Edit: Wynnie
Beta: Iris & Phong Vũ
“Cố Học Văn, anh thật sự làm tôi thấy ghê tởm.”
Tự tay mình ôm người phụ nữ khác, công khai xuất hiện trước mặt mọi
người. Lại còn vác mặt chạy tới chỉ trích cô dụ dỗ người đàn ông khác.
Quả thật là làm cho người ta thấy ghê tởm đến tột cùng.
“Tả Phán Tình, em nói lại xem.” Cố Học Văn tức giận. Anh chỉ muốn một lời giải thích, anh sẵn lòng tin tưởng Tả Phán Tình, chỉ cần cô nói,
anh sẽ tin, thế nhưng cô lại ra sức chỉ trích anh: “Anh chỉ hỏi em.
Người đàn ông kia là ai?”
“Anh tò mò sao?” Tả Phán Tình đột nhiên nở nụ cười, nhìn chằm chằm
chiếc áo vest trên người Cố Học Văn. Chiếc áo này, cũng là do cô gái kia chuẩn bị đúng không?
Cô gái kia thật hiểu anh nha. Biết số đo quần áo của anh là bao
nhiêu, biết sở thích của anh, chắc đã cùng anh qua lại một thời gian
rồi.
Vậy còn cô thì sao?
Trong lòng anh, cô được xem là cái gì chứ? Người vợ như cô có địa vị gì?
“Cố Học Văn. Tại sao anh lại cưới em?” Cô thật sự rất tò mò, là loại
động cơ gì mà có thể khiến một người đàn ông trong lòng rõ ràng đã có
người mình yêu, lại có thể lấy người khác chứ?
Trái tim đã đau đớn rã rời, đau đến chết lặng. Nhưng cô vẫn muốn một kết quả. Anh tại sao lại muốn kết hôn với cô.
Cố Học Văn thoáng sửng sốt, lại đối diện với sự châm chọc nhàn nhạt
trong mắt Tả Phán Tình, lời nói ra lại lạnh hơn: “Tả Phán Tình, em đừng
nói sang chuyện khác, anh hỏi em, người đàn ông kia là ai?”
Thân mật ôm eo cô như vậy, cùng cô khiêu vũ, thậm chí muốn hôn cô, là ai?
“Không liên quan đến anh.” Tả Phán Tình cũng không biết người đàn ông kia là ai, đột nhiên xuất hiện, đột nhiên nói muốn giúp cô, đột nhiên
kéo cô vào hội trường. Vừa rồi tinh thần cô rất loạn, căn bản không chú ý tới người đàn ông kia xuất hiện khi nào, lại rời đi khi nào.
“Anh là chồng em.” Cánh tay Cố Học Văn siết chặt, Tả Phán Tình bị
đau, trong lòng cũng biết vùng da kia đã bị anh siết đến bầm tím rồi.
Thân thể càng đau nhức, ý cười trên mặt lại càng sâu, thậm chí cô cũng không giãy giụa nữa, để mặc anh bắt lấy.
“Chồng? Anh là chồng của tôi?” Thật là một danh xưng khôi hài.
“Chẳng lẽ không phải sao?” Rõ ràng thấy anh ở đây, còn cùng người đàn ông khác kề vai sát cánh, quả thật là không để người chồng như anh vào
mắt.
“Chồng chồng, trong vòng một trượng là chồng (1).” Tả Phán Tình dùng
sức, một ngón một ngón gỡ tay anh ra, lui ra sau từng bước một, lại lùi
từng bước một, ánh mắt lạnh như tiền: “Còn ngoài một trượng, thì anh
không là gì cả (2).”
(1) => nguyên văn: Trượng phu trượng phu, nhất trượng chi nội thị phu.’
(2) => nguyên văn: ‘Ngoài một trượng, anh không là gì cả.’ Ở đây
Tả Phán Tình muốn chăm chọc câu nói của Cố Học Văn nên cố ý tách từ
“Trượng phu” thành “Trượng” và “Phu”.
“Tả Phán Tình.” Cố Học Văn tiến tới trước, Tả Phán Tình lại vươn tay ra, cản không cho anh đến gần.
“Tôi cầu xin anh. Anh cách xa tôi một chút.”
“Em có ý gì?”
“Chạm đến anh là tôi lại muốn nôn.” Tả Phán Tình chịu không nỗi nữa
rồi, rõ ràng cách Cố Học Văn xa như vậy, cô lại cảm thấy loại mùi hương
Poison lại cứ lẻn vào mũi cô.
