Cô Dâu Bất Đắc Dĩ

Chương 143: Chương 143: Anh ấy bị thương




Edit: Wynnie

Beta: Phong Vũ

Tâm tư lại không có cách nào trong sáng trở lại nữa. Anh phát hiện, anh thích Cố Học Mai, mà Cố Học Mai lại lớn hơn anh đến ba tuổi.

Anh bất giác theo đuổi bóng hình cô. Lại không dám để cho người khác phát hiện. May là lúc Cố Học Mai lên đại học, không thường xuyên ở nhà nữa.

Tâm tư của anh, không ai biết, mà anh cũng muốn vẫn mãi giữ như vậy. Anh cố ý thi vào cùng trường, cùng khoa đại học với Cố Học Mai cũng chỉ là vì muốn đuổi theo bước chân cô.

Anh đã nghĩ ra một viễn cảnh rất mỹ mãn, tốt nghiệp xong, sẽ thổ lộ với Cố Học Mai, nói rằng anh vẫn chưa bao giờ xem cô là chị gái, anh chỉ xem cô là một người con gái, người con gái anh yêu.

Thế nhưng đến khi anh tốt nghiệp ra trường, Cố Học Mai lại có người yêu.

Người tên là Lương Hữu Thành kia chính là đội trưởng của Cố Học Văn, gia cảnh chỉ có thể xem là bình thường, nhưng Cố Học Mai lại một mực coi trọng anh ta. Cố Học Mai thi tuyển vào phòng thí nghiệm của quân đội cũng chỉ vì muốn có thể thường xuyên chăm sóc Lương Hữu Thành.

Tình cảm của hai người tiến triển nhanh chóng. Đỗ Lợi Tân không muốn bỏ cuộc. Cũng không có ý định bỏ cuộc. Trung thu một năm nọ, Cố Học Mai cùng Lương Hữu Thành về nhà.

Chính thức công khai mối quan hệ. Còn Đỗ Lợi Tân vì muốn gặp lại Cố Học Mai mà phải tận mắt chứng kiến hai người họ đứng hôn nhau dưới tán cây nho trong tiểu viện.

Một khắc đó, trái tim Đỗ Lợi Tân đau như cắt. Anh phát hiện, mình đã không còn cơ hội tiến vào thế giới của Cố Học Mai nữa.

Lương Hữu Thành ngoại trừ gia thế, tất cả các phương diện khác đều ưu tú hơn anh. Anh ta tuổi còn rất trẻ, đã là đội trưởng một đại đội đặc chủng. Lập được ba chiến công hạng ba, hai chiến công hạng hai. Đối nhân xử thế nhiệt tình trượng nghĩa. Cả đơn vị không ai nói anh ta không tốt, ngay cả ông nội Cố cũng giơ ngón cái, không ngừng khen cháu gái mình có mắt nhìn.

Đỗ Lợi Tân cảm thấy chính mình đúng là đang tự hành hạ bản thân. Rõ ràng biết không có hi vọng, lại nhịn không được đi quan tâm, theo dõi, càng theo dõi càng đau khổ.

Nhìn hai người họ đi chọn nhẫn, nhìn hai người họ đính hôn, nhìn nụ cười Cố Học Mai vì người đàn ông kia mà nở rộ, thậm chí nhìn người đàn ông kia ôm lấy cô, yêu cô–

Đúng lúc công tác của ba có thay đổi, anh cũng phải đến thành phố C, ở đây, anh có thể không cần phải đối mặt với sự thật rằng Cố Học Mai đang ở trong vòng tay của người đàn ông khác.

Anh đầu tư kinh doanh, buộc bản thân phải bận bịu. Hai ba năm ngắn ngủi, đã trở thành lão đại đi đầu trong giới giải trí của thành phố C.

Mặc dù một số là nhờ vào mối quan hệ của ba mẹ, nhưng đa số đều là vì anh tự mình nỗ lực. Anh thành công, phụ nữ đeo bám đông cứ như ruồi nhặng.

Anh cũng không lưu tâm, có đôi khi thấy hợp, thì tình một đêm gì đó cũng không phải là không có. Thế nhưng, mỗi một lần anh đều phải tưởng tượng người dưới thân kia là Cố Học Mai thì mới có thể phóng ra được.

