Edit: Iris
Beta: Wynnie & Phong Vũ
Ba mẹ tha thứ cho cô, không có chuyện gì làm cho cô vui vẻ hơn chuyện này. Cô nghỉ ngơi một chút, ngày mai lại trở lại làm một Tả Phán Tình
tràn đầy sức sống. Cũng không nhìn Học Văn, cô trực tiếp đi vào phòng
ngủ
Sau khi cô đi khỏi Cố Học Văn mới nhận cuộc gọi, nghe thấy giọng nữ đầu dây bên kia, đôi mày vô thức nhíu lại.
“Alo. Là anh. Sao? Anh đến ngay.”
Ngắt điện thoại, vẻ mặt Cố Học Văn có phần nghiêm trọng, đi đến cửa
phòng nhìn Tả Phán Tình, cô đã lên giường nằm, nhìn anh đi vào ngáp một
cái.
“Lưng em còn đau, em ngủ một lúc, nếu anh không về cùng ăn cơm, nhắn tin cho em biết là được rồi.”
“Vậy anh ra ngoài đây.” Cố Học Văn xoay người bước đi, không biết có
phải là Tả Phán Tình nhìn nhầm hay không, hình như trên mặt Cố Học Văn
có một chút vội vàng?
Cốc đầu, có lần nào đi là nhiệm vụ mà anh không vội chứ? Quên đi, mặc kệ anh, đi ngủ đã.
Cố Học Văn đi như bay thẳng một đường tới bệnh viện. Lâm Thiên Y đang ngồi trên giường bệnh, trên chân còn bị bó thạch cao, trong phòng có
mấy bác sĩ đang nói cái gì đó.
Cố Học Văn vào cửa mới nghe được, các bác sĩ đang dặn dò những việc cần lưu ý.
“Thạch cao phải hơn một tháng sau mới bỏ ra được. Sau khi tháo ra
cũng cần phải tịnh dưỡng khoảng hai ba tháng. Trong lúc này phải chú ý
nghỉ ngơi. Chân không thể dùng lực. Phải chú ý bổ sung dinh dưỡng, như
vậy mới có thể giúp cho vết thương mau lành được.”
“Cám ơn bác sĩ.”
Lâm Thiên Y khuôn mặt tái nhợt nói cảm ơn. Bác sĩ đi ra ngoài, phòng
bệnh lại khôi phục sự im lặng. Cố Học Văn đi đến bên giường bệnh, nhìn
chân Lâm Thiên Y.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Học Văn, anh đã đến rồi?” Lâm Thiên Y thở dài, nở nụ cười có chút
bất đắc dĩ: “Em cũng thật là hậu đậu mà. Hôm nay lúc đi ra khỏi khách
sạn, chân bị vướng một chút, vậy là bị té từ bậc thang xuống, những chỗ
khác thì không sao, nhưng chân lại bị gãy xương .”
Nhìn kỹ lại, thấy trên cánh tay của cô còn có chỗ bị trầy da, nhìn
thấy ánh mắt Cố Học Văn có phần lo lắng, cô cười cười: ” Thật là may, em có lấy tay che mặt, nếu không bây giờ trở thành xấu xí rồi.”
Cố Học Văn cũng không đồng ý sự hài hước nhạt nhẽo của cô, ngồi xuống bên giường: “Sao lại không cẩn thận như vậy?”
“Tại gót giày cao quá.” Lâm Thiên Y thè lưỡi, Cố Học Văn trầm mặc. Thật lâu sau nhìn chằm chằm mặt cô.
“Vì sao em chưa về Bắc Đô?”
“Anh đuổi em đi sao?” Trong mắt Lâm Thiên Y có phần bi thương: “Học
Văn, em đến thành phố C chơi một chút cũng không được sao? Em. Chẳng lẽ
chúng ta ngay cả việc làm bạn cũng không được? Anh có nhất định phải như vậy không?”
“Anh không có ý đó.” Cố Học Văn lắc đầu: “Ba mẹ em đều ở Bắc Đô. Có
muốn anh sắp xếp cho em về đó không, dù sao ở đó cũng có người chăm sóc
cho em?”
“Không cần.” Lâm Thiên Y nắm lấy tay Cố Học Văn: “Anh đừng nói cho ba mẹ em biết, bọn họ sẽ lo lắng.”
“Nhưng em ——”
“Em biết, anh muốn nói chỉ có một mình em ở đây phải không? Nhưng, ở
đây không phải còn có anh sao? Học Văn. Anh sẽ không tuyệt tình như vậy
chứ?”