“Tả Phán Tình.”
Người phụ nữ này, thật sự càng lúc càng quá đáng. Mỗi câu nói ra, cũng đủ để ép một người đàn ông bình thường tức điên lên.
“Lại đây, chúng ta về nhà.”
“Anh tránh ra.” Anh bước tới gần, Tả Phán Tình lại muốn nôn ra: “Tôi xin anh, cách xa tôi một chút, được không?”
“Không được.” Cố Học Văn ôm cô vào ngực, kéo cô đi đến chiếc Hummer
của mình. Tả Phán Tình lại ngửi thấy một làn hương cực nhạt, mùi nước
hoa Poison.
Dịch vị trong dạ dày quay cuồng rốt cuộc không nhịn được nữa xông
lên, cảm giác nôn mửa không kiểm soát được. Cô nắm lấy vạt áo anh đột
nhiên phun ra.
“Ọe–” Những món vừa rồi ăn trong buổi tiệc lúc này đều phun hết lên
trên chiếc áo vest đen của Cố Học Văn. Tả Phán Tình không nhịn được nữa, cô rất khó chịu. Không ngừng nôn ra, liều mạng nôn mửa.
Nắm lấy áo anh, nôn đến khi không sót lại chút gì trong bụng. Thân thể lảo đảo, lui ra phía sau hai bước.
Sắc mặt Cố Học Văn từ nãy giờ đã xanh mét. Nhìn cô nôn lên cả người mình, lạnh lùng nói không nên lời: “Tả Phán Tình. Em–”
“Cố Học Văn.” Tả Phán Tình khom lưng, đưa tay đỡ lên cột đèn đường
bên cạnh. Ngọn đèn chiếu xuống, sắc mặt cô trắng nhợt như tờ giấy: “Xin
anh cách xa tôi ra một chút, anh mà lại đây, tôi lại muốn nôn nữa.”
“Tả Phán Tình.” Sắc mặt Cố Học Văn cũng tái mét, cởi áo vest trên
người ra, phát hiện trên áo sơ mi cũng bị dính một chút, vươn tay định
kéo tay Tả Phán Tình: “Lại đây, chúng ta về nhà.”
Về nhà sẽ từ từ nói rõ ràng.
“Tránh ra.” Tả Phán Tình rụt người lại, khuôn mặt tái nhợt đầy vẻ kháng cự: “Cách xa tôi một chút. Làm ơn”
“Tả Phán Tình.” Hai tay Cố Học Văn nắm chặt, không khí quanh thân bắt đầy trở nên áp lực. Hai mắt sáng quắc nhìn chằm chằm khuôn mặt Tả Phán
Tình, gần như muốn bốc lửa.
“Theo anh về nhà.”
“Không về.” Tả Phán Tình cự tuyệt: “Tôi sợ lại nôn.”
Xe của anh, vừa mới có người phụ nữ khác ngồi lên, tay anh, vừa mới
ôm người phụ nữ khác. Cô có bệnh sạch sẽ. Không thích dùng lại đồ của
người khác, nhất là đàn ông.
“…” Cố Học Văn nhìn chằm chằm khuôn mặt Tả Phán Tình một lúc lâu,
chiếc áo vest kia đã không thể mặc được nữa. Mà trên người anh lại có
một mùi chua vô cùng khó ngửi.
Tất cả mọi thứ đều làm cho anh dồn tụ lại, việc muốn làm nhất bây giờ là về nhà. Tắm sạch cả người đang dính bẩn này.
Tay Tả Phán tình vẫn ôm vào đèn đường, tiếp tục rụt nữa, ý muốn kháng cự rất rõ rệt.
“Tả Phán Tình.” Người anh đến gần một chút, Tả Phán Tình ôm ngực, lại là vẻ mặt muốn nôn: “Anh làm ơn tránh ra đi, tôi ngửi thấy mùi trên
người anh là muốn nôn rồi.”
Mùi trên người anh? Còn không phải là do cô ban cho hay sao?
Cố Học Văn không hiểu ý trong lời nói của Tả Phán Tình, oán hận nhìn
chằm chằm khuôn mặt cô một lúc lâu, đột nhiên xoay người rời đi.
Anh đi rồi, để lại Tả Phán Tình đứng một mình trên đường, khách sạn
cách đó không xa, người đến người đi. Đèn neon làm hồng cả bầu trời đêm, nhìn không thấy một vì sao.
