Edit : Phong Vũ
Beta: Sa & Iris
“Người đàn ông đó thua xa anh rể, sao chị lại có thể để ý hắn được chứ?”
Bộ dạng thì trắng trẻo, hành vi thì giống mấy tên bám váy vợ[1], cố lắm thì ngũ quan cũng xem như không tồi, nhưng so với Cố Học Văn vừa cá tính lại đẹp trai lồng lộng như vậy thì làm sao có thể so sánh được?
“Chị họ, hai người bọn họ rốt cuộc là ai vậy?”
Tả Phán Tình tay bưng cốc nước, nửa như muốn uống nửa lại không. Cô
cảm thấy ánh mắt sắc bén của tên Cố Học Văn ở bên cạnh cứ dừng ở trên
mặt cô mãi.
Cảm giác này vô cùng quái dị. Trong lòng muốn chạy trốn lại trốn
không được. Tả Phán Tình chỉ có thể tiếp tục ở lại, rót cho Trần Tâm Y
một cốc nước, rồi lại đánh trống lảng: “Tâm Y, mấy ngày nay cám ơn em đã chăm sóc chị. Nhưng mà hôm nay em vẫn chưa định về nhà sao?”
“A?” Trần Tâm Y bị đánh lạc hướng thành công: “Ngày hôm qua mẹ em còn gọi điện cho em đấy, hỏi em bao giờ mới về.”
“Đúng vậy, cô rất nhớ em.”
Cô và chú chỉ có một đứa con gái cho nên nhất mực yêu thương. Vậy mà con bé lại đi du học những bốn năm, không nhớ mới lạ.
“Em biết bọn họ nhớ em, chủ yếu là do em vẫn còn rất muốn ở chơi với chị.”
“Hả?” Không phải chứ. Tả Phán Tình theo bản năng liếc nhìn Cố Học Văn một cái, nhưng khi nhận được ánh mắt dường như có chút đăm chiêu trầm
lắng của anh thì lại vội vàng ngó lơ.
“Tâm Y, em muốn ở chỗ chị thiệt hả?”
“Tất nhiên là giỡn rồi.” Trần Tâm Y thè lưỡi: “Ai chả biết giờ là lúc chị với anh rể hai người anh anh em em chứ, em đây chả dại gì mà đi làm bóng đèn đâu.”
Chỉ giỏi tưởng tượng. Trên mặt Tả Phán Tình hiện lên vài phần xấu hổ, lúc này làm sao lại là lúc anh anh em em cơ chứ, nếu có thể, bây giờ cô chỉ muốn ở dưới chân có lắp động cơ vèo một cái biến khỏi đây, đỡ phải
đối mặt với tên Cố Học Văn có lẽ đang thắc mắc, tức giận.
Không muốn Trần Tâm Y lại dây dưa với vấn đề này, Tả Phán Tình liền quay ra hỏi chuyện ở trường của cô.
Quả nhiên lại thuận lợi đánh lạc hướng Tâm Y, cô bắt đầu kể về mấy chuyện thú vị ở trường, còn có cả chuyện khi cô đi thực tập.
Sau một hồi lâu bữa cơm cũng kết thúc trong bầu không khí vui vẻ, chỉ có trong lòng Tả Phán Tình hiểu rõ, cái không khí vui vẻ này chỉ là vẻ
bề ngoài.
Ánh mắt Cố Học Văn vẫn thường đảo qua cô, khiến cô như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
Ăn cơm xong, Tả Phán Tình cùng Cố Học Văn đưa Trần Tâm Y về nhà, cũng không dám nán lại lâu, chỉ đưa cô ấy đến cửa rồi lại đi ngay.
Ra đến đường cái, bên ngoài nắng gắt như lửa, vậy mà bên trong xe lại lạnh đến mức làm cho cô run lên. Tả Phán Tình liên tục đưa mắt lén nhìn Cố Học Văn, phát hiện anh im lặng lái xe, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Trong lòng lại không yên. Cố Học Văn, lúc này anh ta đang nghĩ gì vậy nhỉ?
Xe đến trước khu nhà trọ thì dừng lại, hai người cứ thế mà im lặng suốt chặng đường về nhà.
