Edit : Iris
Beta: Phong Vũ
Cô có vậy sao? Hình như không phải?
Nhìn theo ánh mắt của chị, cô nhìn thấy Cố Học Văn đang từ bếp đi ra, trên mặt bỗng nóng lên, đột nhiên không nói gì nữa.
Thời gian ăn cơm, sắc mặt Cố Học Văn âm trầm đáng sợ. Tả Phán Tình bị anh thỉnh thoảng đảo mắt qua nhìn mà bối rối như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
Trong lòng lại oán thầm, cái tên đó bị gì vậy? Mới nấu một bữa cơm thôi mà, sắc mặt có cần phải đáng ghét vậy không?
Đủ rồi đó, có phải cô đòi anh ta làm đâu. Không đúng, chẳng lẽ cái tên đó nghĩ mình cố ý bị thương, sau đó để anh ta phải nấu cơm đấy chứ?
Ngẩng đầu liếc nhìn Cố Học Văn một cái, đúng lúc tầm mắt anh cũng vừa đảo qua, Tả Phán Tình bị sự lạnh lẽo trong mắt anh làm cóng hết cả người, đành cúi đầu dồn sức vào ăn.
Cố Học Mai nhìn thấy cảnh hai người tôi nhìn anh, anh nhìn tôi. Cảm thấy có chút buồn cười: “Đúng là bữa cơm tân hôn há. Ăn cơm mà vẫn còn liếc mắt đưa tình với nhau, định trêu người cô đơn là chị hả?”
Sắc mặt Cố Học Văn vẫn không thay đổi, còn Tả Phán Tình ngược lại bởi vì lời của chị mà đỏ mặt.
“Chị, chị nói gì vậy?”
Ai liếc mắt đưa tình với anh chứ? Rõ ràng là cô đang lườm anh mà.
“Nhìn xem, còn mắc cỡ nữa kìa.” Cố Học Mai tiếp tục trêu. Cố Học Văn ngừng đũa một chút, ngẩng đầu: “Chị tính ở thành phố C bao lâu?”
“Cũng chưa biết nữa.” Nụ cười trên mặt Cố Học Mai hoàn toàn biến mất: “Chị có 3 tháng nghỉ phép. Hiện tại mới qua một tháng, còn nhiều thời gian.”
“Oa. Ba tháng nghỉ phép?” Tả Phán Tình líu lưỡi: ” Chị đang làm ở đâu vậy? Sao lại thoải mái dữ vậy?”
“Research Institute.” (Viện Nghiên cứu)
Tả Phán Tình nhíu mày: “Viện Nghiên cứu? Viện nghiên cứu nào lại có thể cho nghỉ phép 3 tháng vậy? Rất thoải mái nha.”
Cố Học Mai cười: “Em mà biết chị nghiên cứu gì thì sẽ không nói là thoải mái đâu.”
“Ôi vậy chị nghiên cứu cái gì vậy ạ?” Tả Phán Tình tò mò: “Công nghệ sinh học? Hay là hàng không vũ trụ?”
“Đều không phải” Cố Học Mai lắc đầu, nhìn vẻ mặt hiếu kỳ của Tả Phán Tình: “Tốt nhất là em đừng hỏi.”
Tả Phán Tình làm động tác kéo khóa trên miệng: “Em biết rồi, phải giữ bí mật đúng không? Em không hỏi nữa đâu.”
Động tác của cô làm Cố Học Mai sửng sốt một chút, rồi nhanh chóng nở nụ cười: “Chị phát hiện thì ra em rất thú vị đó.”
Ánh mắt nhìn về phía Cố Học Văn: “Học Văn, ánh mắt của em không tồi.”
Hả? Tả Phán Tình hiểu được ý của chị. Vẻ mặt không được tự nhiên, lặng lẽ liếc Cố Học Văn, anh cũng đang nhìn cô, ánh mắt thâm thúy không rõ anh đang nghĩ gì, nhưng khóe môi hình như đang cong lên một nụ cười mỉm. Hình như là sung sướng?
