Edit: Phong Vũ
Beta: Wynnie
Anh ta rõ ràng chính là muốn lấy lòng Tả Phán Tình.
“. . . . . .” Tả Phán Tình vẫn không hề động đũa, chỉ kéo tay Cố Học Văn.
“Sao vậy? Không muốn ăn à?” Cố Học Văn nhìn sắc mặt cô mỉm cười: “Anh không giận đâu mà, thật sự không có.”
Anh chỉ là đang tự trách. Phán Tình là vợ của anh. Cô mang thai,
người chăm sóc cho cô phải là anh mới đúng, vậy mà hiện tại, người chăm
sóc cho cô lại là một người đàn ông khác.
“Em sợ anh giận.” Tả Phán Tình cất giọng nhẹ nhàng, vẻ mặt không phải sợ hãi mà là lo lắng. Cô không hy vọng anh hiểu lầm.
Bởi vì cô cũng không có ý này, cô không hy vọng anh hiểu lầm mình.
Trên thực tế, hơn bất cứ ai khác cô không hy vọng sẽ phải nợ ân tình của Hiên Viên Diêu.
Nếu không phải bởi vì tình huống hiện tại của cô khá đặc biệt thì cô đã sớm bỏ đi rồi, đâu cần phải để Hiên Viên Diêu chăm sóc.
“Anh thực sự không có giận mà.” Cố Học Văn khe khẽ thở dài, ngồi
xuống trước giường bệnh: “Muốn anh đút cho em không? Đồ ăn nguội sẽ
không ngon đâu.”
“. . . . . .” Tả Phán Tình không hề động đũa, có chút do dự, có chút
chần chờ. Cố Học Văn cười cười, bỏ bát cơm vào trong tay Tả Phán Tình.
“Ăn cơm thôi.”
Tả Phán Tình mím môi, ăn một miếng cơm cũng không biết có vị gì.
Nhưng bụng cũng đói rồi nên giải quyết liền một lúc hơn phân nửa đồ ăn.
Cô buông bát, đối diện với gương mặt không chút thay đổi của Cố Học Văn: “Học Văn. Anh có đói không? Muốn ăn chút gì không?”
“Không sao.” Cố Học Văn lắc đầu: “Anh chờ tí nữa rồi ăn.”
Lúc Tả Phán Tình ăn cơm, anh lại nghĩ đến một chuyện khác. Trước mắt
hiển nhiên không thích hợp cho Tả Phán Tình chuyển viện, chỉ có thể để
cô ở nơi này nằm viện tỉnh dưỡng.
Vậy nghĩa là.
“Anh có tâm sự à?” Tả Phán Tình đã sống chung với Cố Học Văn một thời gian, chỉ nhìn sắc mặt anh là cũng biết trong lòng anh có việc phải bận tâm: “Lại có nhiệm vụ nữa hả?”
“Không.” Việc truy tìm Chu Thất Thành và thủ hạ đang lẩn trốn đã có đồng đội anh đi làm, không cần anh phải tự mình ra tay.
“Vậy anh phải lên cơ quan?” Tả Phán Tình hiểu rất rõ tính chất công
tác anh rất đặc biệt: “Nếu có việc, thì anh cứ đi nhanh đi, không cần ở
trong này với em đâu.”
“Em không thích anh ở cùng em?” Lời này tuy đúng là điều anh nghĩ, nhưng dù sao nghe vẫn khá quái dị.
“Làm gì có?” Tả Phán Tình mím mím môi, trong mắt toát ra một tia bất
đắc dĩ: “Em hy vọng anh có thể ở bên em chứ. Nhưng mà, em sợ anh có
việc. Em cũng không muốn cản trở công việc của anh.”
“Không sao.” Cố Học Văn lắc đầu, ngồi xuống bên cạnh Tả Phán Tình,
kéo tay cô qua: “Phán Tình, em có muốn theo anh về Bắc Đô không?”
Chỉ cần anh ở lại thành phố C, chỉ sợ là thời gian anh ở bên Tả Phán
Tình vẫn sẽ như vậy chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều. Nếu như vậy
thì lòng anh lại thấy áy náy.
“Hả?” Tả Phán Tình hơi ngạc nhiên, nhìn vẻ nghiêm túc trong mắt anh: “Quay về Bắc Đô?”
