Edit: Vương Thu Phi
Beta: Phong Vũ
“Chủ tịch. Ngại quá. Tôi ra ngoài kêu taxi, phiền anh và bạn anh giúp tôi mang cô ấy lên xe, cô ấy say mất rồi.”
“Không thành vấn đề.” Hiên Viên Diêu cười cười, ra vẻ vô cùng phong độ nói: “Nếu không tôi đưa hai em về cũng được.”
“Không cần đâu”. Tả Phán Tình theo bản năng mà từ chối. Đối với Hiên
Viên Diêu, cô có thể duy trì khoảng cách bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu.
“Đi, chúng ta đi thuê phòng.” Bên kia, Trịnh Thất Muội say rượu nổi
điên lên, mùi rượu phun ra từ miệng cô khiến Thang Á Nam nhíu mày một
cái. Ánh mắt nhìn về phía Hiên Viên Diêu, thấy anh ta nhướng mày ý bảo
Thang Á Nam mang Trịnh Thất Muội đi.
Trong mắt Thang Á Nam hiện lên một tia không đồng ý, muốn nói cái gì lại thôi cuối cùng cúi đầu ôm lấy Trịnh Thất Muội rời đi.
Tả Phán Tình nôn nóng tiến lên muốn ngăn Trịnh Thất Muội lại nhưng
Hiên Viên Diêu lại ngăn cản trước mặt không cho cô rời khỏi: “Tả Phán
Tình, tôi còn nhớ em nợ tôi hai lần?”
“Chủ tịch.” Lúc này không phải ở công ty, cảm thấy gọi như vậy thật
kỳ quái, Tả Phán Tình liền đổi giọng: “Hiên Viên Diêu, anh tránh ra.”
Trịnh Thất Muội lúc này đang say rượu, hơn nữa vừa bị Đỗ Lợi Tân làm
cho tức giận nên mới không tỉnh táo mà theo một người đàn ông đi thuê
phòng.
“Tả Phán Tình.” Trên mặt Hiên Viên Diêu hiện lên một vẻ gì đó như là bi thương: “Em thật sự rất ghét tôi?”
“Không có.” Không phải ghét, mà là một cảm giác rất kỳ quái giống như chuột nhìn thấy mèo theo bản năng liền muốn chạy trốn. Đó là phản ứng
của người bình thường.
“Đi thôi, tôi đưa em về nhà”
“Thất Thất, Thất Thất.” Tả Phán Tình trừng mắt liếc anh ta một cái:
“Thất Thất là bạn tốt của tôi, anh muốn cho thủ hạ của mình làm gì?”
“Thủ hạ?” Hiên Viên Diêu nở nụ cười, đột nhiên vươn tay ôm lấy cổ Tả
Phán Tình, thấy vẻ kháng cự trên mặt cô, anh ta khiêu khích: “Thế nào?
Xem tôi là người xấu?”
Tả Phán Tình cảm giác tay anh ta đặt trên cổ mình lạnh như băng, không có một chút độ ấm đột nhiên nở nụ cười.
“Nào có. Anh chỉ là giả làm người tốt thôi đúng không?”
Hiên Viên Diêu sửng sốt một chút, đắc ý nhếch khóe miệng. Trán gần
sát trán Tả Phán Tình, hơi thở bên môi mang theo một vị bạc hà. Tả Phán
Tình cũng không hề thích, cơ thể muốn lui về phía sau, trên lưng lại có
một bàn tay to ôm cô vào ngực nói một câu:
“Tả Phán Tình, em thật thú vị.”
Lại là những lời này, Tả Phán Tình xoay mặt xem thường liếc một cái,
cất giọng ôn hòa: “Hiên Viên Diêu, phiền anh buông tay ra, tôi muốn đi
tìm bạn mình.”
“Cô ấy không phải muốn tìm người đi thuê phòng sao?” Hiên Viên Diêu
cười nhạt, vẻ mặt tà khí đến cực điểm: “Yên tâm đi, tuy rằng Thang Á Nam rất ít khi gần phụ nữ nhưng tôi tin anh ta nhất định sẽ thỏa mãn bạn
em.”
“Chuyện này chẳng có gì đáng để đùa đâu.” Thất Thất là bạn thân của
cô, cô sẽ không để cô ấy bị tổn thương: “Anh buông ra có nghe thấy không hả?”
“Không phải lần trước em hỏi tôi Ôn Tuyết Kiều thế nào rồi sao?” Hiên Viên Diêu đột nhiên nói sang chuyện khác: “Chẳng lẽ hiện tại em không
quan tâm nữa sao?”
