Edit: NaNa.1843
Beta: Iris & Phong Vũ
“Tôi muốn tháo xuống đấy thì sao?” Chưa từng đeo nhẫn, trên tay tự
dưng có thêm một món đồ nên cảm giác cứ là lạ. Thật sự là thấy không
quen.
“Không cho phép.”
“Tôi không quan tâm anh cho phép hay không nhé.”
“Tả Phán Tình”.
“Đừng có gọi nữa, tôi bị muộn giờ làm rồi. Mau đưa tôi về đi.”
“Tả Phán Tình. Không được tháo ra đâu đấy.”
“Cố Học Văn, anh thật là phiền phức.”
“….”
Nói qua nói lại rồi lại nói lại nói qua rồi lên xe quay về công ty.
Tả Phán Tình xuống xe trước, cô trừng mắt nhìn anh một cái rồi bất chợt
cúi đầu hôn một cái thật mạnh lên môi anh, còn cố ý cắn anh một cái thật đau sau đó nhanh chóng lùi lại.
“Tôi đi làm đây.” Đáng đời, ai bảo anh dám uy hiếp tôi.
Tâm trạng lập tức vui vẻ hẳn lên. Ánh mắt Cố Học Văn lấp lánh ý cười, nhìn cô mở cửa xuống xe.
“Bye”.Bước được hai bước cô dừng lại nhìn Cố Học Văn: “Lái xe cẩn thận.”
Cố Học Văn bất động nhìn bóng cô bước vào công ty, một lúc sau mới
lái xe rời đi. Từ đầu đến cuối cả hai người đều không chú ý đến ở trên
lầu Kỷ Vân Triển đã đau đớn chứng kiến tất cả.
“Vân Triển. Em yêu anh.” Một lời yêu cất lên từ giọng nói dịu dàng, mềm mại đó đã từng làm lòng anh bay bổng.
Nhưng bây giờ, anh chỉ có thể nhìn cô ở bên người đàn ông khác, tay
bất giác nắm chặt thành nắm đấm. Phải từ bỏ cô sao? Phải vậy sao?
…………www.sakuraky.wordpress.com…………
Giờ tan tầm, bởi vì Kỷ Vân Triển đã nói sẽ chiêu đãi nên tất cả các
nhân viên đều vô cùng hưng phấn. Nhà hàng cũng đã đặt xong. Mọi người
vội vã lấy xe.
Tả Phán Tình không muốn đi, nhưng ngại cô vừa mới đến công ty nếu
không đi thì không được hay cho lắm. Cô cũng không muốn người khác nói
cô không hòa đồng. Bất đắc dĩ chỉ có thể đi theo.
Cơm nước xong xuôi cả đám lại ồn ào đòi đi karaoke.
Trong KTV rất đông người, ồn ào đến mức di động Tả Phán Tình reo mấy lần mà cô cũng không biết.
Mãi đến khi đứng dậy đi vệ sinh cô mới biết mình đã bị nhỡ không biết bao nhiêu cuộc gọi. Mở điện thoại cô bước lại phía góc hành lang nghe
điện thoại.
“Alo”
“Em đang ở đâu?” Giọng nói của Cố Học Văn có chút lo lắng: “Sao khuya rồi còn chưa về?”
Tả Phán Tình lúc này mới nhớ ra cô chưa nói với Cố Học Văn là hôm nay cô không về nhà ăn cơm. “Hôm nay đồng nghiệp nói phải ra ngoài ăn uống, bây giờ còn đang đi karaoke. Lát nữa tôi sẽ về.”
“Karaoke?” Ở đầu bên kia mày Cố Học Văn đã nhíu đến hết mức hỏi: “Ở chỗ nào? Anh sẽ đến đón em.”
“Thôi khỏi.” Tả Phán Tình lắc đầu: “Cũng không xa nhà lắm, lát nữa tôi sẽ gọi xe về. Vậy nhé.”
Không quan tâm đến phản ứng của Cố Học Văn, Tả Phán Tình cúp máy. Lúc xoay người lại mới phát hiện ra Kỷ Vân Triển đang đứng phía sau.
“Kỷ tổng!” Thản nhiên chào một câu, Tả Phán Tình lướt qua anh đi vào trong, cánh tay cô lại bị Kỷ Vân Triển giữ chặt.