“. . . . . .” Cố Học Văn trầm mặc một lúc lâu, cô vẫn nhìn chằm chằm
khuôn mặt anh chờ mong, một câu nói cũng nói không nên lời: “Bác sĩ nói
phải ở lại bệnh viện bao lâu?”
“Bác sĩ nói, chỉ cần em tự chú ý. Về nhà tịnh dưỡng cũng được. Nhưng
em lại không có nhà ở đây, nên có khi phải ở bệnh viện rồi.”
Cố Học Văn nhìn trong mắt cô có phần bất đắc dĩ, suy nghĩ thật lâu
sau, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng nói: “Nếu em không muốn ở lại bệnh viện,
anh sẽ tìm một chỗ cho em ở tạm.”
“Được.” Lâm Thiên Y cầu còn không được ý chứ: “Học Văn, anh thật tốt.”
“Chúng ta là bạn bè mà.” Cố Học Văn nói xong câu này, mới phát hiện tay cô vẫn cầm lấy tay mình, rút tay khỏi tay cô.
Lâm Thiên Y cũng chú ý tới, có phần hơi xấu hổ rút tay về, ánh mắt lại chú ý tới cổ tay Cố Học Văn.
Đó là chiếc đồng hồ Piaget không còn mới đang đeo trên tay anh. Người cô hơi run run một chút, rất nhanh đã bắt lấy tay anh.
“Anh. Sao anh còn đeo nó?”
Cố Học Văn nhìn cổ tay mình, lúc này mới nhớ lúc bất ngờ nhận điện thoại của cô, quên tháo nó ra mà đeo đến đây luôn.
“Học Văn. Anh còn đeo nó sao?” Vẻ mặt Lâm Thiên Y rất kích động, cô
cũng không thể không kích động. Đây là chiếc đồng hồ mà cô đã tặng anh
nhân ngày sinh nhật.
Cô thật không ngờ, anh vẫn còn đeo nó.
“Quen rồi.” Cố Học Văn lại rút tay về: “Chỉ là thói quen thôi, không có ý gì khác cả, em không cần nghĩ nhiều.”
Lâm Thiên Y lắc đầu, không cần nghĩ nhiều ư? Làm sao cô có thể không nghĩ được chứ? Vội vàng kéo tay anh, vẻ mặt vui mừng.
“Anh vẫn còn yêu em đúng không? Rõ ràng là anh còn yêu em. Học Văn,
anh đừng lừa dối chính mình nữa, trong lòng anh vẫn còn có em đúng
không?”
“Đó là những chuyện đã qua, nói tới cũng không còn ý nghĩa gì.” Cố
Học Văn rất bình tĩnh nhìn cô: “Em nghỉ ngơi cho tốt, có thời gian anh
lại đến thăm em.”
“Không cần ——” Lâm Thiên Y không cần quan tâm, vươn tay ôm lấy anh.
Gắt gao ôm cả người anh: “Là em sai sao? Cố Học Văn, vì sao anh cứ đem
những chuyện không phải lỗi do em gây ra đổ lên đầu em như vậy? Xảy ra
chuyện như vậy, em cũng đâu có muốn.”
“Đừng nói nữa.” Cố Học Văn muốn kéo tay cô ra, nhưng cô lại ôm lại càng nhanh hơn.
“Học Văn, đừng đối xử tàn nhẫn với em như vậy. Ba năm qua, em sống
không tốt một chút nào cả. Em cho rằng em đã có thể quên anh, nhưng thật sự em làm không được. Anh nói chia tay liền chia tay, anh nói em rời đi liền phải rời đi. Anh có nghĩ tới cảm nhận của em không? Em không có
làm gì sai mà? Em cũng không muốn như vậy. Em xin anh tha thứ cho em có
được không? Về sau cái gì em cũng nghe theo anh. Được không?”
“Anh nói rồi, em không cần xin anh tha thứ.”
“Nhưng em phải làm vậy.” Lâm Thiên Y nhanh chóng ôm lấy anh, nước mắt đã ướt đẫm áo sơmi của anh, cô cũng không quan tâm: “Anh nói anh không
trách em, nhưng ba năm qua anh không hề quan tâm em. Em vẫn một mực chờ
anh, chờ đến một ngày, anh có thể buông được quá khứ, sau đó chúng ta
lại có thể ở bên nhau một lần nữa, nhưng em đợi anh như vậy thật sự
không nghĩ đến đợi được tin anh kết hôn. Cố Học Văn. Anh không thể đối
xử với em như vậy. Em yêu anh a. Em vẫn luôn yêu anh. . . . . .”