Tả Phán Tình sửng sốt một chút, trong lòng cô vẫn mơ hồ biết một đáp án nhưng lại không chắc lắm.
“Kết quả là cái gì còn cần phải hỏi sao?” Tâm tình Tả Phán Tình đột
nhiên trầm xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm Hiên Viên Diêu, sắc mặt không
chút biểu cảm: “Hiên Viên Diêu, anh buông ra.”
Cô lo lắng cho Trịnh Thất Muội, nếu không đuổi theo cô ấy, cô sợ sẽ xảy ra chuyện.
“Yên tâm đi, bạn của tôi tuyệt đối an toàn.” Anh ta đối với Thang Á
Nam vẫn rất tin tưởng: “Thang Á Nam sẽ không làm gì cô ấy. Nhiều nhất
chỉ là mang cô ấy về nhà thôi.”
“Anh ta làm sao biết nhà cô ấy ở đâu?” Tả Phán Tình không chút nghĩ
ngợi mở miệng, nhưng đối diện với ý cười trong mắt Hiên Viên Diêu cô
liền cảm thấy mình đang hỏi một vấn đề ngốc ngếch.
“Hiên Viên Diêu, anh xem ra dường như không gì là không làm không
được. Nhưng——” Gạt tay anh ta ra, Tả Phán Tình lần đầu tiên tới gần Hiên Viên Diêu, ánh mắt trong suốt mang theo vài phần kiên nghị nhìn anh ta: “Trên thế giới này, không có chuyện tuyệt đối không gì không làm được.
Anh cũng có chuyện không làm được.”
“A?” Hiên Viên Diêu hứng thú: “Tôi không làm được chuyện gì nào?”
“Tôi nghĩ anh biết.” Tả Phán Tình buông tay ra, hơi hơi lui người ra
phía sau từng bước, lại khôi phục vẻ mặt đề phòng: “Tôi sẽ không bao giờ là của anh. Trước kia không, sau này cũng không.”
“Tả Phán Tình.” Hiên Viên Diêu nở nụ cười, cười đến thực tà ác, một
bên khóe môi nhếch lên nhìn chằm chằm mặt cô: “Em bây giờ đang nợ tôi
hai mạng người đấy.”
Tả Phán Tình nghẹn lời, trong khoảng thời gian ngắn không tìm thấy
lời nào mà nói. Hiên Viên Diêu vươn tay, thoải mái ôm thắt lưng của cô
đi ra bên ngoài quán bar.
“Đi thôi, phụ nữ có thai đứng lâu ở chỗ này không tốt, tôi đưa em về nhà.”
“Không cần, tự tôi có thể về được.” Bên ngoài trời đã đổ mưa từ lúc
nào, Thang Á Nam cùng Trịnh Thất Muội cũng đã không thấy bóng người. Đột nhiên nhìn thấy màn mưa từ trên trời ập xuống, Tả Phán Tình nhíu mày
một cái.
“Em ở đây chờ tôi.” Hiên Viên Diêu ấn bả vai cô: “Tôi đi lấy xe.”
“Hiên Viên Diêu.” Tả Phán Tình không muốn chịu ơn của anh ta, anh ta
lại vươn tay chỉ chỉ vào bụng cô: “Cho dù em muốn dầm mưa, chẳng lẽ em
cũng muốn đứa bé trong bụng dầm mưa theo sao?”
Tả Phán Tình nói không nên lời. Nhìn sắc mặt Hiên Viên Diêu, biết anh ta sẽ không chấp nhận đáp án cự tuyệt, nhưng mà: “Thất Thất cậu ấy ——”
“Tin tôi đi. Cô ấy tuyệt đối sẽ không có chuyện gì.” Hiên Viên Diêu
cười nhạt, xoay người bước vào cơn mưa. Mưa bụi đập vào người làm cái áo khoác màu trắng trên người anh ta ướt sũng, anh ta lại như không cảm
giác được.
Người này cũng không phải quá xấu xa.
Bấm số điện thoại của Trịnh Thất Muội lại không có ai nghe. Tả Phán
Tình nhíu mày, nghĩ đến cái tên Thang Á Nam mặt lạnh kia. Được rồi. Cô
tin anh ta. Một cái khối băng như vậy hẳn là sẽ không sinh ra hứng thú
với phụ nữ đâu.