“Em vừa gọi điện thoại cho chồng để báo cáo hả?” Giọng Kỷ Vân Triển bất giác mà có chút ghen tị: “Hai người tình cảm thật!”
“Không phải chuyện của anh.” Tả Phán Tình rất muốn rút tay ra nhưng
Kỷ Vân Triển giữ chặt quá hoàn toàn không để cô có cơ hội rút tay ra.
“Kỷ Vân Triển, anh buông ra.”
Anh không những không buông mà còn nhìn cô chằm chằm. Ban nảy từ lúc
bắt đầu ăn cơm cô đã không thèm nhìn anh, cũng không nghe anh nói. Cô
lại còn ngồi ở chỗ xa anh nhất. Lúc ra khỏi nhà hàng, cô cũng chọn đi
nhờ xe người khác, từ đầu đến cuối cô đều không hề liếc mắt nhìn anh một cái.
Vừa rồi khi ngồi ở trong phòng, mọi người ồn ào muốn anh hát, anh lại nhớ tới Tả Phán Tình. Cô trước kia rất thích nghe anh hát. Vậy mà lại
không thấy cô đâu bởi vậy nên anh mới lấy lý do đi vệ sinh để ra ngoài
tìm cô.
Không ngờ cô lại đứng đây gọi điện thoại cho chồng. Trái tim càng đố kị lại càng đau nhói.
“Em yêu anh ta?” Nội tâm khó chịu muốn điên lên, thật không thể tin
được tình cảm của bọn họ lại sâu sắc như vậy. Tả Phán Tình cứ vậy nói từ bỏ là từ bỏ sao.
“Tôi…” Cô có yêu Cố Học Văn không? Tả Phán Tình không thừa nhận. Cô
không yêu Cố Học Văn. Cô chỉ vì không còn cách nào khác mới gả cho anh,
nhưng…
Trên mặt cô hiện lên vẻ do dự, điều này không qua nổi cặp mắt của Kỷ
Vân Triển, vẻ mặt anh lập tức vô cùng sung sướng: “Tình Tình, em không
yêu anh ta đúng không? Em căn bản không có khả năng yêu ai khác ngoài
anh. Tình Tình, trong lòng em vẫn chỉ có anh.” (Anh này tự kỉ đến phát ớn.hihi)
“Không, tôi không yêu anh.” Tả Phán Tình trừng mắt lên nhìn anh: “Kỷ tổng, xin anh buông tay tôi ra.”
Ở chỗ này tuy rằng là góc khuất nhưng không có nghĩa là sẽ không có
ai đến, lỡ có người trông thấy thì cô có một trăm cái miệng cũng không
thể biện minh được.
“Đừng gọi anh là Kỷ tổng, hãy gọi anh là Vân Triển.” Kỷ Vân Triển nói một cách khẳng định: “Tình Tình, trước kia là anh sai, là anh không kịp trở về, là anh không nên đi. Khiến em phải vội vàng gả cho người khác,
nhưng bây giờ anh đã về rồi. Em hãy trở về bên anh có được không?”
(Nana: Chỗ này thấy anh cũng tội ghê…hihi… ta là ta hay mủi lòng lắm
đặc biệt là với mĩ nam…haha – Iris : *đạp đạp* ta vẫn ủng hộ Văn ca)
“Không có khả năng.” Tả Phán Tình dùng sức rút tay ra, ngón tay đeo
nhẫn giơ lên quơ quơ trước mặt anh: “Kỷ Vân Triển. Tôi đã kết hôn rồi.”
Lướt qua Kỷ Vân Triển cô muốn quay trở về phòng karaoke, bất ngờ Kỷ
Vân Triển ôm chầm lấy cô: “Không có khả năng, em đừng tự lừa dối mình
nữa. Anh không biết em vì lý do gì mà kết hôn với chồng em nhưng em
tuyệt đối sẽ không là vì yêu anh ta nên mới gả cho anh ta, người em yêu, chỉ có mình anh.”
“Buông tay.” Trái tim Tả Phán Tình bắt đầu đập nhanh hơn, vòng tay
này dù sao cũng đã từng khiến cô vô cùng lưu luyến, cô sợ bản thân mình ý chí không kiên định mà dao động: “Kỷ Vân Triển, xin anh buông ra.”