Tuy biết gia đình anh ở Bắc Đô, nhưng mà cô thật đúng là chưa chuẩn bị sẵn sàng.
“Em không muốn?”
“Công việc của em chỉ vừa mới ở bước khởi đầu.” Trước mắt đãi ngộ của công ty và tiền đồ của cô đều rất khả quan, cô không muốn từ bỏ một
công việc như vậy.
Không riêng gì công việc, còn có gia đình cô ở đây, cô không bỏ đi được.
Cố Học Văn hơi hơi nhíu mày, nhìn thấy vẻ luyến tiếc trong mắt cô:
“Công ty trang sức có tiếng ở Bắc Đô cũng có. Em là không từ bỏ được
công việc này hay là không bỏ được Hiên Viên Diêu?”
“Anh, anh đang nói bậy bạ gì đó?” Gương mặt Tả Phán Tình lập tức giận đến đỏ bừng: “Cố Học Văn, anh cho em là ai?”
“Không phải sao?” Hiên Viên Diêu sở dĩ không e dè như vậy, xum xoe
như vậy, chẳng lẽ còn không phải là do Tả Phán Tình đã bật đèn xanh cho
anh ta sao?
“Cố Học Văn, anh nói bậy bạ gì đó?” Ngực Tả Phán Tình phập phồng kịch liệt, nhìn chằm chằm mặt anh, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin được: “Em đã từ thành phố C này mà lớn lên, anh bảo em từ bỏ tất cả đi theo
anh về Bắc Đô, chẳng lẽ em cũng không cần lo lắng một chút sao?”
Tuy trong lòng cô hiểu rất rõ đây là quyết định nhất định phải làm,
nhưng mà cô thật sự chưa hoàn toàn chuẩn bị tốt, vậy cũng là sai sao?
“Lo lắng cái gì?” Cố Học Văn không hiểu: “Thành phố C cách Bắc Đô có
hơn một tiếng ngồi máy bay, nếu em không từ bỏ được ba mẹ, thì lúc nào
em cũng có thể trở về, chỉ sợ hiện tại điều làm em luyến tiếc không phải công việc của em, mà là Hiên Viên Diêu thôi?”
“Bốp.” Tả Phán Tình giơ tay lên tát một bạt tai vào mặt Cố Học Văn.
Cơ thể cô còn chưa khỏe hẳn, chẳng những không làm cho anh đau mà lại tự làm tay mình đau.
“Cố Học Văn, suy nghĩ của anh thật xấu xa.” Tả Phán Tình tức đến nỗi không biết phải nói gì. Cô vỗ vỗ ngực không ngừng thở.
“. . . . . .” Cố Học Văn muốn nói gì đó, thì lại nhìn thấy sắc mặt Tả Phán Tình tái nhợt khiến anh không khỏi sửng sốt, ngồi xuống bên người
cô, vỗ vỗ lưng cho cô: “Xin lỗi. Anh không có ý đó. Anh ——”
Anh chỉ là có chút bất an, có chút dồn nén, có chút gì đó sợ hãi
chính mình cũng nói không nên lời. Hiện tại anh đang phải đối mặt với
một đối thủ rất mạnh.
Cho dù không mang cái thân phận thái tử của Long Đường, thì riêng vẻ
ngoài của anh ta thôi cũng đã đủ làm cho phụ nữ chạy theo như vịt.
Tả Phán Tình quay đầu đi, không chịu nghe anh giải thích. Hốc mắt
nóng lên, khóe mắt rơm rớm nước. Cô cố sống chết cắn môi, không cho nước mắt rơi xuống.
“Anh xin lỗi.” Anh vừa rồi thật sự là điên mà. Cố Học Văn thừa nhận
mình đã lỡ lời: “Anh không có ý đó, thật mà, em tha thứ cho anh đi.”
“Cố Học Văn.” Tả Phán Tình thở sâu, cố gắng làm cho mình bình tĩnh trở lại: “Ở trong lòng của anh, em là một người như thế nào?”
Đối diện với vẻ mặt im lặng của anh, cô thật sự không hiểu là anh lấy từ đâu ra cái ý nghĩ đó: “Em đã kết hôn với anh, đã là vợ anh, anh nghĩ em là cái loại phụ nữ sẽ có thể hồng hạnh xuất tường phản bội anh sao?”