Không nhìn xem Cố Học Văn đi hướng nào, cô không quan tâm, cũng không muốn quan tâm chuyện của anh.
Ngay cả giải thích anh cũng không muốn, cứ như vậy ném cô lại ven đường rồi bỏ đi. Cố Học Văn. Anh–
Cổ họng cuồn cuộn lên từng trận khó chịu. Thân thể vô lực tựa lên cột đèn. Liều mạng áp chế cảm xúc trong lòng.
“Đợi đến ngày mai, Đến nơi mà lần trước chúng ta cùng nắm tay đi ngắm hoa được không?”
Trong ví đầm trên tay, truyền đến tiếng chuông điện thoại, Tả Phán Tình nghe máy, là Trịnh Thất Muội.
“Phán Tình. Trong tiệm mới nhập hàng mới đó, trang phục mùa đông mới nhất nha. Lựa thời gian đến xem đi.”
“Ừ.” Tả Phán Tình kiềm chế lại nội tâm đang khó chịu, cười gật đầu: “Mình sắp xếp thời gian được, sẽ đến tìm cậu.”
“Ừ.” Trịnh Thất Muội gật đầu, mày đột nhiên hơi nhíu lại: “Giọng của cậu sao vậy? Hình như hơi khàn một chút?”
“Vậy hả?” Tả Phán Tình không biết phải nói như thế nào, mắt nhìn dòng xe cộ trên đường lớn, ngẩng đầu, đè nén cảm giác muốn khóc xuống: “Có
thể là bị cảm thôi.”
“Thời tiết bắt đầu chuyển lạnh. Cậu phải chú ý sức khỏe nha.” Sự quan tâm rất chân thật của Trịnh Thất Muội làm Tả Phán Tình cảm thấy dễ chịu hơn.
“Thất Thất–” muốn nói cái gì đó, lại thấy cổ nghẹn thắt lại.
“Sao?” Trịnh Thất Muội lúc này thật sự cảm thấy cô đang có gì đó không ổn.
“Không có việc gì.” Hít sâu, lắc đầu, Tả Phán Tình cố gắng đứng thẳng người: “Mình định nói, sắp đến Tết nguyên đán rồi, chọn lúc nào đó hẹn
người kia của cậu ra ăn một bữa cơm, giới thiệu cho bọn mình quen nhau
một chút.”
“Ừ.” Trịnh Thất Muội gật đầu. Trong lòng cũng định như vậy, bởi vì
gần đây Đỗ Lợi Tân có vẻ như cũng không muốn liên lạc với cô, mỗi lần
đều là cô chủ động.
Thở dài: “Phán Tình, mình hẹn được thời gian rồi sẽ gọi cho cậu.”
“Được.” Tâm trạng Tả Phán Tình đã có thể bình phục, trên mặt hiện lên ý cười: “Hai ngày nữa mình đến xem quần áo.”
“Okie.”
Kết thúc cuộc gọi, một trận gió lại ùa tới khiến Tả Phán Tình cảm
thấy lạnh. Vô cùng lạnh. Thất Thất có hạnh phúc của riêng mình, còn hạnh phúc của cô ở nơi đâu?
Nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên hình ảnh của Kỷ Vân Triển, Chương Kiến Nguyên, cuối cùng là Cố Học Văn.
Tại sao, lúc những người đàn ông đó làm tổn thương phụ nữ, đều có thể hùng hồn như vậy? Đều có thể không hổ thẹn như vậy?
Hay là họ cũng đã quen rồi, tổn thương phụ nữ nhiều như cơm bữa?
Đứng dậy ôm hai tay, không nhìn đến ánh mắt kinh ngạc của người đi
đường, thầm nghĩ về nhà nhanh một chút, đưa tay đón xe. Một chiếc Hummer đúng lúc dừng trước mặt cô.
Cố Học Văn từ trên xe bước xuống, vươn tay kéo tay cô. Thân thể Tả Phán Tình lùi về sau, anh lại kiên quyết kéo cô vào lòng.
“Tả Phán Tình. Chúng ta về nhà.”
“Cút đi.” Nếu đã đi rồi, còn quay lại đây làm gì? Tả Phán Tình không cần anh giả vờ tốt bụng như vậy.