“Anh không thể. Tình Tình! Hãy tha thứ cho anh có được không? Anh thực sự rất yêu em.”
“Đáng tiếc, tôi không yêu anh.” Ngày cô kết hôn giữa bọn họ đã không thể được nữa rồi: “Xin anh buông ra.”
Áp chế trái tim đang đập thình thịch, cô muốn chính mình phải bình
tĩnh. Kỷ Vân Triển sao có thể cứ như vậy mà buông tay, trái lại lại càng ôm cô chặt hơn: “Tình Tình, chẳng lẽ anh thật sự không còn cơ hội nữa
hay sao?”
“Không còn.” Tả Phán Tình dùng sức đẩy anh ra, lùi lại phía sau từng bước: “Kỷ tổng tôi trở lại phòng đây.”
Sửa sang lại cái áo sơ mi bị lộn xộn vì động tác của anh, Tả Phán
Tình không hề nhìn anh, quay trở lại phòng. Kỷ Vân Triển cũng không hề
đuổi theo, bởi vì động tác vừa rồi của Tả Phán Tình đã làm anh nhìn thấy rõ ràng trên ngực cô có hai cái dấu hôn.
Trái tim lại đau xót, anh cảm giác mình không thể nào thở nổi. Toàn thân vô lực tựa vào tường, vẻ mặt tràn đầy thống khổ.
Ở chỗ rẽ, Đỗ Lợi Tân không ngờ mình lại được chứng kiến một màn như vậy. Lông mày bất giác nhíu lại.
. . . . . . . http://www.sakuraky.wordpress.com. . . . . . . . .
Tả Phán Tình trở lại phòng, lấy cớ trong người khó chịu mà cầm túi ra về. Cô vẫn hơi lo lắng, sợ Kỷ Vân Triển trở lại cô sẽ không biết làm
như thế nào mà đối mặt.
Nếu anh mà cất tiếng hát, cô sẽ không thể nào mà chắc chắn mình có
thể nào bình tĩnh nổi hay không. Cuối cùng chỉ còn cách là rời đi.
Đứng ở bên đường, trời lúc 10 giờ tối có vẻ lạnh, vẫy mấy chiếc taxi
thì đều có khách. Tả Phán Tình bĩu môi. Bỗng nhiên một chiếc Aston
Martin dừng lại trước mặt cô.
“Lên xe.” Người trong xe ló ra, Tả Phán Tình chưa từng gặp qua, chỉ cảm thấy có hơi quen.
“Anh. Anh là ai vậy?”
Đỗ Lợi Tân nhíu mày: “Tôi là bạn của Cố Học Văn, tên là Đỗ Lợi Tân. Ngày hai người kết hôn tôi chính là phù rể.”
“Đỗ Lợi Tân?” Cái tên này hình như cô đã từng nghe qua: “Anh, Anh biết tôi.”
Đúng là nói thừa, anh là bạn của Cố Học Văn đương nhiên cũng sẽ biết
cô. Tả Phán Tình lè lưỡi: “Thôi khỏi phiền anh, tôi tự bắt xe về được.”
“Lên xe.” Giọng nói của Đỗ Lợi Tân rất cương quyết khiến cô không thể cự tuyệt. Nhìn khuôn mặt chần chờ của Tả Phán Tình, anh ta nhàn nhạt
nói một câu: “Hay là cô đang đợi Kỷ tổng gì đó đến đón cô?”
“Hả?” Tả Phán Tình hơi sửng sốt. Nhìn vẻ mặt không hài lòng của Đỗ
Lợi Tân, khuôn mặt cô bất giác đỏ lên, cúi đầu nhanh chóng mở cửa xe.
“Anh, Anh nhìn thấy rồi phải không?”
Đỗ Lợi Tân không nói lời nào, bình tĩnh nổ máy rời đi. Anh ta không
trả lời, Tả Phán Tình cũng không biết phải nói gì, bầu không khí trong
xe trở nên vô cùng nặng nề. Cô bắt đầu thấy hối hận vì đã lên xe của
anh, nhưng bây giờ thì đã quá muộn rồi. Cô chỉ có thể ngẩn người ngồi
ngơ ngác nhìn bóng đèn đường lướt qua ngoài cửa xe.
