“Học Võ?” Kiều Tâm Uyển cắn chặt môi, đôi mắt đỏ hồng. Chóp mũi ê ẩm, không thể tin vào những gì mình nghe được. Cô vừa rồi nói muốn cùng Chu Oánh cạnh tranh công bằng, không phải là nói đùa. Mà cô thật sự cho rằng, tình yêu của mình dành cho Cố Học Võ sẽ không ít hơn Chu Oánh.
Và cô tin có thể làm cho Cố Học Võ chọn mình, cũng tự tin mình mới là người thích hợp với Cố Học Võ nhất.
“Đi thôi.” Cố Học Võ cũng không nói thêm, nắm lấy tay cô rời đi.
Ngồi trên xe, cõi lòng Kiều Tâm Uyển thật ấm áp. Cô nhìn Cố Học Võ, đột nhiên vươn tay ra ôm chặt lấy anh: “Học Võ, em yêu anh.”
Cố Học Võ chỉ ôm cô chặt hơn mà không nói gì, ôm được một lúc cô lui ra, trong mắt có vài phần không thể tin được: “Anh, anh thật sự quyết định kiếp sau cũng muốn ở bên em?”
“Uh.” Cố Học Võ gật đầu, nắm chặt tay cô trong lòng bàn tay mình: “Duyên định tam sinh, không chỉ đời này, kiếp sau, còn cả kiếp sau sau nữa, anh với em đều ở bên nhau.”
“Tại sao?”
“Bởi vì anh yêu em.” Vẻ mặt Cố Học Võ thật nghiêm túc: “Tranh giành với người phụ nữ khác, dùng thủ đoạn, dùng mưu trí, quá vất vả… Kiếp này anh đã làm cho em cực khổ quá rồi, kiếp sau anh không muốn em mệt mỏi như vậy nữa.”
“Em không mệt.” Kiều Tâm Uyển khịt mũi: “Em đã đợi được rồi không phải sao? Em đã chờ được anh đón nhận tình cảm của em, đợi được anh đáp lại, như vậy em sẽ không thấy mệt.”
“Đồ ngốc.” Cố Học Võ cúi đầu, áp miệng lên môi cô, nụ hôn nhẹ nhàng, đầy thương tiếc. Trong lòng anh luôn biết. Kiều Tâm Uyển giống như một nữ chiến binh bảo vệ tình yêu của mình, chẳng sợ con đường phía trước đầy chông gai, khó khăn trắc trở. Từ trước đến giờ cô vẫn như vậy, không chịu khuất phục. Nếu tình yêu không mãnh liệt, cô làm sao có thể kiên trì lâu như vậy?
Có lẽ, anh nợ Chu Oánh, nhưng còn nợ Kiều Tâm Uyển nhiều hơn. Nếu anh phải trả cho Chu Oánh, thì phải trả Kiều Tâm Uyển nhiều hơn. Tình yêu là điều rất kỳ lạ, không có đáng giá hay không, không có nợ hay không. Mà anh thấy chỉ có yêu hay không.
“Uhm.” Nụ hôn trở nên nóng bỏng, Kiều Tâm Uyển cảm thấy cơ thể cũng sắp cháy rụi. Ngoài cửa sổ, mặt trời đã bắt đầu lặn, đã đến lúc về nhà, cô yếu ớt đẩy Cố Học Võ, muốn anh buông mình ra. Ánh mắt anh u tối, đang nghĩ về chuyện khác.
“Đi, anh dẫn em đến một nơi.”
“Đi đâu?”
“Một nơi thật tốt.” Cố Học Võ khởi động xe rời đi.
Kiều Tâm Uyển làm sao cũng không thể tưởng tượng Cố Học Võ lại đưa cô đến vùng ngoại ô. Đi qua vài con đường nhỏ, đến một cánh rừng thì dừng lại. Lúc này trời đã tối, cô nhìn Cố Học Võ vẻ khó hiểu: “Này, đến đây làm gì? Không phải đi ăn cơm sao?”