Anh thừa nhận, anh đã điên rồi. Anh đã không bình thường nữa rồi. Nhưng mà loại điên này lại không có cách nào mà chữa được nữa. Những người phụ nữ kia, ngay cả tên anh cũng không nhớ được. Chỉ cần đôi mắt, hoặc cái mũi, hoặc khuôn mặt giống Cố Học Mai là đủ.

Ban ngày say sưa công việc, ban đêm sống mơ mơ màng màng. Anh nghĩ, có lẽ cả đời này của anh cũng sẽ mãi sống như vậy.

Mãi đến ngày đó, anh nhận được điện thoại của Cố Học Văn, trong chốc lát hoàn toàn kinh hãi. Cố Học Mai đã xảy ra chuyện.

Một Cố Học Mai xinh đẹp, kiêu hãnh như vậy. Cố Học Mai ngay cả cười cũng đường hoàng tùy ý mà lại bị liệt? Trở thành người tàn phế?

Sao lại có thể như vậy? Sao lại có thể?

Đau lòng không chịu nổi, anh không chút nghĩ ngợi quay về Bắc Đô, muốn giúp cô, muồn nhìn thấy cô. Thế nhưng cô đã hoàn toàn thay đổi.

Cô lạnh lùng, khó tiếp cận, cô xây quanh tim mình một bức tường thật cao, không cho bất kì ai bước vào, mà cô lại càng không bằng lòng đi ra.

Đường đến nghĩa trang không tốt, nhưng cô vẫn thường xuyên đẩy xe lăn đến rồi ngồi ở nghĩa trang suốt cả ngày. Cô gặp tai nạn, toàn bộ Cố gia đều đau lòng. Nhưng không một ai dám ngăn cản cô tự hành hạ bản thân mình.

Cô cố chấp không cho bất cứ ai đi theo, về cũng muốn về một mình. Anh không biết cô đã trải qua chuyện gì. Nhưng mặc kệ cô đã trải qua chuyện gì, trái tim của anh đều rất đau. Rất đau. Ngoài ở bên cạnh cô ra, anh không thể làm bất cứ chuyện gì khác.

Mãi đến một ngày kia, Bắc Đô đổ mưa to, cô ngồi ở nghĩa trang, cả người ướt sũng, nhưng vẫn không chịu rời đi.

Đổ Lợi Tân nổi giận, kiên quyết kéo Cố Học Mai rời khỏi nghĩa trang. Đưa cô về nhà của anh ở Bắc Đô.

“Cố Học Mai, em nhìn xem em bây giờ đang mang bộ dáng quỷ quái gì đi?”

“Tôi đang có bộ dáng gì, cũng không cần cậu lo.” Cố Học Mai rất căm phẫn, nếu không phải tại cô đi đứng không tiện, sao có thể để Đỗ Lợi Tân có cơ hội?

“Chỉ cần em là Cố Học Mai, anh sẽ lo.” Bắt buộc cô nghỉ ngơi. Bắt buộc cô bình tĩnh. Suốt ba tháng. Anh chưa từng về thành phố C, mà chỉ ở Bắc Đô cùng Cố Học Mai.

Cô lúc nào cũng cáu kỉnh, một khi không vui liền ném hết đồ đạc xuống. Lúc nào cũng đòi đi. Nhưng Đỗ Lợi Tân không cho. Anh thuê người chăm sóc cô, một ngày 24 tiếng đồng hồ quan sát cô, sợ cô có chuyện, sợ cô nghĩ quẩn.

Thậm chí buổi tối anh còn ôm cô ngủ.

“Đỗ Lợi Tân, cậu là đồ lưu manh, cậu buông tôi ra.” Cô phản kháng, một lần lại một lần kịch liệt.

“Đối với em, anh quyết định phải lưu manh.” Đỗ Lợi Tân mặc kệ. Cho dù người con gái này muốn giết anh, anh cũng phải đưa cuộc sống của cô quay về quỹ đạo bình thường.

Ba tháng, cô nóng nãy, anh vững vàng. Cô phẫn nộ, anh cười. Cô hận, anh yêu.

Rốt cuộc, cô thỏa hiệp.