Xe dừng ngay trước nhà trọ của Cố Học Văn, Tả Phán Tình gần như là
chỉ đợi xe dừng lại là bước xuống ngay. Lúc này, Đỗ Lợi Tân lại thản
nhiên mở miệng.
“Học Văn thường xuyên vắng nhà, cô cũng đã gả cho anh ấy, thì nên thông cảm cho anh ấy một chút.”
Đỗ Lợi Tân cũng không nói toạc ra. Tả Phán Tình tuổi trẻ xinh đẹp, có người theo đuổi là chuyện bình thường. Chỉ là Cố Học Văn thường xuyên
nhà, một ngày hai ngày không sao nhưng lâu dài khó đảm bảo được cô sẽ
không cảm thấy cô đơn.
Đến lúc đó người tổn thương sẽ là Học Văn mà anh ta lại không hy vọng chuyện lại từ từ phát triển đến mức đó.
Tả Phán Tình nhìn anh ta gật đầu, không muốn giải thích quan hệ của
cô với Cố Học Văn không phải như vậy: “Anh có muốn lên nhà ngồi một chút không? Vừa hay hôm nay Học Văn có nhà.”
“Thôi khỏi.” Đỗ Lợi Tân lắc đầu, khởi động xe rời đi.
Tả Phán Tình thở dài, trong lòng thầm than, may mà lúc ấy cô đẩy Kỷ
Vân Triển ra. Nếu không để Đỗ Lợi Tân nhìn thấy lại nói với Cố Học Văn
thì không biết anh sẽ giày vò cô như thế nào nữa.
Nhưng mà cô có cảm giác Đỗ Lợi Tân không phải là loại người nhiều chuyện như vậy.
Lên lầu, vừa bước vào cửa cô liền trông thấy Cố Học Văn đang đứng bên cửa sổ vẻ mặt thâm trầm nhìn cô bước vào.
“Anh chưa ngủ à?”
Bây giờ đã không còn sớm nữa.
Cố Học Văn lắc đầu, bước tới trước mặt Tả Phán Tình hỏi: “Vừa rồi ai chở em về vậy?”
“Hả?” Tả Phán Tình nhìn ban công trả lời: “Đỗ Lợi Tân”
“Lợi Tân?”
“Uhm. Bọn tôi ở KTV hát, sau đó tôi thấy mệt nên muốn về trước, vừa
vặn anh ấy lái xe đến, nói là bạn của anh. Tôi thấy quen quen, hóa ra là phù rễ của anh trong lễ kết hôn.”
“Uhm.” Vừa rồi ở trên cao hơn nữa lại là buổi tối nên anh nhìn không
rõ. Nếu là Lợi Tân thì không có chuyện gì. Cố Học Văn kéo tay cô.
“Sao lại không chơi thêm một lát nữa?”
“Mệt.” Tả Phán Tình nghĩ tới Kỷ Vân Triển nên vẻ mặt có chút không
được tự nhiên: “Phải rồi. Tôi mệt quá, người cũng không thoải mái nữa.
Tôi đi tắm trước đây.”
“Uhm”.
Tiện tay để túi xách ở ghế sofa. Tả Phán Tình bước vào phòng.
Di động reo vài tiếng, Cố Học Văn hơi nhíu mày, với tay lấy điện thoại, trên màn hình hiện lên một dãy số không lưu tên.
Suy nghĩ một lúc, Cố Học Văn cũng không trả lời, tiếng chuông cũng
tắt. Cố Học Văn đang muốn cầm điện thoại đi vào phòng, điện thoại lại
báo có tin nhắn. Vẫn là của dãy số vừa rồi. Do dự một lát, anh liền lướt lên màn hình.
“Tình Tình. Sao lại về trước? Em trước kia thích nghe anh hát nhất
mà. Anh sẽ ghi âm lại, lần sau sẽ mở cho em nghe, có được không? Vân
Triển.”
Ngón tay cầm điện thoại bất giác nắm chặt lại. “Tình Tình? Vân Triển?”
Bất giác anh nhớ lại vào một buổi tối từ rất lâu trước kia, lúc Tả Phán Tình ngủ mơ có gọi tên: “Vân Triển…”