Nhưng Trịnh Thất Muội dáng vẻ xinh đẹp quyến rũ như vậy khiến Tả Phán Tình đột nhiên không chắc chắn. Muốn đi tìm Trịnh Thất Muội thì xe của
Hiên Viên Diêu đã đỗ ở trước mặt của cô, cửa xe mở ra, con ngươi hẹp dài khẽ nhướng: “Lên xe”
“Hiên Viên Diêu.” Tả Phán Tình chần chờ bất động: “Thất Thất ——”
“Tôi cam đoan với em không có việc gì.” Hiên Viên Diêu cười đến vô
cùng sáng lạn: “Nếu cô ấy có việc gì, tôi đem chính mình bồi thường cho
em là được.”
Đối với người tự cho mình hài hước như anh ta, Tả Phán Tình không có
cách nào thưởng thức, khẽ đưa mắt nhìn mưa dường như càng lúc càng nặng
hạt, cô nhíu mày lên xe.
“Làm phiền anh. Nhà tôi ở ——”
“Tôi biết nhà em ở đâu” Hiên Viên Diêu cười nhạt: “Không cần nói cho tôi biết địa chỉ.”
Tả Phán Tình xoay mặt xem thường: “Hiên Viên Diêu, tôi đột nhiên thấy anh thật nhàm chán.”
Địa chỉ nhà cô cũng không phải bí mật gì, có cần phải đắc ý vậy không?
Hiên Viên Diêu cười cười, ở bên Tả Phán Tình, dường như lúc nào anh ta cũng rất vui: “Nhàm chán sao? Tôi lại thấy rất đắc ý.”
Tả Phán Tình lại không hết muốn nói, bỏ đi, không cùng người như vậy
so đo. Quay mặt nhìn cơn mưa ngoài cửa xe. Thời tiết hình như lại lạnh
hơn rồi.
Không biết Thất Thất thế nào?
Trong phòng khách sạn cách quán bar một con đường, Trịnh Thất Muội ôm chặt cổ Thang Á Nam không buông: “Trai đẹp, đi. Chúng ta đi thuê phòng”
Thang Á Nam mặt không chút thay đổi nhìn cô gái trong lòng, cô nói
muốn thuê phòng thì phòng cũng đã thuê rồi, còn muốn điên như thế nào,
ầm ĩ như thế nào, cứ tùy theo cô gái này đi.
Một bàn tay thả cô xuống. Anh ta xoay người rời khỏi, Trịnh Thất Muội lại bám lấy: “Trai đẹp. Đi, chúng ta cùng nhau chơi thôi.”
“Cút ngay.” Anh ta không có hứng thú với gà.
“Anh làm gì vậy?” Trịnh Thất Muội nổi điên lên rồi, sao anh ta dám
đẩy cô ra chứ, đem hai tay nhào đến trên cổ anh ta, bởi vì chiều cao hai người chênh lệch, động tác này của cô có chút khó khăn, nhưng như vậy
lại càng làm cô thêm quyết tâm muốn chinh phục anh ta.
“Bộ dạng tôi rất khó coi sao?”
Không đến mức đó chứ? Nếu không thì vì sao ở trên đường thường xuyên có đàn ông nhìn cô đến ngẩn người?
“. . . . . .” Trầm mặc. Thang Á Nam rất không thích kiểu phụ nữ mượn
rượu giả điên này, giật tay cô ra, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng: “Cút ngay.”
“Tôi không cút.” Trịnh Thất Muội vừa đưa tay chống, mặt khác ưỡn ngực dựa vào trên người anh ta: “Anh có muốn tôi ở trên không?”
“. . . . . .” Nếu anh ta để cho một người phụ nữ ở trên, vậy anh cần
gì phải ra ngoài lăn lộn nữa, giật tay cô ra muốn ném cô đi, lại quá xem nhẹ nghị lực mạnh mẽ của người say rượu.
“Tôi hôm nay nhất định phải ở trên anh.”
“. . . . . .” Trầm mặc, nếu không phải anh ta không có thói quen đánh phụ nữ thì hôm nay cô gái này chết chắc rồi. Thang Á Nam bày ra vẻ mặt
lạnh lùng, bắt đầu giật tay cô ra, cô lại ôm quá chặt, thân thể yểu điệu đầy đặn không ngừng cọ xát trên người anh.
Thang Á Nam là một người đàn ông rất bình thường, bị một người phụ nữ xinh đẹp gợi cảm như vậy cọ xát, nếu không phải có định lực lớn anh ta
đã nổi phản ứng từ lâu rồi. Nhưng mà như vậy không có nghĩa là anh ta
cho phép cô gái này tiếp tục, vươn hai tay giật tay cô ra, dùng sức đem
cô tới giường lớn trong phòng ném xuống rồi xoay người rời đi.