“Đỗ Lợi Tân, tôi sẽ không buông thả nữa. Cậu thả tôi ra. Tôi phải về đi làm.” Đến ngày thứ chín mươi chín. Cố Học Mai đã không còn phản kháng. Cô bình tĩnh, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng.

Cô ổn rồi. Không còn hành hạ bản thân, Đỗ Lợi Tân lại không có lý do gì giữ cô nữa. Để cho cô đi làm, nhưng vẫn giúp đỡ cô, đưa đón cô đi.

Anh đối với ba mẹ của mình cũng chưa từng ân cần như vậy. Tâm tư của anh, rất rõ ràng. Cố Học Mai dù có ngốc như thế nào, cũng hiểu được.

“Đỗ Lợi Tân, cậu bỏ cuộc đi, tôi chỉ xem cậu như em trai. Không có khả năng có tình cảm với cậu.”

“Anh trước nay chưa bao giờ xem em là chị gái, trong mắt anh, không có gì là không có khả năng.”

Cô đã cố chấp, anh so với cô còn cố chấp hơn. Cô ngoan cố chống lại, anh so với cô sẽ càng kiên trì hơn.

Hai năm rồi mà cô vẫn không thay đổi, đối với anh vẫn luôn chưa hề có vẻ mặt hòa nhã. Lúc nào cũng thản nhiên, mặc kệ anh nhìn cô như thế nào, theo cô như thế nào.

Mãi đến một năm gần đây, gia đình Đỗ Lợi Tân bắt đầu thúc giục anh kết hôn.

Anh chỉ có thể tạo áp lực với Cố Học Mai: “Học Mai. Anh không tin em không cảm giác được, anh yêu em. Anh cầu xin em, gả cho anh được không?”

Công viên Hương Sơn Bắc Đô, anh mang tặng cô một đóa hồng, trước mặt đông đảo khách du lịch mà quỳ xuống, cầu xin một cái gật đầu của cô.

“Cậu đừng ép tôi.” Cố Học Mai sợ hãi: “Tôi nói rồi, tôi sẽ không nhận tình cảm của cậu.”

Ba năm, lần nào cũng vậy. Anh tiến, cô lui. Anh lại tiến, cô lại trốn.

Đỗ Lợi Tân lấy điếu thuốc đưa lên miệng, nhưng chợt nhớ Cố Học Mai không thích lại bỏ xuống.

Thở dài. Trăng tròn không nhìn thấu vẻ u sầu của nhân gian. Đỗ Lợi Tân thật không biết, mình còn phải chờ bao lâu.

Lấy điện thoại ra bấm số của Cố Học Mai. Trong bụng cũng biết rất rõ, giống như những ngày qua, sẽ không có ai nghe máy.

“Alo.”

Bất ngờ, điện thoại có người bắt máy, là giọng nói thản nhiên của cô, vào lúc giữa đêm thế này, lại đặc biệt rõ ràng.

“Vẫn chưa ngủ?” Đỗ Lợi Tân phát hiện lòng mình rất bình lặng. Lần nào cũng vậy, vừa nghe thấy giọng nói của cô, người anh sẽ bình tĩnh trở lại.

“Sắp ngủ rồi.” Qua điện thoại, không thể thấy rõ biểu tình của Cố Học Mai. Giọng nói trong điện thoại kia nhàn nhạt xa cách làm Đỗ Lợi Tân lại một lần nữa tổn thương.

“Ngày mai là tết Trung thu.” Đỗ Lợi Tân không tin cô không biết: “Anh muốn về Bắc Đô cùng em, được không?”

“Cậu xác định, cậu muốn về với tôi?” Cố Học Mai nhớ đến cảnh tượng mình đã thấy hôm, tuy muốn nghe anh giải thích, thế nhưng cô đã từng nói, muốn anh đi tìm một người phụ nữ khác, lấy quyền gì mà đi chất vấn anh chứ.

“Em không cần anh bên cạnh?”

“Tôi không cần cậu đến Bắc Đô.” Cô đang ở thành phố C, anh đi sẽ chỉ làm hai người lỡ mất nhau.