“Lát nữa ăn.” Cố Học Võ hạ thấp ghế xuống, quay sang nhìn Kiều Tâm Uyển: “Anh phải ăn em trước.”
“Học Võ.” Trong đầu anh nghĩ cái gì vậy? Kiều Tâm Uyển còn đang xấu hổ thì Cố Học Võ đã áp sát lại gần, mắt nhìn chằm chằm mặt cô.
“Anh với em lần đầu tiên là ở trong xe, anh vẫn muốn làm lại lần nữa.”
Rất nhiều lần anh muốn tìm lại khoảnh khắc ở trong xe ăn Kiều Tâm Uyển, nhưng vẫn chưa có cơ hội. Hiếm khi hôm nay lái xe ra đến đây, lại ở bên ngoài, anh dù thế nào cũng muốn làm một lần.
“Cố Học Võ.” Kiều Tâm Uyển cắn răng: “Em, em là phụ nữ có thai đấy.”
“Anh biết.” Anh hận nhất là lúc này cô là phụ nữ có thai. Nếu cô không phải là phụ nữ có thai, hôm nay anh còn có thể càng vui hơn một chút.
Tuy vậy như bây giờ cũng không ảnh hưởng. Cúi đầu, che môi cô lại, trong đêm tối anh không nhìn thấy rõ, chỉ có thể cảm nhận khuôn mặt cô. Hành động như vậy đúng là rất kích thích.
Kiều Tâm Uyển trong lòng có chút lo lắng, nhưng biết Cố Học Võ còn có chừng mực hơn cô nên nhắm mắt lại, chiều theo anh. Anh thật sự là càng ngày càng điên rồ. Có điều nghĩ đến lời anh vừa mới nói, nghĩ đến anh nói muốn cùng cô tam sinh tam thế thì tất cả gánh nặng, tất cả lo lắng trong lòng cô đều tan biến thành tình yêu dành cho anh.
Cô đã từng yêu đến mức hèn mọn, hèn mọn đến mức chỉ cần một ánh mắt của Cố Học Võ cũng đủ để cho cô vui sướng. Nhưng hiện tại, cô lại chiếm được toàn bộ tình yêu của anh, làm thế nào mà cô không hạnh phúc cho được?
Trong lòng nghĩ như vậy, cô cẩn thận giơ tay lên hùa theo động tác của anh. Đêm tối trở thành bức màn che tốt nhất. Trong rừng cây nhỏ vùng ngoại ô, cảm xúc đang không ngừng thăng hoa.
Kiều Tâm Uyển thuận lợi giải quyết mối nguy ở công ty, thanh lọc toàn bộ nhân viên công ty. Nể mặt Uông Tú Nga, cô không đuổi cùng giết tận, không tống đám sâu mọt vào tù, chỉ buộc bọn họ rời khỏi công ty. Nhưng hành động của cô cũng xem như lời cảnh cáo cho những kẻ khác. Công ty là của ai, ai là ông chủ, muốn tiếp tục ở lại làm việc thì phải ngoan ngoãn làm tốt việc của mình.
Cuộc sống trở lại bình thường sau một tháng. Chớp mắt, Kiều Tâm Uyển đã mang thai qua tháng thứ bảy. Hôm nay, Kiều Tâm Uyển cùng Cố Học Võ đến bệnh viện kiểm tra thai sản. Cố Học Mai cũng đi cùng, bụng của cô bây giờ còn to hơn cả Kiều Tâm Uyển. Bác sĩ nói là mang thai đôi. Tin tức này làm cho Đỗ gia như muốn vỡ òa hạnh phúc. Ban đầu nhà họ Đỗ đã muốn Học Mai không đi làm nữa, dù sao cô đi làm mỗi ngày đều phải tiếp xúc không súng ống cũng là bom, ma túy, thuốc nổ. Cứ tiếp tục như vậy sẽ không tốt cho em bé, biết đâu lại sinh ra một phần tử nhỏ thích bạo lực. Nhưng Học Mai không chịu, không muốn nghỉ làm. Hiện tại cô là phụ nữ có thai nên lớn nhất, Đỗ gia không có cách nào ngoài chiều theo.