Cô khóc như mưa, rất đáng thương, động tác muốn gỡ tay cô ra của Cố
Học Văn ngừng một chút, cuối cùng thở dài: “Em đừng như vậy.”
“Học Văn. Sao anh có thể kết hôn chứ? Làm sao anh có thể?”
Ba năm qua, một mình cô tự đi du lịch, một mình làm việc. Nhưng trong lòng cô không ngừng nghĩ đến Cố Học Văn. Cô nghĩ, anh cần thời gian, cô có thể cho anh thời gian.
Nhưng cô thật sự không nghĩ tới, thời gian ba năm qua, Cố Học Văn lại lựa chọn kết hôn. Khi cô từ Mĩ trở về, nghe được tin anh kết hôn, cả
người cô đều chấn kinh. Bất kể mọi thứ, đặt vé máy bay trực tiếp bay tới thành phố C này.
Cô phải tìm được một đáp án, vì sao anh lại không chờ mình?
“Thiên Y, em đừng như vậy.” Từ khi gặp lại, đây là lần đầu tiên Cố Học Văn gọi tên cô: “Em bình tĩnh một chút.”
“Em không thể bình tĩnh được.” Lâm Thiên Y cầm lấy cánh tay đang đeo
đồng hồ của Cố Học Văn: “Rõ ràng anh còn yêu em, bằng không anh sẽ không giữ chiếc đồng hồ này. Không phải như vậy sao?”
“Em đã muốn nghĩ như vậy, anh cũng không có cách nào.” Cố Học Văn
nhìn cô, đột nhiên rút tay ra, tháo chiếc đồng hồ kia xuống: “Cái này
trả lại cho em.”
“Học Văn.”
Lâm Thiên Y ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn anh không biết phải
phản ứng thế nào, hốc mắt còn chứa lệ, thoạt nhìn rất đáng thương.
“Nếu em nhất định cho rằng anh giữ lại nó là có ý gì khác, thì anh cũng không ngại ném nó đi, hoặc là trả lại cho em.”
“Học Văn. . . . . .”
“Em chú ý giữ gìn sức khỏe, anh sẽ giúp em tìm nơi ở và người chăm sóc em. Khi nào anh sắp xếp xong, thì sẽ lại đến tìm em.”
Cố Học Văn vỗ vỗ bả vai cô, xoay người rời đi. Để lại Lâm Thiên Y
ngẩn người nhìn chiếc đồng hồ đặt ở đầu giường. Anh cứ như thế mà đi rồi sao?
. . . . . . . . . . . .www.sakuraky.wordpress.com . . . . . . . . . . . .
Rời khỏi bệnh viện, gọi điện thoại cho Tống Thần Vân, nói cho anh ta
biết về tình hình của Lâm Thiên Y: “Cậu giúp anh tìm một phòng ở, rồi
khuyên cô ấy đến đó ở.”
“Được.” Tống Thần Vân gật đầu, nghĩ đến một chuyện khác: “Thiên Y đối với anh còn chưa hết hy vọng. Anh có muốn nói cho con mèo hoang nhỏ ở
nhà anh biết không?”
“Nói cái gì?” Anh và Lâm Thiên Y đã chia tay rồi, còn có cái gì để nói?
“Em chỉ là tùy tiện hỏi anh thôi, nhưng mà dù sao em cũng phải nhắc
nhở anh một chút. Hơn nữa, hiện tại anh lại giúp cô ấy tìm nơi ở, còn
tìm cả người chăm sóc cho cô ấy nữa, anh có cảm thấy anh như vậy là ‘Kim ốc tàng kiều’ không?”
“Tống Thần Vân. . . . . .” Cố Học Văn không ngại cho anh ta nghe
giọng nói phát ra từ trong kẽ răng mình: “Cậu có muốn giúp hay không?”
“Giúp, giúp chứ. Đương nhiên phải giúp rồi.” Tống Thần Vân thở dài:
“Trước tiên anh cứ để cho cô ấy ở lại bệnh viện hai ngày đi, em đi tìm
một chỗ rồi dọn dẹp, dọn xong em sẽ báo cho anh.”
“Ừ.” Cố Học Văn gật đầu, nghĩ tới một người khác, dì Phương, bà ấy có kinh nghiệm làm hộ lý, nếu bà có thời gian, thì mời bà chăm sóc cho Lâm Thiên Y mấy tháng này.