“Không cần.” Đỗ Lợi Tân nắm chặt điện thoại, giọng nói lạnh lùng: “Nếu đã như vậy, thì quên đi.”

Cúp máy, đây là lần đầu tiên Đỗ Lợi Tân chủ động cúp máy với Cố Học Mai, những lần trước kia, anh cũng không bỏ được, thế nhưng bây giờ thì sao chứ? Căn bản cô sẽ không cần quan tâm sao?

Nhìn điện thoại không ngừng truyền đến tiếng tút tút, sắc mặt Cố Học Mai nhợt nhạt. Đỗ Lợi Tân, cậu đã không còn cần tôi nữa đúng không?

Cô vốn không nên để ý, thế nhưng vì sao, tim lại đau đớn như vậy chứ?

Đẩy xe lăn đến ban công, trăng tròn ngoài cửa sổ chiếu lên mặt cô, hai tay xoắn chặt vào nhau, lần đầu tiên cô phát hiện, Đỗ Lợi Tân trong lòng cô, dường như đã không còn là có cũng được không có cũng được.

…………….www.sakuraky.wordpress.com……………..

Tả Phán Tình về đến nhà, mệt mỏi muốn chết, nhưng vẫn không lập tức đi ngủ. Mở trang web xem tài khoản của mình. Cô muốn nghĩ xem ông nội và các trưởng bối sẽ ở đây mấy ngày. Sau đó mới quyết định tìm Thất Thất chi viện bao nhiêu.

Tiền cơm hôm nay là để Cố Học Võ thanh toán, tuy rằng cũng không có gì, nhưng ngày mai nhất định không thể lại để anh ta trả tiền nữa. Nói sao cũng phải tự mình trả.

Đăng nhập vào, Tả Phán Tình vừa nhìn đến con số trên đó thì thoáng sửng sốt. Cô cô cô, cô không phải bị hoa mắt chứ?

Đơn vị chục trăm ngàn chục ngàn…..

Năm mươi vạn? Tài khoản của cô có hơn năm mươi vạn? Trò đùa gì vậy trời?

Tả Phán Tình bị hù dọa, nhìn màn hình cả buổi tinh thần mới quay về. Nhanh chóng kiểm tra lại lần nữa. Trên đó cho thấy. Hôm qua có ba mươi vạn được gửi vào tài khoản, hôm nay thì có hai mươi vạn gửi vào tài khoản. Tổng cộng tất cả là năm mươi vạn.

“Trời a.” Tả Phán Tình vỗ vỗ lên mặt mình: “Hóa ra mình là một quý bà giàu có đó nha?”

Khi không lại có năm mươi vạn, tiền này từ đâu ra vậy?

Nhìn chằm chằm tài khoản kia nữa ngày, Tả Phán Tình cũng không thể tìm được nguyên nhân, duy nhất chỉ có một ấn tượng là, ngày đó lúc Cố Học Văn bước vào phòng cô, trang web ngân hàng của cô hình như không có tắt, chẳng lẽ là anh?

Nghĩ không ra thì không nghĩ nữa. Tả Phán Tình quyết định đi tắm rồi đi ngủ. Dù sao bây giờ cũng có tiền rồi, ngày mai cô có thể mời ba mẹ hai bên đi ăn uống thật đã. Cô còn muốn nghĩ nên đưa mọi người đi đâu chơi.

Lần trước kết hôn quá vội, cũng chưa tiếp đón các trưởng bối thật chu đáo, lần này nói gì cũng phải đưa họ đi chơi vài ngày.

Mang theo ý nghĩ này. Tắm rửa sạch sẽ xong Tả Phán Tình nặng nề thiếp đi, ngủ thẳng đến nửa đêm thì muốn trở mình, lại phát hiện không làm động đậy được. Không chịu được mở mắt ra, đập vào mắt là lồng ngực màu lúa mạch làm cô nhìn trân trân không nói nên lời.

Mắt nhìn người trước mặt. Cố Học Văn nhắm mắt lại, đang ngủ say. Ách. Anh ấy đã trở về? Về khi nào? Sao cô không nghe thấy gì hết? Định túm lấy tay anh, nhìn thấy băng vải màu trắng trên đó thì ngừng lại.

Anh, anh ấy bị thương?

…………………


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.