“Khốn kiếp.” Trịnh Thất Muội bị ném xuống càng choáng váng hơn, cảm
giác quay cuồng khi say làm cho đôi mi thanh tú nhăn lại, trừng mắt nhín cái bóng dáng kia một lúc lâu, đột nhiên mắng một tiếng: “Khốn kiếp.
Quả thực không phải là đàn ông”
Đưa đến cửa cũng không muốn, ngoài gay cũng chỉ có gay. Cô cũng chỉ có thể nghĩ vậy: “Cút. Ai thèm anh chứ, đồ thái giám.”
Đầu óc có chút hỗn loạn, có chút căng, cô nằm ở trên giường, trừng mắt trần nhà: “Không một người nào là đàn ông hết.”
Gã đê tiện kia không phải, Đỗ Lợi Tân không phải, tên trước mắt thoạt nhìn giống người xấu này lại càng không phải. Hừ một cái, không đợi cô
phản ứng, cơ thể đã bị người khác túm lên, cô bị bắt phải ngồi dậy, đối
diện với cô là một khuôn mặt sẹo lạnh như băng.
“Thái giám?” Trịnh Thất Muội chọc chọc vào ngực anh ta, cười khanh khách ra tiếng: “Sao anh còn chưa đi?”
“Người phụ nữ chết tiệt.” Thang Á Nam cúi đầu, tuyệt đối không khách
khí hôn lên môi cô, cắn mạnh một cái: “Đây là do cô tự chuốc lấy.”
Dám nói anh ta không phải đàn ông, vậy anh ta cũng không ngại cho cô biết anh ta có bao nhiêu phần đàn ông.
“Um ——” Trịnh Thất Muội muốn nói cái gì lại cũng không nói ra được.
Môi cô bị bịt kín, hoàn toàn không giống với những nụ hôn mà cô đã từng
có trước kia.
Thô bạo mà dã man. Tay anh ta mang theo những vết chai nhỏ, thô lỗ
kéo áo khoác đã sớm lộn xộn của cô. Sau đó là áo len. Lại tiếp tục cởi
quần dài, áo sơ mi… cho đến khi trên người không còn vướng bận gì.
“Khốn nạn. Dừng tay.” Sức lực tay anh ta quá lớn khiến cô khó chịu. Mi tâm chau lại, vẻ diễm lệ trên mặt nhiễm vài phần bất mãn.
“Tránh ra, tôi không cần anh.”
“. . . . . .” Trầm mặc, nếu lúc đầu chỉ muốn trừng phạt cô thì lúc này đã không còn là vì trừng phạt nữa.
Trên giường, da thịt tuyết trắng như ngọc dưới ánh đèn lại càng phát
ra vẻ rực rỡ cám dỗ người ta. Dáng người cô rất đẹp, lả lướt đầy đặn,
mái tóc dài rối tung, lúc này xỏa ở bên giường. Cô say rượu, đôi mắt
mang theo vài phần sương mù muốn kháng cự, tự mình nghênh mắt trừng anh: “Tránh ra. Không được động vào tôi.”
Muộn rồi. Lòng bàn tay lần tới nơi nào đó, cảm giác nơi chặt chẽ ấy,
khóe môi khẽ cong lên. Đâm vài cái, rồi không có kiên nhẫn chờ cô chuẩn
bị xong. Cúi người mà vào.
“A ——”
Một tiếng thét chói tai cắt ngang bầu trời đêm. Dưới thân tràn đầy
mùi máu tanh làm cho anh ta kinh ngạc. Cô thoạt nhìn buông thả và nhiệt
tình, năm lần bảy lượt chủ động khiêu khích, thật sự không giống như là
lần đầu tiên. Không ngờ lại ——.
Nhất thời kinh ngạc, sau đó muốn bứt ra thì đã không kịp, cúi đầu, che môi cô lại, tinh tế hôn vào trong đó như thầm an ủi.
Trịnh Thất Muội không một chút cảm kích, thân thể không ngừng vặn
vẹo, vì chưa có kinh nghiệm nên cô không biết, hành động này của cô cũng giống như đổ thêm dầu vào lửa, chỉ làm cho người đàn ông trên người
càng thêm điên cuồng.
“Chết tiệt.” Cô chặt đến nỗi bất cứ người đàn ông nào cũng phải nổi
điên, Thang Á Nam nhíu mày, rốt cuộc không dịu dàng được nữa, thân thể
bắt đầu lên xuống kịch liệt. Mỗi một động tác đều thẳng đến chỗ sâu
nhất.