Hôm nay cô cũng đến kiểm tra thai sản. Cô đến trước Kiều Tâm Uyển một lúc, từ phòng kiểm tra đi ra, cô nở một nụ cười nhẹ nhàng. Kiều Tâm Uyển đúng là rất hâm mộ. Hai chị em nhà Cố Học Văn gen di truyền thật tốt, ai cũng sinh con đôi. Vô cùng dễ dàng đã có hai thằng con trai. Còn cô thì sao, phải sinh đến tận hai lần, thật đúng là mỗi người một số.
“Bác sĩ nói như thế nào?” Nhìn em gái hạnh phúc, Cố Học Võ cũng rất vui, bình thường chăm sóc Kiều Tâm Uyển anh cũng không quên quan tâm đến Cố Học Mai. Nhưng việc này cũng không cần đến anh, hiện tại so với anh Đỗ Lợi Tân còn giống nô lệ của vợ hơn.
“Em bé rất khỏe.” Lần mang thai này, Cố Học Mai thật hạnh phúc, nhìn Cố Học Võ: “Tình trạng của hai đứa rất tốt.”
“Là con trai hay con gái?” Có phải cũng giống Cố Học Văn sinh hai thằng con trai không?
“Em không hỏi.” Ở đây không cho hỏi giới tính thai nhi, Cố Học Mai cũng không muốn biết: “Thuận theo tự nhiên. Trai hay gái đều được. Hai đứa con gái em cũng thích, hai đứa con trai em cũng thích.”
“Nếu là một trai một gái, anh càng thích.” Đỗ Lợi Tân tiếp lời, Cố Học Mai trợn mắt liếc một cái: “Anh có ý gì hả? Nếu em không sinh một trai một gái, có phải anh sẽ không thích không?”
“Tất nhiên không phải.” Đỗ Lợi Tân vội vàng giải thích: “Ý anh là, nếu sinh một trai một gái thì thật là hoàn mỹ. Như vậy không phải rất tốt sao?”
“Hy vọng đi.” Trên thực tế cô cũng hy vọng như vậy. Nhưng bác sĩ cũng nói, tỷ lệ mang thai long phượng không cao, cho nên không cần hi vọng nhiều.
“Chúng ta đi thôi.” Đỗ Lợi Tân sợ Cố Học Mai đứng lâu sẽ mệt nên muốn đưa cô về nhà nghỉ ngơi: “Bọn em về Cố gia trước, hôm nay ba mẹ nói bọn em về nhà lớn ăn cơm.”
“Được. Bọn em đi trước đi. Bây giờ bọn anh vào kiểm tra.”
Cố Học Võ đưa Kiều Tâm Uyển đi kiểm tra, mắt nhìn chằm chằm bụng của cô: “Em nói xem, em có khả năng cũng mang thai đôi không?”
“Cố Học Võ.” Kiều Tâm Uyển muốn trợn mắt: “Anh đủ chưa vậy, ở đâu mà nhiều thai đôi vậy? Anh có Bối Nhi rồi mà vẫn chưa thỏa mãn à?”
“Đâu có, anh chỉ thuận miệng nói thôi.” Kiểm tra vài lần rồi, nếu thai đôi thì bác sĩ đã nói rồi, không có khả năng đến bây giờ vẫn không phát hiện ra.
Kiều Tâm Uyển hừ một tiếng, tay chỉ vào ngực anh: “Là thuận miệng nói thì tốt, anh đã nói chúng ta sinh xong đứa này sẽ không sinh nữa. Cho nên mặc kệ là con trai hay con gái, anh đều phải chấp nhận hết.”