Tất cả mọi việc đã xử lý tốt rồi, thì anh nhận được điện thoại của
Cường Tử. Nói rằng điều tra Ôn Tuyết Kiều không có manh mối gì, điều này làm cho tâm trạng của anh trở nên vô cùng buồn bực.
“Tra lại đi. Mặc kệ thế nào, nhất định phải tra ra một kết quả.”
Ôn Tuyết Kiều đột nhiên xuất hiện, nhất định là có mục đích, anh muốn tìm ra mục đích của bà ta, không để cho Tả Phán Tình bị tổn thương nữa.
“Đã biết. Sếp.” Lần đầu tiên Cường Tử thấy anh khẩn trương như vậy:
“Sếp, anh yên tâm, em nhất định sẽ điều tra chi tiết về người phụ nữ
này.”
“Cậu vất vả rồi.” Cố Học Văn ngắt điện thoại, cả người dựa vào ghế,
lúc này trời chiều đã dần dần buông xuống, khiến ngã tư đường như phủ
một lớp ánh sáng vàng.
Khẽ nhíu mày, nhớ đến Tả Phán Tình đã nói nếu anh không về ăn cơm thì phải nhắn tin cho cô, khởi động xe chạy nhanh về nhà.
Tả Phán Tình vừa ngủ dậy, tinh thần khôi phục hơn phân nửa, cảm giác
lưng cũng không còn đau nữa. Rời giường đi đến bàn trang điểm, vén áo
nhìn mình qua gương, nhìn hai vết bầm sau lưng mà nhíu mày.
“May là nhà mình không có roi.” Trong đầu lại hiện lên một bộ phim
truyền hình chiếu trên TV. Người con gái làm cho ba tức giận cầm roi
đánh cho một trận. Nghĩ đến thôi mà cô đã cảm thấy cả người đều nổi da
gà rồi.
“Đáng đời.” Nhìn gương rồi tự thè lưỡi: “Lần sau lại xúc động như vậy, ta sẽ giết ngươi đó.”
Duỗi cái lưng mệt mỏi. Cô lấy di động, thấy có một tin nhắn là của
Thất Thất, một tin nhắn quảng cáo. Không có tin nhắn của Cố Học Văn.
Vậy là anh ấy sẽ về ăn cơm?
Đi vào trong bếp nhìn nhìn tủ lạnh. Còn có một ít đồ ăn trong đó, lúc tìm thấy gạo đang định vo, thì Cố Học Văn đã về.
“A? Anh đã về?”
Tả Phán Tình không hiểu vì sao, nhưng khi cô nhìn thấy anh thì đột
nhiên cảm thấy có một chút vui vẻ, bước ba bước một đi nhanh ra ngoài,
đứng ở trước mặt anh.
“Em nghĩ anh đi làm nhiệm vụ chứ.”
“Không nên có nhiều nhiệm vụ như vậy đúng không?” Cố Học Văn nhìn sắc mặt của cô, vết đỏ trên mặt hôm qua cũng đã tan đi nhiều rồi, mắt cũng
không còn sưng vì khóc nhiều nữa. Xem ra ngủ một giấc hiệu quả cũng
không tồi.
“Em tỉnh ngủ rồi à?”
“Ừ.” Tả Phán Tình gật đầu, chỉ chỉ phòng bếp: “Em đang định nấu cơm, thì anh về. Tối nay anh muốn ăn gì?”
“Gì cũng được.” Cố Học Văn nhẹ vuốt vuốt tóc cô: “Nếu em muốn làm biếng, thì chúng ta đi ra ngoài ăn cũng được.”
“Vẫn tốt mà.” Tả Phán Tình bĩu môi: “Nhưng hôm qua không mua đồ ăn, nên trong tủ lạnh cũng chẳng có gì để ăn cả.”
“Vậy thì ra ngoài ăn.” Cố Học Văn không để ý lắm kéo tay cô. Lúc Tả
Phán Tình đang đinh cùng anh đi ra ngoài, thi đột nhiên ngửi thấy một
mùi nước hoa nhàn nhạt.
Tiến người lại gần anh hơn, cẩn thận ngửi lại một chút, mùi nước hoa này thấy rất quen. Hình như là ——
Poison.
Tả Phán Tình sửng sốt một chút, kinh ngạc nhìn khuôn mặt Cố Học Văn,
mắt lại nhìn xuống dưới, ở ngực anh, ở đó còn có một mảng màu đỏ, đó là
dấu son môi ——
Wynnie: tèn ten, kìa son môi trên áo anh,thì ra anh đã dối em ♪ ♫ ♪