Tiếng kêu bị chặn lại. Lời nói ra chỉ có thể là tiếng nức nở. Sau khi tỉnh táo lại phải đối mặt cái gì, Trịnh Thất Muội không thể suy nghĩ
cặn kẽ, toàn bộ đã không thể khống chế được nữa.
Dây dưa không ngớt ——
Trong phòng, vừa mới chấm dứt một hồi hoan ái kịch liệt. Người đàn
ông trên giường sau khi đạt đến đỉnh cao thì mệt mỏi nặng nề thiếp đi.
Dược hiệu đã phát hết. Mỗi một lần giải tỏa, cơ thể lại để lại một chút
dấu vết. Khóe môi hơi hơi giơ lên, mang theo một ý cười thỏa mãn.
“Bà xã, anh yêu em.”
Một tiếng cực nhỏ, cực khẽ mang theo vài phần ôn nhu ngọt ngào. Trên
gương mặt từ trước đến nay vẫn luôn cứng rắn lạnh lùng lại mang theo vài phần dịu dàng, làm cho ngũ quan tuấn dật của người đàn ông này thoạt
nhìn càng thêm sắc nét.
Kiều Tâm Uyển thấy Có Học Võ đã muốn ngủ, vẻ mặt hiện lên một tia
trào phúng. Một tiếng bà xã anh gọi lúc này đối với chị ta tuyệt đối là
châm chọc.
Hơn ba năm, hơn một nghìn ngày đêm, chị ta không ngày nào không muốn
một ngày nào đó có thể nghe chính miệng Cố Học Võ kêu mình một tiếng bà
xã, không ngờ lại có thể nghe được ở dưới tình huống như vậy.
Cái miệng nhỏ nhắn hơi hơi nhếch lên, chị ta có chút châm biếm, nhìn
chằm chằm Cố Học Võ trước mặt, giọng nói tràn đầy chua xót: “Lâu vậy rồi mà anh còn đối với người phụ nữ kia nhớ mãi không quên, anh có biết anh tổn thương tôi thế nào không.”
Cố Học Võ đã ngủ, tất nhiên sẽ không nghe thấy lời chị ta nói. Kiều
Tâm Uyển mệt chết được, cũng rất đau. Toàn thân trên dưới không có một
chỗ nào là thoải mái. Trái tim lại càng không dễ chịu.
Nếu không phải bởi vì Cố Học Võ xem chị ta là người phụ nữ kia, thì e là hiện tại chị ta có muốn không thoải mái cũng không được?
Anh yêu, anh dịu dàng, toàn bộ là vì người phụ nữ kia. Còn chị ta,
ngoại trừ đoạt được anh, bị anh đối xử lạnh nhạt ra cái gì cũng không
có.
Bất đắc dĩ ngồi dậy, chị ta không biết mình ở lại còn có ý nghĩa gì,
muốn đi lại luyến tiếc. Biết anh không phải dịu dàng với mình, nhưng cứ
như vậy rời đi chị ta vẫn lưu luyến như cũ.
Tựa người vào nằm trong ngực anh, nắm cánh tay anh đã hoàn toàn không có ý thức để trên lưng mình. Chị ta nói với chính mình, chỉ cần một
đêm, lưu luyến một đêm như vậy là tốt rồi.
Chỉ cần một đêm để anh ôm mình đi vào giấc ngủ, chỉ cần một đêm cùng
anh đón tia nắng ban mai chứ không phải cảnh hai người đưa lưng vào nhau mà ngủ như mọi khi.
“Cố Học Võ. Anh cũng biết, tôi rất yêu anh?” Yêu một người đàn ông
đến liều lĩnh, yêu đến không từ thủ đoạn, yêu đến nỗi vì anh có thể hủy
trời, diệt đất.
Cố Học Võ không trả lời, Kiều Tâm Uyển kéo cái chăn đắp lên cho cả
hai người, đang muốn ngả vào vòng tay của anh đi vào giấc ngủ thì cánh
cửa “rầm rầm” hai tiếng, sau đó không đợi chị ta phản ứng kịp thì một
đám người đã vọt vào, cầm đầu là hai người giơ camera, hướng tới hai
người trên giường chụp ảnh liên tục.
Kiều Tâm Uyển sửng sốt một chút, may mắn mình lúc này có cái chăn che chắn, trừng hai mắt nhìn những người đột nhiên xuất hiện này: “Các
người đang làm cái gì vậy?”