“Vâng, vâng, vâng” Chỉ sinh thêm đứa này. Cố Học Võ không dám nói không tốt.
Đi theo Kiều Tâm Uyển vào phòng kiểm tra, đỡ cô nằm xuống. Rất nhanh, trên màn hình máy siêu âm hiện ra hình ảnh em bé trong bụng Kiều Tâm Uyển. Trong tháng này đã có thể thấy rõ tay chân em bé, hình ảnh chụp từ máy siêu âm ba chiều nhìn khá rõ. Bác sĩ chỉ vào màn hình cho Cố Học Võ xem: “Anh xem, đây là đầu, đây là chân. Em bé rất khỏe, tất cả đều bình thường.”
Em bé ở bên trong đang nhắm mắt, giống như là đang ngủ. Cố Học Võ nhìn mà thấy thật kì diệu. Loại hình ảnh như thế này trước kia anh chưa từng thấy, nhìn sơ qua thì đứa bé này có vẻ giống Kiều Tâm Uyển.
“Bác sĩ, là con trai hay gái?” Cố Học Võ thuận miệng hỏi, bác sĩ trợn mắt nhìn: “Không biết quy định sao? Chuyện này không thể hỏi.”
Nói xong, bác sĩ cúi đầu viết báo cáo, nhỏ giọng nói một câu: “Thời buổi nào rồi mà còn trọng nam khinh nữ.”
Cố Học Võ nghẹn họng, anh nào có trọng nam khinh nữ. Anh chỉ là thuận miệng hỏi không được sao?
Kiều Tâm Uyển nghe vậy ngồi dậy, nhìn bác sĩ cười nhẹ: “Không sao cả. Trai gái đều giống nhau. Bác sĩ, tôi có thể giữ tấm ảnh đó không?”
Hiện tại rất nhiều cặp vợ chồng trẻ thích lưu giữ hình ảnh của con lúc còn ở trong bụng, có siêu âm ba chiều, hình ảnh chụp ra cũng rất rõ ràng. Cô muốn giữ để sau này làm kỉ niệm.
“Được chứ.”
Bác sĩ gật đầu, bảo Kiều Tâm Uyển lại nằm xuống, sau đó chọn một góc độ thích hợp. Hình ảnh được chụp ra, em bé bên trong đang để ngón tay nhỏ ở bên môi.
Kiều Tâm Uyển nhoẻn cười: “Có vẻ là một con mèo tham ăn.”
“Cô gái.” Bác sĩ đưa ảnh cho Kiều Tâm Uyển, không quên liếc Cố Học Võ một cái: “Xã hội bây giờ nam nữ đều giống nhau. Mình là phụ nữ nhưng ngàn vạn lần không được trọng nam khinh nữ.”
“Cảm ơn bác sĩ. Tôi biết rồi.”
Kiều Tâm Uyển cười trở mình, nhìn thấy vẻ mặt xanh mét của Cố Học Võ thì vội vàng kéo anh đi ra ngoài. Giơ ảnh chụp trên tay mình cho Cố Học Võ nhìn: “Nhìn nè, đây là con của chúng ta, đáng yêu không?”
“Không có cảm giác.” Cố Học Võ trong lòng chẳng còn vui chút nào: “Lần sau không đến bệnh viện này nữa, đi nơi khác.”
Cố Học Võ anh là ai, nhìn anh giống người trọng nam khinh nữ lắm sao?
“Được rồi được rồi.” Kiều Tâm Uyển hôn lên mặt anh một cái: “Bác sĩ cũng đâu có nói sai, anh không cần tức giận.”
“Anh không tức giận.” Cố Học Võ vươn tay, lấy ảnh chụp trên tay Kiều Tâm Uyển: “Cho anh xem.”
“Không phải không có cảm giác sao?” Kiều Tâm Uyển giấu ảnh ra sau: “Vậy thì đừng nhìn.”
