Edit: Sakuraky
Beta: Phong Vũ
Không nhìn tới Tả Phán Tình, anh đứng dậy rời đi. Tả Phán Tình đợi sau khi anh đi khỏi mới đánh giá căn phòng trước mắt.
Thiết kế sạch sẽ gọn gàng thoáng đãng, ghế sô pha màu lam được bố trí trong
phòng rất hợp với bàn trà màu trắng. Đối diện là chiếc TV treo tường màn hình tinh thể lỏng siêu lớn. Trên bức tường đằng sau cô có treo một bức tranh Sơn Thủy, phong cách hoàn toàn bất đồng so với với cách bài trí
hiện đại của căn phòng, nhưng thoạt nhìn cũng không có gì xung đột.
Tả Phán Tình đối với bức họa kia rất có hứng thú, đứng một chân lên, nhìn
bức họa nghiên cứu nửa ngày. Lạc khoản (chữ kí) phía dưới ghi là Hàn Sơn cư sĩ.
Hàn Sơn cư sĩ? Cô vươn tay muốn sờ một chút, giọng nói của Cố Học Văn vang lên từ phía sau: “Em đang làm gì vậy?”
“A?” Tả Phán Tình chậm rãi xoay người, có cảm giác như bị bắt thóp: “Không, đâu có làm gì đâu.”
Cố Học Văn liếc xuống chân cô một cái: “Chân không sao chứ?”
“À, đỡ hơn nhiều rồi.” Tả Phán Tình phải thừa nhận, kỹ thuật của anh cũng
không tệ lắm, sau khi ấn xong chân cô thật sự thoải mái hơn. Thế nhưng
không có nghĩa là thái độ của cô đối với anh vì thế mà thay đổi.
“Được rồi. Không còn việc gì nữa. Tôi đi trước đây.”
Cô vội vả rời đi, chân vẫn còn đang đau, cơ thể không giữ được cân bằng,
lại một lần nữa ngã về phía trước. Cố Học Văn nhíu mày, vươn tay ôm lấy
cơ thể cô.
Khoảng cách gần như vậy, mùi thơm tự nhiên trên người
cô lại mãnh liệt bay vào mũi, ánh mắt thâm thúy của anh hơi hơi nhíu
lại: “Vậy mà vẫn còn muốn chạy cơ à? Hay là em lưu luyến muốn ở lại?”
“Cố Học Văn. Anh nói bậy bạ gì đó?” Tả Phán Tình lại trào cơn giận: “Đồ không biết xấu hổ.”
Đối với lời mắng mỏ của cô, Cố Học Văn cũng không buồn để ý tới, trực tiếp ôm cô đi đến phòng bên cạnh.
“Anh đặt tôi xuống đi, tôi không sao. Anh có nghe không vậy?” Tả Phán Tình
vừa nói xong, Cố Học Văn thực sự buông cô ra. Cô định cách xa anh một
chút, lại nhìn thấy tình cảnh trước mắt liền sửng sốt.
Trên bàn cơm màu trắng, đặt hai bát mì nóng hôi hổi, mì?
“Ăn đi.” Cố Học Văn ngồi xuống, nhìn Tả Phán Tình còn đang ngây người: “Em không đói bụng sao?”
Tả Phán Tình đứng bất động, chỉ chỉ thứ trên bàn: “Là anh làm sao?”
Cố Học Văn nhướn mày: “Sợ tôi hạ độc à?”
Anh dám ư. Tả Phán Tình trừng mắt, ngồi xuống bàn, nhìn thấy trên bát mì
còn có một quả trứng chần, mùi thơm bay vào mũi khiến cô nuốt nuốt nước
miếng, cảm giác đói bụng lại tới nữa rồi. Đói quá đi, cái này là anh ta
tự nấu sao ——
“Em không ăn à?” Cố Học Văn đã giải quyết xong một
nửa, nhìn thấy cô vẫn ngồi bất động, bèn đứng dậy quay vào phòng bếp đem đến một cái thìa.
Anh ngồi xuống trước mặt Phán Tình, đem sợi mì bỏ vào trong thìa, rồi đưa tới bên miệng cô: “Ăn đi.”
Cô hơi sửng sốt một chút, ngơ ngác nhìn những sợi mì trên tay Cố Học Văn,
khuôn mặt anh không chút thay đổi, chỉ đem chiếc thìa hạ xuống trước mặt cô.
Tả Phán Tình cắn môi có chút không được tự nhiên, anh ta đột nhiên lại tốt với cô như vậy để làm gì?
“Cố Học Văn.” Anh có mục đích gì vậy?
Muốn hỏi, nhưng không biết vì sao lại đột nhiên nói không nên lời. Cánh môi
mấp máy, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng vươn tay cầm lấy chiếc đũa trên tay
anh.
“Tôi không yếu ớt đến như vậy.” Chẳng qua tay bị trầy ít da thôi.
Cố Học Văn đem thìa bỏ vào trong bát cô, ngồi trở lại vị trí của mình, tiếp tục giải quyết nửa bát mì còn lại.
Động tác Tả Phán Tình hơi vụng về, gắp từng sợi từng sợi một, trong mắt hiện lên vẻ bất ngờ.
Hương vị hình như cũng không tệ lắm. Ánh mắt dò xét lặng lẽ hướng về phía Cố
Học Văn, thật không nhìn ra được, người đàn ông này lại còn có thể biết
nấu ăn sao?
Cô còn đang chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình,
nên không để ý Cố Học Văn lúc này cũng ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt
hai người một lần nữa lại chạm vào nhau.
Hết chương 76