Ăn cơm xong, Tả Phán Tình phụ trách giải quyết hậu quả. Dọn dẹp mọi thứ xong xuôi, thấy Cố Học Văn và Cố Học Mai đang ở phòng khách uống trà, trên bàn còn có một bàn cờ.
Cố Học Mai cũng biết chơi cờ? Tả Phán Tình tiến lên nhìn nhìn, hai người đang chém giết nhất thời không phân được cao thấp. Cô cũng không có hứng thú xem nên chui vào thư phòng.
Lấy nguyên liệu hôm nay đã mua, cô định làm một chiếc vòng cổ pha lê màu trà. Pha lê màu trà tượng trưng cho sức khỏe, có thể làm cho tinh thần người đeo tinh thần bình thản, tăng cường tuần hoàn máu. Dùng cái này làm vòng cổ tặng cho Trần Tĩnh Như là phù hợp nhất.
Thân là nhà thiết kế trang sức, Tả Phán Tình tất nhiên sẽ không thể tặng một chuỗi hạt pha lê đơn giản cho người khác. Hôm nay, cô lục đống pha lê hình giọt nước mà hôm nay mình đã mua còn số một ít vật liệu khác, trong đầu chợt lóe lên ý tưởng.
Ngoài phòng khách, Cố Học Văn đẩy xe lên: “Chiếu tướng.”
“Chị chạy.” Cố Học Mai đẩy tướng sang bên.
“Em lại chiếu.” Đi mã xuống phía dưới, chặn đường lui. Cố Học Mai ngẩng đầu, vẻ mặt bình tĩnh: “Chị cứ tưởng ngày nào em cũng bận rộn với công việc, kỹ thuật chơi cờ nhất định sẽ thụt lùi cơ đấy.”
Cố Học Văn dọn bàn cờ, vẻ mặt bình tĩnh: “Có đôi khi chơi cờ và bắt cướp cũng không khác nhau là mấy.”
“Em thật sự là, mới nói ba câu đã nói đến công việc.” Cố Học Mai cười yếu ớt: “Cũng không biết làm sao mà vợ em chịu được em nữa.”
Cố Học Mai lúc này mới phát hiện, Tả Phán Tình vừa ăn cơm xong là lặn mất tăm: “Ủa, vợ em đâu rồi?”
“Ở trong thư phòng ấy.” Vừa rồi Cố Học Văn nhìn thấy Tả Phán Tình đi vào đó: “Chơi cờ đi.”
“Chị tới đây, có phải đã quấy rầy 2 đứa rồi không?” Cố Học Mai nhìn cửa thư phòng: “Hay là, chị đến ở khách sạn.”
“Nói gì thế?” Cố Học Văn nhíu mày: “Chị ở bao lâu cũng được, em rất hoan nghênh.”
“Được rồi. Chúng ta chơi một ván nữa, rồi em đi vào với Phán Tình đi.”
Cố Học Văn cũng không nói gì, tâm tư hai chị em đều đặt ở bàn cờ.
Tả Phán Tình dùng kim chỉ xuyên qua ba vòng, đem mấy viên pha lê đủ loại hình dạng mới mua về xâu vào ba cái vòng trên nhìn vừa phức tạp lại vừa thú vị. Mỗi viên lại được giữ cố định ở một khoảng cách nhất định.
Mặt sau đính thêm cái móc khóa, vậy là xong, cô hài lòng nhìn thành quả mình làm ra mà nở nụ cười, lấy di động ta chụp ảnh, đang định cất vào trong hộp trang sức, thì cửa thư phòng đã mở ra. Cố Học Văn đẩy Cố Học Mai vào.
“Em đang làm gì vậy?”
“Đẹp không?” Tả Phán Tình quơ quơ chiếc vòng cổ trên tay, trên mặt tràn đầy cảm giác thành tựu: “Em vừa mới làm xong đấy.”
Cố Học Văn đi đến, ánh mắt đảo qua cái vòng cổ pha lê trên tay cô: “Không tồi, rất đặc biệt.”