“Mệt quá đi. Tôi đi nghỉ đây.” Tả Phán Tình vừa vào cửa liền đi vào
phòng, cánh tay lại bị Cố Học Văn bắt lấy, ngẩng đầu, đối diện với đôi
mắt thâm trầm của anh, tim cũng đập nhanh thêm mấy nhịp.
“Anh không đi làm sao?” Hôm nay cũng không phải là cuối tuần.
“Tôi xin nghỉ phép.”
“Bởi vì hôm nay tôi xuất viện?” Tả Phán Tình có chút không thể tin được, không phải chứ?
Mày kiếm Cố Học Văn chau lại: “Em nói xem?”
“Ách. Cám ơn.” Tả Phán Tình đột nhiên cảm thấy một áp lực rất lớn:
“Thật ra anh không cần cố ý tới đón tôi đâu, Tâm Y sẽ đưa tôi về mà. Tôi ——”
Chỉ là xuất viện thôi, hơn nữa giữa chúng ta cũng không có chuyện gì. Lòng bàn tay đột nhiên bị anh ngửa ra, bên trong đó có thêm thứ gì đó.
Cúi đầu, một tấm card và một cái chìa khóa đã nằm trong lòng bàn tay cô.
“Card cửa, chìa khóa.” Cố Học Văn giọng nói rất nhẹ: “Giữ cho cẩn thận.”
Tả Phán Tình có chút kinh ngạc, vừa rồi cô thực sự nghĩ anh sẽ tìm
mình hỏi cho rõ ràng, dù gì một người đàn ông khi đụng tới loại chuyện
này không phải đều không vui sao?
Nhưng mà Cố Học Văn, vì sao lại không hỏi gì nhỉ?
Trong lòng không phải không có nghi hoặc, chỉ là Tả Phán Tình có chút nhát gan không biết phải mở miệng nói như thế nào.
“Cố Học Văn?”
“Hử?”
“Không có gì.” Tả Phán Tình hắng hắng giọng: “Tôi mệt quá nên phải ngủ cái đã, đến giờ ăn cơm thì gọi tôi.”
Cầm cái chìa khóa cùng card cửa trở lại phòng. Từ đầu tới cuối, Cố
Học Văn đều không hỏi cô về chuyện của Chương Kiến Nguyên và Lý Mỹ Bình. Cũng không có vặn vẹo gì.
Buổi tối tắm rửa xong, Tả Phán Tình nằm lên giường xoa chỗ bị thương ở đằng sau thắt lưng, vẫn còn hơi đau. Nhưng đã đỡ hơn mấy ngày hôm trước rất nhiều.
Cố Học Văn không biết đã đi đâu. Vừa rồi sau khi nấu xong cơm chiều,
nhận một cuộc điện thoại, chưa ăn xong cơm đã đi rồi. Cũng không nói là
chuyện gì.
Trong đầu lại nghĩ đến hình ảnh ngày đó nhìn thấy trên TV. Anh ta không phải lại có nhiệm vụ nguy hiểm đó chứ?
Cứ tưởng là mấy cảnh căng thẳng giữa cảnh sát và bọn cướp trong TV sẽ chẳng bao giờ dính đến mình, vậy mà không ngờ có một ngày mình lại kết
hôn với một anh cảnh sát, còn là một cảnh sát đặc nhiệm.
Phải chấp hành đủ loại nhiệm vụ, đối mặt đủ loại nguy hiểm ——
Nguy hiểm? Cô đột nhiên nghĩ tới Cố Học Võ. Với khả năng của Cố gia,
tùy tiện sắp xếp cho Cố Học Văn làm những việc nhẹ nhàng hẳn không phải
là việc khó đâu nhỉ?
Vây vì sao anh ta phải rời Bắc Đô đến thành phố C làm một đội trưởng đội cảnh sát đặc nhiệm?
Cố Học Võ là muốn trốn tránh Kiều Tâm Uyển, vậy Cố Học Văn thì sao? Anh ta muốn trốn ai?
“Đang nghĩ gì vậy?”
Trên lưng đột nhiên có thêm một đôi bàn tay to, Tả Phán Tình có chút
giật mình ngẩng đầu, đối diện với Cố Học Văn, lúc này cô mới phát hiện
mình đã ngây người lâu như vậy, ngay cả Cố Học Văn bước vào cũng không
nghe thấy.
