Học Võ vươn tay muốn chạm vào đứa
con bé bỏng. Trong khoảnh khắc đó vẻ mặt Cố Học Võ có thể nói là dịu
dàng.
Anh, nếu anh không giận cô đã lén sinh con của anh, vậy chắc là anh sẽ không muốn cướp bảo bối của cô chứ?
Sẽ không chứ? Anh sẽ không cướp con của cô chứ?
Kiều Tâm Uyển vô cùng không muốn nghĩ như vậy, nhưng hành động của Cố Học Võ rõ ràng là nói cho cô biết anh chính là có quyết định này. Vẻ mặt của
anh đối với con, cả ánh mắt uy hiếp đó. . . . . .
Anh muốn cướp
con của cô? Bất lực nhắm mắt lại, Kiều Tâm Uyển chỉ cảm thấy trước mắt
đầy tối tăm. Cố Học Võ, vì sao? Vì sao anh không chịu buông tha cho tôi?
Không phải anh vừa qua lại với Chu Oánh sao? Như vậy các người về sau cũng có thể có con của mình, vì sao còn đến cướp con của tôi?
Tưởng
tượng đến Chu Oánh kia, Kiều Tâm Uyển liền vô cùng khó chịu. Đúng vậy.
Cô phải cứng rắn hơn, cô sẽ không để ai cướp con của mình. Tuyệt đối
không.