“Em đủ chưa? Tả Phán Tình, theo anh lên xe.” Cô nói ngửi thấy mùi
trên người anh thì sẽ nôn, anh cố ý đi tắm rửa, thay đồ. Cô còn muốn thế nào nữa?
“Tôi không cần.” Tả Phán Tình thật sự rất khó chịu, dùng sức hất tay anh ra: “Đừng dùng đôi tay bẩn thỉu của anh chạm vào tôi.”
Ghê tởm muốn chết. Tưởng tượng đến anh và người phụ nữ kia lén lút qua lại đã một thời gian, cô liền cảm thấy một trận ghê tởm.
“Đôi tay bẩn thỉu?” Cố Học Văn dùng sức cầm lấy tay cô, bắt buộc cô
phải nhìn mình: “Tả Phán Tình? Anh bẩn là tại ai? Là ai nôn lên khắp
người anh?”
“Đó là đáng đời anh.” Tả Phán Tình muốn bỏ đi. Cố Học Văn lại ngang ngược ôm cô, kiên quyết kéo cô đi về xe.
“Anh buông tôi ra, tôi không muốn ngồi xe của anh. Cố Học Văn.” Tả
Phán Tình muốn xuống xe. Lúc này Cố Học Văn đã lên xe rồi, cầm lấy tay
cô giọng nói có tia uy hiếp.
“Tả Phán Tình. Em quậy đủ chưa? Em không muốn ngồi xe anh, vậy muốn ngồi xe ai? Người đàn ông lúc nãy sao?”
“Ừ đó.” Tả Phán Tình gật đầu, tuyệt đối không sợ anh biết: “Tôi thà
ngồi xe của ác ma, cũng không ngồi xe của anh. Anh làm cho tôi ghê tởm.
Buồn nôn.”
“Tả Phán Tình. Em nói lại lần nữa xem.” Cố Học Văn trừng mắt nhìn cô, hai mắt gần như muốn bốc lửa.
Tả Phán Tình nhếch môi, nhưng trong mắt lại không có chút ý cười nào: “Nói mười lần cũng vậy thôi, Cố Học Văn, anh làm tôi ghê tởm. Buồn
nôn–”
Câu tiếp theo nói chưa xong, thân thể bị anh dùng sức kéo vào ngực,
cúi đầu, anh không chút khách khí chiếm đoạt môi cô. (Wyn: ọe~, mới ói
xong đã hôn môi, bây giờ thì đến lượt 2 người làm em thấy buồn nôn rồi.)
Tả Phán Tình sửng sốt một chút, suy nghĩ đã hỗn loạn lại càng thêm
hỗn loạn. Muốn đẩy anh ra, muốn cắn anh, đánh anh. Lại phát hiện, trên
người anh không còn mùi nước hoa kia nữa.
Cũng không còn mùi chua vừa rồi. Có một mùi nhàn nhạt, mùi của xà phòng.
Vừa rồi anh đi tắm sao? Anh–
Nhất thời kinh ngạc, Tả Phán Tình lại lần nữa phát hiện, mình không
hiểu rõ người đàn ông này. Hoặc là, cô chưa từng hiểu anh. Cô không
chuyên tâm, khiến cho anh bất mãn, cắn một cái thật mạnh lên môi cô.
Cô bị đau, trừng mắt liếc anh một cái, dùng sức đẩy anh ra: “Muốn về nhà thì lái xe đi, bằng không tôi bắt xe khác.”
“Tả Phán Tình–”
“Không được nói chuyện với tôi. Tôi ghét anh.”
Không, không phải ghét. Là căm ghét, thấy ghét. Khinh bỉ. Toàn bộ cảm xúc cực đoan và phản đối. Cô không chút nào che giấu cảm xúc của mình,
làm cho khuôn mặt Cố Học Văn trở nên lạnh lẽo, không nói câu nào khởi
động xe nhanh chóng rời đi.
Đậu cách đó không xa là một chiếc Bugatti màu bạc. Devil ngồi trong
xe, ánh mắt nhìn theo chiếc Hummer đang rời đi, khóe môi hơi giơ lên.
Thang Á Nam ngồi ghế bên cạnh nhìn chiếc xe kia rời đi, quay đầu nhìn Devil, trong mắt có tia khó hiểu. Cảm giác được ánh mắt anh ta, Devil
nở nụ cười.
“Có phải cậu muốn hỏi, tại sao vừa rồi khi cô ấy ở một mình tôi lại không mang cô ấy đi không?”