“Rất đặc biệt hả?” Tả Phán Tình có chút đắc ý, nhìn thấy Cố Học Mai cũng vào liền đưa vòng cổ cho chị ấy xem: “Chị, chị thấy sao?”
“Rất đẹp.” Trong mắt Cố Học Mai hiện lên tia thán phục: “Không ngờ, em có tài đến vậy.”
“Đương nhiên rồi, em là nhà thiết kế trang sức mà.” Tả Phán Tình cất vòng cổ vào trong hộp, nhìn Cố Học Mai: “Chị đã đến đây rồi, em sẽ không phải phiền chị dâu nữa, khi nào chị về Bắc Đô thì đưa cái này cho mẹ giùm em nhé.”
“Cái này là em làm cho mẹ hả?” Cố Học Mai rất bất ngờ, chị cầm lấy hộp trang sức trên tay nhìn cẩn thận: ” Cái này là pha lê?”
“Đúng vậy. Pha lê màu trà, tượng trưng cho sức khỏe. Hy vọng mẹ được khỏe mạnh.”
“Em thật có lòng.” Cố Học Mai buông hộp, nhìn Cố Học Văn: “Xem ra nàng dâu như em còn tận tâm hơn cả con ruột đó.”
“Không có đâu.” Tả Phán Tình được khen mà ngượng ngùng: “Thật ra mấy ngày trước, mẹ bảo chị dâu mang mấy món đặc sản đến cho em, làm em rất ngại.”
“Chị dâu?” Đây là lần thứ hai nay Cố Học Mai nghe thấy cách xưng hô này: “Em đang nói Kiều Tâm Uyển?”
“Đúng vậy.” Tả Phán Tình gật đầu, không phát hiện sắc mặt Cố Học Văn đã thay đổi: “Hôm trước chị ấy đến thành phố C, đưa quà cho em, còn giúp mẹ mang cho em một ít đặc sản, làm em xấu hổ quá.”
“Em nói người hôm trước tới, là Kiều Tâm Uyển?” Cố Học Văn đột nhiên kéo tay Tả Phán Tình, vẻ mặt có chút lạnh lùng.
“Anh làm gì thế? Chẳng lẽ chị dâu đến nhà chúng ta rất lạ hay sao?” Tả Phán Tình thật sự không biết vì sao anh lại kích động như vậy: “À mà nhắc đến thì tôi cũng rất thất lễ, chị dâu đến mà tôi cũng chưa tặng chị ấy cái gì, cũng không biết thế nào lại ngủ mất, ngay cả chị ấy đi lúc nào cũng không biết.”
Sau đó vừa tỉnh lại, đã nhìn thấy Cố Học Văn nổi điên ở trên người cô. Lắc lắc đầu, ôi đủ rồi, không nghĩ nữa.
Vẻ mặt Cố Học Văn lại lạnh hơn, nhìn chằm chằm Tả Phán Tình: “Hộp trang sức trên bàn trà cũng là do chị ta tặng?”
“Đúng vậy. Chị ấy nói khi kết hôn chưa tặng gì nên tặng bù quà kết hôn cho tôi.” Tả Phán Tình muốn rút tay khỏi tay Cố Học Văn: “Anh làm gì vậy? Cứ hỏi hoài vậy?”
Nhưng Cố Học Văn vẫn không có ý định rút tay về, nhìn chằm chằm Tả Phán Tình. Nghĩ đến suy đoán của mình về chuyện buổi tối hôm trước. Anh cứ tưởng một mình Tả Phán Tình ở cùng Kiều Kiệt, hiện tại xem ra là anh đã hiểu lầm.
Kiều Tâm Uyển chuốc thuốc Phán Tình, sau đó gọi Kiều Kiệt lên ——
Nếu là như vậy, thì anh đã làm gì?
Việc hôm đó anh làm với Tả Phán Tình, có khác gì Kiều Kiệt?
Bàn tay càng lúc càng siết chặt, cả người Cố Học Văn tỏa ra một luồng khí lạnh, hơi thở như vậy không ngừng làm cho Tả Phán Tình kinh sợ, ngay cả Cố Học Mai cũng không hiểu sao sắc mặt anh lại thay đổi như thế.