“Anh về rồi đó hả?”
Anh hình như còn uống rượu, trên người phảng phất mùi rượu nhàn nhạt. Ngẩng đầu, đôi mắt của anh cũng hơi đỏ lên.
“Anh uống rượu hả?”
Bàn tay Cố Học Văn chống ở bên cạnh người cô, ánh mắt bình tĩnh nhìn gương mặt cô: “Vừa rồi em đang nghĩ gì vậy?”
Nghĩ gì hả? Tả Phán Tình ngẩn ra một chút, mặt đột nhiên đỏ ửng lên.
“Có nghĩ gì đâu.” Cô đây không thể nói là cô đang nghĩ đến anh, xấu hổ chết mất.
Cố Học Văn bất động, vẻ cương nghị trên mặt nhuốm vài phần mê hoặc: “Em nghĩ đến hắn ta?”
Vẻ mặt đỏ ửng thẹn thùng đó không biết có phải đang nghĩ đến cái gã đàn ông kia không?
“Ai?”
“Gã hồi sáng.” Cố Học Văn thở ra một hơi phảng phất mùi rượu, Tả Phán Tình bây giờ đã có thể chắc chắn anh có uống rượu.
Vươn tay đẩy ngực anh ra: “Anh say rồi.”
“Không muốn nói sao?” Cố Học Văn cười khẽ, ý cười cũng không đến được đáy mắt: “Người em nằm mơ cũng không thể quên được chính là hắn sao?
Người khiến em lần trước ở KTV nghe thấy bài hát đó mà bật khóc cũng là
hắn sao? Phải không?”
“Không phải.” Tả Phán Tình không thừa nhận lời tố cáo như vậy: “Tôi
không phải không quên được hắn, tôi lại càng không vì hắn mà khóc.”
“Nói dối.” Giọng đàn ông trầm thấp vang lên bên tai Tả Phán Tình, anh cúi người xuống, cứ như vậy hôn lên môi cô.
“Ưm ưm.” Tả Phán Tình muốn anh buông mình ra nhưng anh lại không
chịu. Hơi thở nhuốm hơi rượu luồn qua môi tiến vào khoang miệng của cô,
cô bị hôn đến mức đầu cũng choáng váng cả lên, hơi rượu phảng phất lại
khiến cô khó chịu phải nhíu mày.
Cô không phản đối đàn ông uống rượu, chỉ ghét đàn ông uống rượu rồi mượn rượu giả điên.
Không chút nghĩ ngợi dùng sức đẩy anh ra, động tác quá mạnh nên động đến vết thương trên lưng khiến cô nhíu mày không thôi.
“Cố Học Văn, anh say rồi nổi cơn điên muốn đùa giỡn thì đi chỗ khác mà chơi. Anh muốn tôi biến thành tàn phế có phải không?”
Cố Học Văn ngà ngà say nên không đề phòng Tả Phán Tình sẽ đẩy mình
ra, cơ thể bị cô đẩy một cái lảo đảo lùi về sau, nhìn thấy khuôn mặt Tả
Phán Tình ánh mắt càng toát ra vẻ mờ mịt.
“Tả Phán Tình, tôi nói rồi, không được ở trước mặt tôi nghĩ đến thằng đàn ông khác.”
“Tôi không có nghĩ đến hắn.” Tả Phán Tình không biết phải giải thích
như thế nào: “Cố Học Văn, tôi chỉ nói một lần, tôi không có nghĩ đến
hắn, tin hay không tùy anh.”
Ngồi bật dậy, cô cũng không có tâm tình lại cùng anh lôi kéo nên lập
tức xuống giường rời khỏi phòng. Cố Học Văn duỗi bàn tay to ra, kéo cô
rơi vào lòng mình.
“Không được đi.”
“Anh muốn làm cái gì vậy? Cố Học Văn, anh buông ra.” Thắt lưng cô còn rất đau.
Cố Học Văn nhìn Tả Phán Tình, hai tay ôm chặt lấy cô, không cho cô rời đi: “Em không có nghĩ tới hắn?”
“Không có, không có.” Tả Phán Tình hét lên: “Tôi nghĩ đến anh, được chưa?”