“Không phải.” Cố Học Văn cũng thừa nhận mình sai rồi: “Đừng nói nữa được không em? Là anh sai.”
“Đây không phải là vấn đề sai hay không sai. . . . . .” Tả Phán Tình
không biết phải nói như thế nào, đã kết hôn lâu như vậy rồi mà Cố Học
Văn lại tuyệt nhiên không hiểu chút gì về mình.
Anh căn bản không hiểu, cũng không hiểu được.
Có lẽ ở trong lòng anh, vợ cũng chỉ là một đối tượng chịu chấp nhận
kết hôn mà thôi. Nhưng anh cũng không để ý đến cô, cho nên mới phải tốn
thời gian đi giải thích suy nghĩ của anh như vậy chăng?
“Phán Tình?” Cố Học Văn nhìn thấy vẻ băn khoăn trên mặt cô cũng hiểu ra mình vừa rồi đã quá đáng: “Anh xin lỗi.”
“Cố Học Văn.” Đôi mắt trong vắt như làn nước ngày thu của Tả Phán
Tình đảo qua vẻ xấu hổ trên mặt anh, vươn tay kéo tay anh qua. Cất giọng kiên định nói: “Em để ý đến anh, cũng để ý đến hôn nhân của chúng ta.
Có lẽ em còn chưa hiểu được rốt cuộc phải là thế nào mới là một người vợ đúng nghĩa, nhưng mà em đang cố gắng. Em không cần gì nhiều, chỉ cần
anh tin tưởng em. Em cũng sẽ tin tưởng anh. Được không?”
“Được.” Cố Học Văn nắm chắc lấy tay cô: “Anh cũng để ý đến cuộc hôn nhân của chúng ta, anh sẽ tin tưởng em.”
“Uhm.” Tả Phán Tình gật đầu, trong lòng vẫn có chút mất mát. Có vẻ
như anh nói để ý đến cuộc hôn nhân của bọn họ, nhưng không có nói để ý
đến cô, như vậy ——
Lắc đầu, cô buộc mình không được suy nghĩ nữa, dưới bụng lại truyền
đến một cơn đau âm ỉ. Sắc mặt cô nháy mắt trở nên tái nhợt. Cố Học Văn
cũng cảm nhận được điều đó, vẻ mặt lo lắng nhìn cô.
“Em sao vậy? Em khó chịu phải không?”
“Bụng em hơi đau.” Thật ra ngày nào Tả Phán Tình cũng có cảm giác
này, chỉ là cô buộc mình phải thư giãn: “Em cũng không biết sao lại thế
này?”
Sắc mặt Cố Học Văn cũng ngưng trọng hẳn ra, ấn cái chuông ở đầu
giường, bác sĩ cũng nhanh chóng kéo tới, mang theo mấy y tá. Sắc mặt ai
nấy đều rất khẩn trương.
Bởi vì ngày hôm qua quả thực đã bị Hiên Viên Diêu dọa một lần rồi.
Khị vị bác sĩ kia nhìn thấy Cố Học Văn ở trong phòng bệnh thì sửng
sốt một chút, nhưng vẫn rất bình tĩnh kiểm tra cho Tả Phán Tình. Cuối
cùng chị ta đứng thẳng người dậy liếc mắt nhìn Tả Phán Tình một cái.
“Chồng cô đâu?” Người chị ta hỏi chính là Hiên Viên Diêu.
“Anh ấy chính là chồng tôi.” Tả Phán Tình biết vị bác sĩ này đã hiểu
lầm bèn chỉ chỉ Cố Học Văn: “Sao vậy? Bác sĩ? Cục cưng của tôi có vấn đề gì sao?”
“Không có.” Bác sĩ cười có chút xấu hổ, nghĩ đến sắc mặt cứ như muốn
giết người của Hiên Viên Diêu ngày hôm qua: “Cái người ngày hôm qua là
gì của cô?”
“Anh ta——” Tả Phán Tình chần chờ một chút, nhìn thấy sắc mặt Cố Học
Văn càng lúc càng nặng nề, bèn nhanh chóng giải thích: “Anh ta là sếp
của tôi.”