Quả thật. Thang Á Nam thật sự nghĩ như vậy, chỉ là chưa nói ra.
“Bởi vì tôi muốn từ từ chơi đùa với cô ấy.” Mới một ngày đã ngã bài. Vậy thì còn gì là ý nghĩa? Không bằng từ từ chơi đi.
Thang Á Nam trầm mặc, đối với tính nết ác ma của Devil, anh ta đã quen rồi.
“Đi thôi.” Dựa người lên ghế, Devil nhắm đôi mắt lạnh lại dưỡng thần: “Hôm nay cậu lái xe đi. Tôi mệt rồi.”
Thang Á Nam gật đầu, khuôn mặt băng sơn không một chút cảm xúc, khởi động xe rời đi.
Trong bệnh viện, hai cảnh sát mặc đồng phục, đứng canh giữ trước
phòng bệnh. Bên trong chính là Ôn Tuyết Kiều. Ở trong bệnh viện vài ngày rồi, vẫn chưa thể ra viện.
Lúc này một bác sĩ mặc blouse trắng cùng một y tá đi tới. Bị hai cảnh sát ngăn lại.
“Kiểm tra phòng như thường lệ.” Bác sĩ cười cười với cảnh sát.
Một trong hai cảnh sát liếc nhìn thẻ nhân viên một cái, bước sang bên cạnh: “Chú ý thời gian.”
“Vâng.” Bác sĩ và y tá đi vào. Ôn Tuyết Kiều đang nằm trên giường vẫn không nhúc nhích. Cảm giác có người đến gần, cũng không mở mắt, mãi đến khi.
“Phu nhân.” Lông mi Ôn Tuyết Kiều khẽ động. Nhìn người đến ánh mắt có tia cảnh giác. Người kia tới gần, vẻ mặt nghiêm túc.
“Anh Thành nói, xin chị nhẫn nại một chút. Chúng tôi nhất định sẽ nghĩ cách cứu chị ra ngoài.”
Khóe môi Ôn Tuyết Kiều khẽ giơ lên một tia châm biếm. Nhiều ngày như vậy mới đến, Chu Thất Thành, ông cũng thật là ghê gớm.
“Vậy sao?”
“Dạ.” Người đó gật đầu, bước đến từng bước một, hạ thấp giọng nói:
“Có điều, anh Thành muốn em hỏi phu nhân một chút, chị đã đem vật kia để ở đâu?”
“Vật gì?” Ôn Tuyết Kiều giả ngu, ngẩng đầu liếc nhìn người đó: “Gần
đây tôi mệt mỏi, có gì thì chờ tôi ra ngoài rồi nói sau. Nếu tôi không
thể ra ngoài. Anh Thành biết rồi đó.”
“Phu nhân?” Chỗ ở của Ôn Tuyết Kiều, anh Thành đã cho người tìm kiếm
toàn bộ, nhưng tìm không được, lúc này mới phái hắn ta đến bệnh viện:
“Anh Thành không phải người vô tình vô nghĩa, anh ấy nhất định sẽ nghĩ
cách cứu chị ra.”
“Được, tôi đợi.” Ôn Tuyết Kiều ngáp một cái: “Các người đi đi, tôi mệt rồi. Muốn ngủ.”
Người kia liếc nhìn y tá, hai người làm một ám hiệu bằng mắt, sau đó
rời đi. Ôn Tuyết Kiều nằm trên đầu giường, khóe môi giơ lên, vẻ mặt có
chút đắc ý.
Chu Thất Thành à Chu Thất Thành, nếu tôi ngồi tù, ông cũng trốn không thoát. Ông cho rằng nhiều năm như vậy, tôi không biết đề phòng ông
sao?”
Nhắm mắt lại, tâm tình của bà ta tốt lên rất nhiều, chỉ cần nhược
điểm của Chu Thất Thành còn trong tay bà ta, thì nhất định ông ta sẽ cứu bà ta ra. Chờ lúc bà ta ra ngoài, bà phải tìm người đàn ông kia báo
thù. Đương nhiên. Còn cả Tả Phán Tình nữa. Nói không chừng người đàn ông kia là tình nhân của Tả Phán Tình. Cho nên mới giúp nó.
Trên mặt hiện lên một tia tàn ác. Trong lòng Ôn Tuyết Kiều đã bắt đầu tưởng tượng, cảnh tượng bà ta tra tấn Tả Phán Tình.