Edit : Minh mập
Beta : Phong Vũ
“Chị dâu. Tới giờ ăn cơm rồi, ông nội đang chờ gặp Phán Tình, nếu chị muốn hỏi gì cô ấy, thì đến trước mặt ông nội rồi hỏi.”
Kéo Tả Phán Tình đi, cũng không quan tâm đến sắc mặt của Kiều Tâm Uyển, lướt qua mặt cô ta.
“Cố Học Văn, đừng quá đáng, tốt xấu gì thì cậu cũng gọi tôi hai tiếng chị dâu. Cậu…”
“Đủ rồi.” Một giọng nói mạnh mẽ vang lên, ngăn lại lời nói của Kiều Tâm Uyển. Cố Học Võ đi tới trước mặt cô, hai anh em đồng thời nhìn về phía Kiều Tâm Uyển, trong mắt hai người họ đều chỉ vẻ chán ghét: “Cô muốn giở thói đại tiểu thư thì về Kiều gia mà giở. Đây là Cố gia chứ không phải chỗ cho cô diễu võ giương oai.”
“Cố Học Võ, anh nói cái gì? Em là vợ anh, mà anh lại đi hùa với người ngoài ức hiếp em?” Lửa giận của Kiều Tâm Uyển lại bùng lên
“Người ngoài?” Cố Học Võ cười lạnh “Nó là em họ tôi, làm sao lại là người ngoài. Kiều Tâm Uyển, đến bao giờ cô thực sự trở thành người của nhà họ Cố vậy.”
“Cố Học Võ, anh không phải là người, anh muốn bắt nạt tôi? Tôi nói cho anh hay, tôi không bỏ qua chuyện này đâu, ngày mai tôi sẽ đi nói với ba tôi anh dám bắt nạt tôi, anh là đồ ngụy quân từ, đồ xấu xa.” (minhmap: blêu blêu lớn rồi mà còn chơi trò méc phụ huynh à).
“……………….”
Tả Phán Tình đang muốn quay đầu nhìn xem, Cố Học Võ là người như thế nào mà có thể cưới về một “cực phẩm” như vậy, nhưng mà không đợi cô quay đầu, Cố Học Văn đã kéo cô đi thật nhanh.
Dù cô không thể nhìn, nhưng cũng nghe được tiếng người phụ nữ kia chửi rủa, trong lòng thầm lẩm nhẩm, nhìn xem Cố gia này toàn là người kì lạ.
Nhìn Cố Học Văn đang chú tâm nhìn đường đi, ra vẻ mắt điếc tai ngơ với âm thanh của người phụ nữ kia: “Này, anh gọi cô kia là chị dâu hả?”
“Uh”
“Anh có anh trai à?”
“Anh họ thôi.”
“Là con của bác gái lúc nãy sao?”
“Uh.”
“Anh ấy kết hôn bao lâu rồi? Bà cô kia chính là vợ anh ấy à? Cô ta tính tình thật nóng nảy, cô ta vừa rồi…”
“Tả Phán Tình” Cố Học Văn dừng lại, ánh mắt nhìn cô, mang theo vài phần không kiên nhẫn: “Thì ra, ngoài việc thích nghe lén người khác, cô còn thích lắm chuyện nữa à?”
“Ai, ai nghe lén? Tôi nói là tôi bị lạc đường, sau đó vô tình nghe thấy.”
Cố Học văn hừ lạnh một tiếng, thấy đã gần đến phòng ăn: “Ngốc, đi vào thôi, chuyện hồi nãy không được nói ra, biết chưa?”
“Yên tâm, miệng tôi không rộng như vậy đâu.”
Thật là, Tả Phán Tình quay người nhìn anh với ánh mắt xem thường, ‘tên đó xem cô là loại người nào chứ?’
Vừa đi vào sân, Tả Phán Tình phát hiện ra phòng ăn ở bên cạnh sảnh chính.
Mọi người đã có mặt đầy đủ, nhìn thấy Tả Phán Tình đi vào cùng với Cố Học Văn, trên mặt ai nấy cũng đều toát lên vẻ vui mừng.
Chào hỏi vài câu, Tả Phán Tình lại không được tự nhiên, không đợi cô tìm thấy chỗ ngồi, Cố Học Văn đã nhéo vào cánh tay cô, anh trừng mắt nhìn cô rồi anh kéo cô đến trước mặt Cố Thiên Sở
“Ông nội, Phán Tình đến chào hỏi ông ạ!”
“Ông nội.” Tả Phán Tình nói chuyện có chút cẩn trọng, sợ mình nói bậy làm ông không vui.
“Uh” Cố Thiên Sở nhìn Tả Phán Tình một cái, vẻ tức giận vừa rồi đã bay đi đâu hết: “Đến ngồi ăn cơm đi.”
Sau một lúc khách sáo, khách và chủ đều ngồi vào chỗ.
Cố Thiên Sơ mời Tả gia ngồi ở ghế trên, Tả Chính Cương muốn từ chối nhưng không được liền kéo theo Cố Học Văn ngồi kế bên mình, và đương nhiên Tả Phán Tình lại bị Cố Học Văn kéo ngồi xuống.
Tất cả mọi người đều ngồi xong, Cố Thiên Sơ lại nhìn quanh một vòng: “Hai vợ chồng Học Võ đâu?”
Hết chương 53