“Đau quá.” Tả Phán Tình lườm anh một cái, dùng sức muốn rút tay mình ra. Tên này lại phát điên gì thế trời?
Đang yên đang lành nói chuyện sao lại siết tay cô đau như vậy: “Cố Học Văn. Anh buông tay ra.”
Cố Học Mai còn đang ở đây, anh làm cái gì vậy?
Cố Học Văn sực tỉnh, nhìn thấy vết đỏ trên tay cô thì đột nhiên buông lỏng tay ra, xoay người, lập tức ra khỏi thư phòng.
“Tâm thần.” Tả Phán Tình xoa xoa tay, nhìn ánh mắt cùng vẻ mặt khó hiểu của Cố Học Mai, hơi xấu hổ nhún vai: “Chị, để chị chê cười rồi, anh ấy lúc nào cũng vậy.”
Nói xong liền tức giận, sau đó là khuôn mặt lạnh tanh, giống như ai thiếu tiền anh vậy.
“Không sao.” Cố Học Mai cười lắc đầu, trong lòng nghi hoặc lại càng sâu. Vừa rồi Cố Học Văn làm sao vậy? Đã rất nhiều năm chị không thấy Cố Học Văn thất thố như vậy.
“Chị, chị đi ngủ đi.” Tả Phán Tình lại ngồi xuống bàn: “Em làm xong rồi mới ngủ.”
“Em cứ thoải mái đi.” Cố Học Mai nhìn ra ngoài cửa: “Học Văn đang có tâm sự, em không đi xem sao?”
“Em ——” vì sao cô phải đi xem? Cô đâu có trêu chọc gì anh đâu.
Ở trong lòng suy nghĩ quẩn quanh một vòng, cuối cùng cái gì cũng không nói gì: “Em còn muốn… làm cho chị một chiếc vòng cổ nữa.”
“Cái này cũng không gấp.” Cố Học Mai cười: “Dù sao chị cũng ở thành phố C vài ngày, ngày mai em làm cũng được. Đi xem Học Văn đi. Chị đúng là rất ít khi thấy nó thất thường như vậy.”
“Vâng.” Rất ít khi thất thường sao? Cô thấy cái tên đó rảnh quá thì lại phát điên thôi. Hay chỉ khi Cố Học Văn ở cùng cô mới có vẻ mặt này?
Cô có nên vì thế mà cảm thấy vinh hạnh không nhỉ? Hay là bất hạnh?
Aizz. Cảm giác da gà đều nổi lên rồi, Tả Phán Tình đứng lên, chà xát cánh tay, nhìn Cố Học Mai: “Chị, em đẩy chị vào phòng. Chị có cần em giúp gì không?”
“Thôi em đi đi. Chị tự làm được.” Động tác của Cố Học Mai rất linh hoạt quay xe lăn ra phía cửa: “Bây giờ em yên tâm rồi chứ?”
“Vậy được rồi.” Tả Phán Tình chúc Cố Học Mai ngủ ngon, sau đó đi vào phòng. Cố Học Mai nhìn hạt pha lê hình giọt nước trên bàn đến ngẩn người.
Kiều Tâm Uyển, chị ta đến thành phố C làm gì?
. . . . . . . . . . . . . . . . . .
Tả Phán Tình vào phòng thì không thấy Cố Học Văn, chỉ nghe trong phòng tắm vọng ra tiếng nước chảy.
Cái tên đó đang tắm hả? Nhíu mày. Cô đi đến bàn trang điểm ngồi xuống, lấy hộp trang sức kia ra.
Hay Cố Học Văn giận vì cô nhận quà của Kiều Tâm Uyển?
Nghĩ đến chuyện lần trước xảy ra ở Bắc Đô. Hình như Cố Học Văn rất không thích Kiều Tâm Uyển.
“Không đến mức đó chứ?” Nhìn hộp trang sức kia, Tả Phán Tình thè lưỡi: “Nhận quà thôi mà cũng giận?”