“Kiều Tâm Uyển.” Vừa rồi anh không phải tức giận: “Đưa đây.”
“Có cảm giác không?”
“Có.”
Đoạt lấy ảnh chụp, Cố Học Võ liếc mắt một cái, một hình người nho nhỏ, mặt đỏ hồng, làn da nhăn nheo, nhìn vừa nhỏ, vừa gầy.
“Xấu quắc.”
“Cố Học Võ.” Kiều Tâm Uyển tức giận, một tay giật lấy ảnh trên tay anh: “Anh anh anh, anh hơi quá đáng rồi đó.”
“Thật là vậy mà.” Nhìn rất khó coi, rất xấu: “Thua xa Bối Nhi.”
Anh nhớ lúc Bối Nhi sinh ra rất đáng yêu, rất hồng hào, đúng không?
“Cố Học Võ.” Kiều Tâm Uyển dùng sức đánh anh một cái: “Bây giờ con mới được bảy tháng. Lúc Bối Nhi sinh ra đã được chín tháng, đến lúc con sinh ra nhìn sẽ đẹp hơn.”
“Chắc không?”
Cố Học Võ cất tấm ảnh vào túi, nhìn Kiều Tâm Uyển: “Được rồi. Vậy ba tháng nữa lại xem. Đến lúc đó có phải nhìn đẹp hơn không.”
“Đương nhiên rồi.”
Kiều Tâm Uyển nhìn miệng anh nói và hành động hoàn toàn khác nhau của anh thì trong lòng lại buồn cười. Cũng lười chỉ rõ ra những lời anh nói và việc anh làm không giống nhau. Cô kéo cánh tay anh cùng đi ra ngoài: “Con của chúng ta chắc chắn sẽ đẹp.”
“Uh. Anh tin.” Cố Học Võ gật đầu, trong lòng đã bắt đầu mong đợi. Đứa bé này là trai hay gái? Lúc nào sẽ xuất hiện trên thế giời này? Có phải lại giống lần trước hay không? Ở trong thang máy…
Không được, tưởng tượng đến cảnh Kiều Tâm Uyển lần trước sắp sinh con trong thang máy, anh liền sợ hãi, nghĩ nghĩ, anh nắm tay Kiều Tâm Uyển: “Em đừng đi làm cùng anh nữa. Từ giờ em ở nhà đi. Đúng rồi, chúng ta về Cố gia, anh không muốn em lại một lần nữa gặp nguy hiểm ở trong thang máy.”
“Cố Học Võ.” Kiều Tâm Uyển phát hiện anh hiện tại thật sự rất khẩn trương: “Làm gì trùng hợp như vậy? Em nói cho anh biết, lần trước là ngoài ý muốn.”
“Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất?”
“Làm gì có nhiều vạn nhất như vậy?” Kiều Tâm Uyển xem thường anh: “Hơn nữa, hiện tại vẫn còn sớm.”
Mới bảy tháng, đến mười tháng mới sinh, vẫn còn ba tháng nữa. Chẳng lẽ anh cứ lo lắng như vậy mãi sao?
“Không được.” Cố Học Võ nghĩ như thế nào cũng không thể yên tâm, nghĩ: “Như vậy. Từ hôm nay trở đi, không cho em đi tản bộ một mình. Em đi ra ngoài, phải có anh đi cùng.”
Kiều Tâm Uyển xoay người xem thường, không muốn nói với Cố Học Võ nữa.
“Em có nghe không đấy?” Anh đang rất nghiêm túc đấy.
“Nghe rồi.” Tạm thời đáp ứng anh trước, đến lúc đó cô thật không tin anh có thể lúc nào cũng đi cùng với cô.