“Sếp cô cũng thật lo lắng cho nhân viên ha.” Hù cho bệnh viện bọn họ
từ trên xuống dưới sợ hết hồn, chị ta còn tưởng rằng người đàn ông đó là chồng của Tả Phán Tình nữa đấy. Bác sĩ cũng là người biết nhìn sắc mặt
người khác, cho nên lúc này tự nhiên là biết cái gì có thể nói, cái gì
không.
“Tôi mới là chồng cô ấy.” Cố Học Văn lại vui vẻ, nhưng sắc mặt đã giảm độ tới mức đóng băng: “Có vấn đề gì cứ nói với tôi.”
“Không có, không có vấn đề gì.” Bác sĩ cười cười: “Chỉ là trước đó
mất máu quá nhiều, cho nên có chút đau đớn, chịu đựng một chút thì tốt
thôi.”
“Vậy là tốt rồi.” Tả Phán Tình nhẹ nhàng thở ra, gật đầu với bác sĩ: “Bác sĩ, cám ơn chị.”
“Đừng khách sáo.” Bác sĩ xua tay, kéo theo mấy cô y tá đi ra ngoài, lúc đi qua người Cố Học Văn thì nhìn anh một cái.
Cố Học Văn thoáng sửng sốt, liếc nhìn Tả Phán Tình: “Anh đưa bác sĩ ra một chút, em nghỉ ngơi một chút đi.”
“Uhm.” Tả Phán Tình nằm trở lại giường, nửa khép mắt lại nghỉ ngơi.
Cố Học Văn theo bác sĩ rời khỏi phòng. Lúc đến chỗ rẽ ngoài hành
lang, vẻ mặt anh vô cùng nghiêm túc nhìn bác sĩ: “Bác sĩ, xin chị nói
cho tôi biết, vợ tôi và đứa con trong bụng cô ấy rốt cuộc có chuyện gì
không?”
“Anh à.” Lúc này trên mặt vị bác sĩ đã không còn thấy nụ cười, đối
diện với vẻ mặt nghiêm túc của Cố Học Văn, nhất thời không biết phải nói như thế nào.
“Chị cứ việc nói, có phải đứa bé xảy ra chuyện gì rồi không?”
Bác sĩ gật đầu: “Trước đó vợ anh xuất huyết quá nhiều. Tuy rằng chúng tôi đã cấp cứu, nhưng mà trên thực tế, mang thai chưa đến ba tháng mà
xuất huyết như vậy rất dễ xảy ra chuyện. Bây giờ cháu bé không bị sẩy
không có nghĩa là đã bình an. Trước mắt cháu bé trong bụng vợ anh cũng
chưa ổn định. Hơn nữa ——”
Nói đến câu kế tiếp, chị ta dừng lại một chút, vẻ mặt của mấy cô y tá phía sau đều rất ngưng trọng.
“Hơn nữa cái gì?” Cố Học Văn có một dự cảm rất không lành.
“Hơn nữa cho dù có giữ được cháu bé thì khi sinh ra cũng có thể sẽ bị dị dạng.”
“Dị dạng?” Cố Học Văn ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn bác sĩ nửa
ngày không biết phải phản ứng thế nào: “Tại sao có thể như vậy?”
“Theo quan điểm để trẻ em được nuôi dưỡng tốt, nuôi dạy tốt mà nói,
chúng ta đề nghị anh chị đừng sinh cháu.” Bác sĩ vô cùng đúng trọng tâm
mở miệng, Cố Học Văn lắc đầu, vẻ mặt không dám tin.
“Không, không có khả năng. Phán Tình đã muốn đứa con này từ lâu rồi, nếu bảo cô bỏ đi, quả thực chính là lấy mạng của cô ấy.”
Bác sĩ cũng im lặng, cùng mấy vị bác sĩ và y tá phía sau nhìn nhau.
Cuối cùng một lần nữa đưa mắt nhìn về phía Cố Học Văn: “Anh à. Có để lại cháu bé hay không là tùy vào hai người, tôi chỉ là đứng ở góc độ của
một người bác sĩ mà thông báo kết quả sẽ có cho anh biết thôi. Trên thực tế, chúng tôi thật tâm không hy vọng anh chị sinh cháu ra.”
“Đứa bé này chúng tôi nhất định phải sinh.”
Cố Học Văn đột nhiên bắt lấy tay bác sĩ: “Chẳng lẽ không có cách nào khác sao?”