Còn có buổi sáng hôm đó không hiểu sao anh ta lại nổi điên, chẳng lẽ cũng là do chiếc vòng này sao?
Mở hộp trang sức, thấy bên trong là một dây chuyền cẩn đá quý, giá của nó chắc không hề rẻ.
Nhưng nếu Cố Học Văn đã không thích, vậy cô có nên trả lại hay không? Trả lại cho Kiều Tâm Uyển?
Hứ, lắc đầu, Tả Phán Tình khinh bỉ chính mình, chỉ vì anh ta không thích mà mình phải trả lại cho Kiều Tâm Uyển à?
Lấy vòng để trên cổ mình một chút, kỳ thật rất đẹp. Tuy rằng chỉ thấy qua hai ba lần, nhưng quần áo Kiều Tâm Uyển mặc đều rất thời thượng, rất có con mắt chọn đồ.
Còn chưa kịp cất vòng cổ, cửa phòng tắm đã mở ra, Cố Học Văn đi ra, bên hông còn quấn khăn tắm, trên ngực vẫn còn đọng vài giọt nước.
Nhanh chóng bỏ vòng cổ xuống, Tả Phán Tình đứng lên, ánh mắt đảo qua anh, vẫn âm trầm khó coi như cũ, anh làm sao vậy?
“À. Cái đó, nếu anh không thích, ngày mai tôi sẽ đem trả lại cho chị ấy.”
Cố Học Văn đi đến trước mặt Tả Phán Tình, ánh mắt nhìn chiếc vòng cổ phía sau cô, đột nhiên vươn tay ôm lấy cô.
Sức của anh ta rất mạnh, nắm chặt tay cô không cho động đậy, người Tả Phán Tình bị anh ôm đến gần như ngạt thở.
“Cố Học Văn?” Anh lại làm sao vậy?
Tả Phán Tình sợ đến chết mất, cái tên này quá âm trầm, cô hoàn toàn không theo kịp suy nghĩ của anh, càng không biết anh đang suy nghĩ cái gì.
Cảm giác cơ thể đang ôm trong lòng căng cứng lên, Cố Học Văn mới hơi hơi buông lỏng một chút, nhưng vẫn không buông cô ra, ánh mắt nhìn chằm chằm cô. Trong mắt cô ngoài sự ngạc nhiên khó hiểu, còn có sự sợ hãi ——
Cô sợ anh? Nhận ra điều này khiến anh không vui, sắc mặt càng khó dự đoán.
“Anh làm gì vậy?” Ánh mắt anh nhìn Tả Phán Tình đang phát cáu: “Này, anh buông tôi ra, tôi phải đi tắm.”
Vươn tay đẩy anh một cái, Tả Phán Tình định rời đi. Không đề phòng, cả người lại bị Cố Học Văn bế bổng lên, sau đó đặt lên trên giường.
“Cố Học Văn.” Cái tên đó không phải lại muốn rồi chứ? Tả Phán Tình rất sợ đến chết mất.
“Anh buông ra, người tôi toàn mồ hôi, tôi muốn đi tắm.”
Tả Phán Tình kháng nghị nhưng tất cả âm thanh đều bị nụ hôn của anh nuốt lấy, đối với sự điên cuồng, mãnh liệt trước kia của anh, trong lòng cô vẫn rất sợ hãi, nhưng điều khiến cô bất ngờ chính là tối hôm nay Cố Học Văn rất dịu dàng.
Anh cẩn thận cởi bỏ quần áo của cô, hôn lên cơ thể của cô, tất cả động tác đều dịu dàng đến khó tin.
Tả Phán Tình nhanh chóng bị anh khiêu khích đến nói không nên lời, chỉ có thể ngơ ngác mặc anh muốn làm gì thì làm. Cô không biết quần áo của mình làm thế nào mà rời khỏi người, cũng không biết cái khăn tắm của anh cuối cùng là bị ai kéo xuống, là anh hay là cô?
Lúc cơ thể hai người hòa làm một, trong lòng Tả Phán Tình bởi vì khoảng khắc đó mà cảm xúc dâng trào kêu thành tiếng. Hai mắt cô nhắm lại, vẻ mặt xuất thần của cô lại càng khiến Cố Học Văn thêm điên cuồng.
