Edit: Sakuraky
Beta: Phong Vũ
“Hừ.” Cố Chí Cường vừa rồi nhìn thấy Tả Phán Tình quần áo không chỉnh tề lập
tức dời mắt đi chỗ khác, nhìn về phía con trai ánh mắt mang theo ý chỉ
trích.
“Đồ vô liêm sỉ.”
Cố Học Văn nhíu mày, im lặng đi theo sau Trần Tĩnh Như ra phòng khách.
“Phán Tình, con, trên người con không bị thương chứ?” Tả Chí Cương vốn định
chạy lấy người, thế nhưng nhớ đến vừa rồi trên mặt con gái có vết máu,
ông bèn quan tâm quay sang nhìn cô.
“Con, con không sao.”
Tả Phán Tình mặt có chút nóng nóng, tâm trạng cũng có phần xấu hổ nhưng nhiều hơn vẫn là căm giận và bối rối.
“À, nếu thấy ổn rồi thì con hãy ra ngoài đi, cả nhà chúng ta còn phải mời cơm khách nữa.”
Thay con gái đóng cửa lại, Tả Chính xoay người đối diện với vẻ mặt xấu hổ của Cố Chí Cường.
“Thật chẳng ra làm sao cả, anh xem này, quả thật là tôi dạy dỗ con cái chẳng
ra làm sao cả. Để nó làm cho mất mặt như vậy.” Dám ở trong nhà người ta
lại ——
“Quân trưởng, anh đừng nói vậy. Phán Tình bị nuông chiều
sinh hư, là tôi không giáo dục tốt mới phải.” Tả Chính Cương mấy phút
trước còn nhìn thấy cây kéo trên tay
Phán Tình, người ta không
trách con gái mình làm bị thương con họ đã là khách sáo lắm “Về sau đều
là người một nhà, người trẻ tuổi mà, cãi nhau ầm ĩ một chút, không có
“Phải.” Cố Chí Cường vẻ mặt nghiêm túc: “Nhất định tôi sẽ giáo huấn thằng nhóc
hư hỏng này cho thật tốt, về sau nếu nó còn dám bắt nạt Phán Tình, tôi
sẽ không tha cho
“Quân trưởng khách khí rồi, về sau Phán Tình vào cửa nhà anh, là anh chị phải bao dung cháu mới đúng.”
“Nào có nào có ——”
“. . . . . .”
—sakuraky.wordpress.com—
Tả Phán Tình nằm trên giường, nghe hai giọng nói kiềm nén, khẩn thiết, khách sáo
ngoài cửa mà chỉ cảm thấy thế giới đầy một mảnh u ám.
Có lầm không vậy ta?
Xí. Ai cần bọn họ bao dung chứ?
Chỉ cần tên khốn kiếp – cảnh sát thúi – cái đồ lưu manh đó tránh xa cô ra một chút,
cô cam đoan lập tức khôi phục dáng vẻ bình thường.
“Ô ô ô ——” Cô cắn góc chăn buồn bực kêu lên, cho đến khi cảm thấy lợi đau
nhức, lúc đó mới oán hận ngồi dậy, nhìn thấy đám nội y trên người, lại
phát điên thêm lần nữa
A —— cơ thể của cô cứ như vậy bị cái đồ lưu manh kia nhìn thấy hết rồi.
Thật tức chết mà ——
Lại tiếp tục nằm ì ra giường, thầm đem câu thảo nê mã (câu chửi tục giống
như đm của mình ấy-PV) tụng lên n lần. Cô không muốn đi ra ngoài
Máy tính kêu hai tiếng tích tích, hình đại diện của Thất Thất ở bên kia không ngừng nhấp nháy.
Thất tiên nữ: Sao thế? Nửa ngày không nói tiếng nào vậy? Giận rồi à?
Cô ngồi dậy, trong lòng vẫn còn đang buồn bực, Tả Phán Tình trừng mắt với
cái màn hình oán hận, nếu Trịnh Thất Muội không nghĩ ra cái chủ ý quái
gở khiến cho Cố Học Văn phải ghét mình, cô làm sao phải nghĩ cách bảo
toàn trinh tiết dọa anh ta đến mức nháo loạn như vậy?
Thất tiên nữ: Được rồi, tớ nói với cậu nhé. Vừa rồi tớ đã giúp cậu phân tích qua.
Bây giờ cậu chỉ có một cách, nhưng mà cậu phải quên cái ý nghĩ phản kháng
trước đã, chiều theo ý ba cậu, đợi cho đến ngày kết hôn rồi cậu lại đào
hôn.
Thất tiên nữ: Cậu nghĩ thử xem, làm như vậy, cái gã kia tha
hồ mất mặt. Cậu cũng không cần phải gả cho anh ta, lại vừa báo được mối
thù anh ta bắt giam cậu, cậu thấy cách này thế nào hả?
Tả Phán Tình nhìn hàng chữ hiện trên màn hình khiến cô phải ngây dại.
Trước tiên cứ giả vờ đồng ý, sau đó trong hôn lễ liền chạy trốn, khiến cho cái tên kia phải mất mặt ——
Trong phòng khách.
Cánh tay Cố Học Văn đã được băng bó cẩn thận, miệng vết thương cũng không
sâu, chỉ là vết rách hơi dài ngoài da, thoạt nhìn có chút dọa người.
Trần Tĩnh Như nhìn con, trong lòng xác định con trai mình quả thật rất thích Tả Phán Tình, nếu không nó cũng không gấp gáp đến như vậy.
Tả
Chính Cương vừa nhìn sắc mặt Cố Chí Cường có vẻ không tốt lắm, sợ ông
nghĩ nhiều: “Hôn sự cứ quyết định như vậy, không biết khi nào thì có thể đến thăm hỏi Cố lão tham mưu nhà anh?”
—oOo—
Hết chương 40