Không khí đột nhiên lặng im, Tả Phán Tình hét xong câu kia, chỉ cảm
thấy xấu hổ vô cùng, thầm nghĩ cách thoát ra. Cố Học Văn sao có thể cho
cô cơ hội như vậy, cúi đầu, lại bá đạo đoạt lấy môi cô.
Dây dưa, đoạt lấy, bá đạo.
Tả Phán Tình muốn phản kháng, vươn tay đẩy ngực anh ra, lại không dám dùng sức quá mạnh sợ chính mình lại bị thương.
Cuối cùng chỉ có thể để mặc anh hôn, cảm giác mùi rượu trên môi càng
lúc càng đậm, cảm giác cô càng lúc càng say, hai tay càng lúc càng vô
lực. Cơ thể như nhũn ra, run rẩy.
Sau đó, anh rốt cuộc cũng chịu buông cô ra.
“Cố Học Văn, anh điên đủ chưa?” Khiến cho cô cả người đầy mùi rượu, khó chịu muốn chết.
Người nào đó phía trên lại không hề động đậy, ngẩng đầu nhận lấy ánh
mắt tìm tòi nghiên cứu của anh, cô lại không dám đối diện với anh.
Vừa mới xoay người, trọng lực trên người đột nhiên biến mất. Hóa ra
người đàn ông nằm ở trên người cô đã gục ở bên kia giường, cơ thể bất
động.
Tả Phán Tình ngây dại nhìn Cố Học Văn đang nhắm nghiền mắt bên cạnh. Vươn tay vỗ vỗ hai má anh mới phát hiện anh đang ngủ thật.
Nhớ tới cơ thể, đôi tay kia vẫn còn vòng trên lưng cô, ôm chặt cứng căn bản không để cho cô cơ hội thoát đi.
“Cố Học Văn?”
Anh sẽ không giống như hôm kết hôn đó chứ, là đang giả bộ sao?
Gọi hai tiếng, Cố Học Văn cũng không có để ý đến cô, một lát sau cô thậm chí còn nghe thấy cả tiếng anh hít thở đều đều.
Cơ thể mềm nhũn, Tả Phán Tình thả lỏng xuống. Nhìn gương mặt Cố Học Văn khi ngủ.
“Người đàn ông đó thua xa anh rể, sao chị lại có thể để ý đến hắn được chứ?”
Lời Trần Tâm Y nói hiện lên trong đầu, cô thầm cười khổ hai tiếng,
đúng là so với Cố Học Văn, Chương Kiến Nguyên quả thật quá kém cỏi.
Lúc trước thật không biết mình bị ma xui quỷ khiến thế nào nữa.
Tựa vào lòng Cố Học Văn, cơ thể không thể động đậy, cô quay qua ngắm gương mặt lạnh lùng mà cương nghị kia.
“Ngày mai, nếu ngày mai anh hỏi em. Em sẽ nói cho anh biết.”
Nhắm mắt lại, Tả Phán Tình cũng chìm vào giấc ngủ.
Buổi sáng, lúc Tả Phán Tình thức giấc thì Cố Học Văn vẫn còn ngủ.
Nhíu mày, muốn gạt tay anh ra, lại cực kỳ buồn bực phát hiện sức anh quá lớn. Cho dù là đang ngủ, cô cũng không có cách nào kéo anh ra.
“Cố Học Văn?”
Thật sự là đủ rồi đó. Anh ấy sẽ không say đến chết chứ?
“Tỉnh lại, tỉnh lại đi.”
Người nào đó đang ngủ vẫn không hề động đậy, cô thật sự buồn bực: “Cố Học Văn. Anh tỉnh lại đi, tỉnh lại mau lên.”
Cố Học Văn giật mình, nhưng không chịu dậy. Bất đắc dĩ, cô đành cúi đầu, dùng sức cắn mạnh xuống ngực anh.
“Em làm gì vậy?” Giọng nói lúc vừa mới tỉnh giấc còn vài phần khàn khàn.
Cố Học Văn hiển nhiên bị giọng của mình dọa, nhíu mày, nhìn dáng vẻ Tả Phán Tình đang phồng mang trợn mắt.
“Em mới làm cái gì vậy?”
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
[1] Nguyên gốc là tiểu bạch kiểm: chỉ người đàn ông mặt trắng trẻo, non choẹt, như thư sinh, chuyên dựa vào phụ nữ để sống.