Động tác không ngừng, lại thật sâu đoạt lấy, đòi lấy tất cả của cô.
Khi anh đem tinh hoa tuôn ra trong cơ thể cô, suy nghĩ của Tả Phán Tình đã rơi vào cõi mơ màng. Cố Học Văn lúc này lại hôn lên môi cô, cuốn lấy lưỡi cô bắt nó phải đi theo mình.
Tả Phán Tình đã không có sức phản kháng, thân thể bủn rủn, cô căn bản không thể động đậy được. Lại lập tức bị Cố Học Văn cuốn vào những đợt sóng thủy triều tình ái.
“Đừng mà ——” Cô mệt muốn chết rồi, giọng nói giống như con mèo nhỏ đang nức nở. Rất tự nhiên mà biến thành bộ dạng quyến rũ, làm cho ánh mắt Cố Học Văn lại càng thâm thúy.
“Cố Học Văn, tôi không thích ——”
Tả Phán Tình không chịu được, lại tránh không khỏi, cơ thể lại một lần nữa được anh đưa đến đỉnh cao sung sướng.
Bị anh mấy lần đoạt lấy, cả người cô mệt mỏi, cuối cùng mê man chìm vào giấc ngủ, nhưng cô vẫn cảm giác thấy Cố Học Văn kéo cô vào trong lòng, đôi môi nóng rực như phả hơi bên tai cô, làm cho cô run lên.
“Thực xin lỗi ——”
Ba chữ kia nói ra với giọng rất trầm và khàn khàn. Ý thức của Tả Phán Tình mờ mịt, nghe không rõ ràng, nhắm mắt lại, cô cực kỳ mệt, cứ như vậy mà ngủ.
Cố Học Văn thấy gương mặt đã ngủ của cô, cầm lấy cánh tay mảnh khảnh của cô. Cúi đầu, cằm vuốt ve đỉnh đồi của cô, nghe mùi hương nhàn nhạt trên người cô, sau đó cũng chìm vào giấc ngủ.
. . . . . . . . . . . . . . . . . .
Tả Phán Tình mở to mắt, trong nháy mắt thì ngơ ngác, không biết mình đang ở đâu, cả người như nhũn ra. Nhấc chăn lên lại thấy mình không mảnh vải che thân.
“Tâm thần.” Cố Học Văn chắc chắn là đồ tâm thần rồi. Tả Phán Tình có chút tức giận, trên người đầy dấu hôn cho dù hôm qua Cố Học Văn rất dịu dàng, nhưng mà số lần so với hôm trước, chỉ có hơn chứ không kém.
Anh ta là cẩu sao? Điên cuồng như vậy?
Cả người toàn mồ hôi làm cô rất khó chịu, muốn xuống giường đi tắm, chân mới vừa chạm đất, đã bị bàn tay to ôm ngang lấy. Ngẩng đầu, Cố Học Văn nhìn thấy Tả Phán Tình đang ở trong lòng mình.
“Em muốn đi đâu?”
“Đồ dê xồm.” Tả Phán Tình nhìn thấy anh ta là đã tức giận: “Anh buông ra.”
Cố Học Văn bất động, hai mắt sáng quắc nhìn chằm chằm cô, môi sưng đỏ, ánh mắt quyến rũ, dáng người đầy đặn đáng yêu lồ lộ trước mặt. Bụng dưới lại căng lên. Cúi đầu bao phủ lên đôi môi cô.
“Ô ô.” Tả Phán Tình kháng nghị, toàn thân vô lực cô căn bản không thể trốn thoát. Chỉ có thể dùng ánh mắt mà trừng anh.
Cố Học Văn ở trên cánh môi của cô mút một cái thật mạnh rồi buông cô ra, nhìn thấy cô, vì anh hôn mà hai má lại hồng, khóe môi hơi hơi cong lên.
“Cố Học Văn, anh buông ra.”
“Em muốn đi đâu?” Cố Học Văn không buông: “Em còn có sức mà đi không ?”