Cô lại không biết, Cố Học Võ quả nhiên là người có trách nhiệm, ở thời gian sau đó anh luôn theo đuôi Kiều Tâm Uyển. Nhưng mà, chuyện gì cũng có ngoại lệ. Hai tháng rưỡi sau. Trong các cuộc họp gia đình theo thường lệ của Cố gia. Cố Học Mai đau bụng trước, sau đó Kiều Tâm Uyển cũng đau bụng theo làm người nhà Cố gia luống cuống cả tay chân, đồng loạt đưa hai thai phụ đến bệnh viện. Cố Học Mai sinh một trai một gái trước. Về phần Tâm Uyển…
“Hít sâu, không cần khẩn trương, sẽ ra nhanh thôi.”
Cố Học Võ nắm tay Kiều Tâm Uyển, trên trán đầy mồ hôi. Kiều Tâm Uyển nhìn dáng vẻ của anh thì lại muốn cười nhưng vì đau đớn nên cười không nổi. Biểu hiện kỳ lạ như vậy làm cho Cố Học Võ khẩn trương: “Có phải đau lắm không? Thả lỏng, thả lỏng.”
“Cố Học Võ.” Lần trước lúc cô sinh Bối Nhi cũng không thấy anh khẩn trương như vậy.
Lần này khẩn trương như vậy thật làm cô ngoài ý muốn. Trong lòng hiểu anh khẩn trương là bởi vì anh yêu cô. Loại cảm giác này thật tốt.
“Nếu đau quá thì cắn tay anh này.” Cố Học Võ đưa tay đặt ở bên miệng cô: “Nào, dùng sức. Dùng lực nữa nào.”
Kiều Tâm Uyển lần này thật sự cười không nổi, dưới chỉ đạo của bác sĩ, dùng sức một lần sinh đứa bé ra. Cố gia lại có thêm một sinh mệnh mới.
Điều Cố Học Võ không biết là đứa bé vừa sinh ra kia còn đáng ghét hơn Bối Nhi, ngày nào cũng dính lấy Kiều Tâm Uyển không buông, làm anh từ đó về sau không có cơ hội gần gũi với vợ. Trong lòng anh thật tức giận.
May mắn, may mắn là, lúc Kiều Tâm Uyển trong tháng anh đã đi thắt ống. Đời này không có khả năng sinh đứa thứ ba. Nghĩ đến đây, anh lại thoải mái hơn ít nhiều. Anh quyết định chờ đứa con quỷ quái kia cai sữa liền quẳng cho người lớn trong Cố gia chăm sóc, sau đó mang Kiều Tâm Uyển ra đảo ở vài tháng, như vậy sẽ không có ai giành vợ với anh nữa. Kế hoạch này, cứ quyết định như vậy.
Lời tác giả: Chuyện về Cố Học Võ và Kiều Tâm Uyển đã kết thúc. Về phần đứa bé là trai hay gái, chuyện sau như thế nào, Tâm Nguyệt quyết định không viết, chừa không gian cho mọi người tưởng tượng. Cảm ơn mọi người đã theo tôi trong những tháng qua.
Phiên ngoại này, ngay từ đầu là muốn thỏa mãn yêu cầu của mọi người, ban đầu chỉ đơn giản là viết tiếp đến sau này mới có cảm xúc. Tôi thích Học Võ, thích Tâm Uyển. Còn cả Thang Á Nam, Tiểu Thất. Sau đó từ từ, muốn viết trọn vẹn câu chuyện này, viết thật hay.
Trong khoảng thời gian này, mặc kệ mọi người tranh luận thế nào. Tôi đều cảm thấy hạnh phúc khi viết xong chuyện này. Cảm ơn mọi người bởi vì mọi người vẫn ở bên cạnh tôi. Tôi thật cảm động.
Hẹn gặp lại các bạn ở 【 Trúc mã phúc hắc, cậu đã bị bắt 】
Bối Nhi sẽ là khách mời trong chuyện này. Ha hả, vai diễn của cô là gì ư? Bộ dạng Bối Nhi lớn lên sẽ như thế nào, chờ mong đi. Chờ mong đi. Nhắc lại lần nữa, tôi cảm ơn mọi người.
Hết chương 161