“Anh. . . . . .” Không biết xấu hổ, cô không đi được là do ai hại chứ: “Tôi muốn đi tắm.”
Toàn thân khó chịu muốn chết, Tả Phán Tình muốn lập tức được tắm nước nóng, tận hưởng thoải mái một chút.
“Anh bế em đi nhé.”
“Cố Học Văn.”
Kháng nghị của Tả Phán Tình không có hiệu quả. Bị Cố Học Văn dứt khoát ôm vào phòng tắm. Anh mở nước, để Tả Phán Tình vào bồn tắm.
“Anh đi ra ngoài đi.”
“Anh giúp em tắm.” Cố Học Văn rất là “Vô liêm sỉ” mà ở lại, bắt đầu giúp Tả Phán Tình tắm rửa.
“Cố Học Văn.” Tả Phán Tình bị chọc tức, cơ thể không biết làm sao như nhũn ra, sức lực yếu ớt, cô hoàn toàn không phải là đối thủ của Cố Học Văn. Bị anh cưỡng ép cùng nhau ngồi vào trong bồn tắm lớn, cảm giác vòm ngực rộng cường tráng của anh dán vào lưng cô, còn có –
“Anh, tay anh đang làm gì vậy?”
Anh là đang giúp cô tắm, hay là đang ăn đậu hủ của cô vậy trời?
Cố Học Văn kề sát bên tai cô, khẽ thốt ra hai từ thành công làm cho Tả Phán Tình đỏ mặt.
Anh anh anh, thực sự rất không biết xấu hổ.
Ngồi ở trong bồn tắm lớn cô không dám động đậy, nhìn anh mượn có tắm rửa, chứ thực ra là tới cướp đoạt. Cơ thể như nhũn ra, lại có chút nóng lên. Ngón tay dài đột nhiên thâm nhập, khiến cô không nhịn được mà kêu lên.
“Cố Học Văn. Anh dừng tay.”
“Muốn trách thì trách em không tốt.” Hương vị của cô thơm như vậy, rất mê người, làm cho anh không thể nào mà nhịn được, bàn tay xoay người cô lại, để cô đối mặt với mình.
Tiến tới, đâm vào. Lại một lần nữa cô cùng anh kết hợp.
“Anh hạ lưu.” Ở bồn tắm, lại dùng tư thế như vậy. . . . . .
Tả Phán Tình xấu hổ đến ngay cả ngón chân cũng đều đỏ cả lên, Cố Học Văn lại như không thấy được trên mặt anh cũng đỏ ửng. Anh biết rõ trong làn nước ướt át rất tiện cho việc ra vào. Vì thế thắt lưng lại mạnh mẽ mà bền bĩ vận động hết lần này đến lần khác.
“A. . . . . . . . . . . . Ô. . . . . . . . . . . . . . . . . .”
Tả Phán Tình nhanh chóng không nói được gì, nhìn con dê cụ Cố Học Văn này ở trong phòng tắm ăn cô vào bụng, ngay cả xương cốt cũng không chừa.
Một lần tắm thôi mà đến gần một giờ. Lúc đi ra, ngay cả sức mặc quần áo cô cũng không có. Oán hận lườm Cố Học Văn, thấy anh đã mặc xong quần áo cho cô.
“Đồ vô lại.” Quả đúng là một tên dê xồm, lưu manh.
“Vẫn còn sức lực mắng chửi người hả? Xem ra, anh nhân từ quá rồi.”
“Anh –” Tả Phán Tình hậm hực: “Anh không biết xấu hổ.”
“Em còn mắng nữa, anh không ngại lại thêm một lần đâu.” Cố Học Văn hợp thời uy hiếp, Tả Phán Tình tức giận đến mặt mũi trắng bệch. Đang định nói gì đó, đã có người gõ cửa hai cái.
“Học Văn. Ăn cơm đi.”
“A.” Tả Phán Tình hô nhỏ, lúc này mới nghĩ tới, Cố Học Mai còn trong nhà. Trời ạ —
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Hết chương 110