Edit: Minh mập
Beta: Phong Vũ
Một lúc lâu sau, đôi mắt Tả Phán Tình mới dần dần thích nghi với ánh sáng,
cô trợn mắt nhìn tên cảnh sát chết tiệt đang đứng trước mặt mình, tay
còn cầm một cái bịch to, ánh mắt nhìn chằm chằm cô không chớp.
Thầm khinh bỉ hắn, phải chi có con dao găm thì sống chết gì cô cũng sẽ rạch
vài đường lên cái khuôn mặt đạo mạo, nghiêm trang kia.
Hắn bảo
tội danh của cô là chống người thi hành công vụ – cái tội này nói lớn
không lớn, nhỏ không nhỏ – đúng là một lí do tốt để bắt người.
“Này, anh có thả tôi ra không thì bảo? Các người là cảnh sát làm ăn như vậy
đó hả?Tôi nói cho anh biết trừ khi tôi chết, nếu không món nợ này nhất
quyết phải trả, tôi sẽ kiện lên cấp trên của các người, cho cả đám các
anh về vườn hết lượt, nghe chưa????”
“Thật không tồi! *gật gật
đầu* bị nhốt một ngày rồi mà khẩu khí còn to nhỉ.” Cố Học Văn gật đầu
hai cái, đi đến đặt chiếc túi to lên bàn.
“Ăn đi”
Giọng nói bình tĩnh, nhưng vào tai Tả Phán Tình lại ra giọng châm chọc.
“Cút!” Tả Phán Tình nhìn hai tay mình còn đang bị còng: “Cáo chúc tết gà, chả
có ý gì tốt”. Ai mà biết hắn ta bỏ gì vào thức ăn. Cô đây không thèm ăn
mấy thứ khốn kiếp đó nhá.
Mắt hơi nheo lại, Cố Học Văn khoanh hai tay trước ngực, nhìn vẻ mặt “tử vì đạo» của Tả Phán Tình, nhẹ nhàng nói : “Thừa nhận mình là gà rồi hả ?” (minhmap :aizzzz, khổ chưa chị, nói
ra chi zax)
Tả Phán Tình nghe xong, mắt trợn ngược, máu dồn lên
não, tức giận trào lên đến ngực: “Cút đi, anh nói ai là gà, anh dám nói
cái từ chết tiệt đó một lần nữa là tôi đập chết anh đấy”
Cố Học Văn vẫn không tha, anh tiếp tục: “Không phải là cô vừa mới tự nhận đó sao?”
“Tôi là gà thì anh là chồn à?” Tả Phán Tình trả lời một cách mỉa mai “aizz,
không hèn gì lại không có nhân tính, có phải là người đâu mà có tính
người, nhỉ!”
Cố Học Văn im lặng, Tả Phán Tình quay đi quay lại cũng chỉ có cái miệng lanh chanh lắt chắt.
Đem hai hộp cơm đặt lên bàn, anh lấy một hộp, nhướn mắt lên nhìn cô, giọng điệu mang chút tức giận: “Cô không ăn phải không?”
Tả Phán Tình ngửi ngửi mùi thơm từ đồ ăn bay đến, không thể bảo cái bụng
mình im lặng, cô thừa nhận cô đói lắm rồi, nhưng cô không thể khuất phục trước thế lực xấu xa được (minhmap: phải anh hùng bất khuất chứ chị
nhể) – nhất lại là đám cảnh sát bắt người lung tung, làm xấu hình ảnh
của công an nhân dân trong lòng dân chúng.
“Không ăn” Quay người đi, cô không thèm ăn đồ người ta bố thí
Cố Học Văn cúi đầu, không để ý đến cô, lấy đũa ra bắt đầu ăn cơm. Anh cũng đói rồi. Lúc đến thành phố C vẫn chưa có gì bỏ bụng, sau đó lại bận bù
đầu bù cổ quên cả ăn uống. Sau khi giải quyết xong phần của mình, anh
lấy khăn lau miệng, lúc này mới chuyển ánh mắt sang Tả Phán Tình. Chính
cô cũng không biết bây giờ mình có bao nhiêu chật vật, đầu tóc rối tung, ánh mắt tức giận, khóe miệng còn có một vệt máu, thoạt nhìn qua dễ
khiến cho người ta đồng cảm.
“Đấu tranh tư tưởng xong chưa?”
“Hừ, nói thừa!” Tả Phán Tình quay đầu trừng mắt với anh: “Tôi phạm tội gì mà ba lần bốn lượt các anh bắt tôi. Các người không hơn lũ lưu manh ngoài
đường là mấy, thế mà dám nhận là đầy tớ của nhân dân sao? Thật đúng là
giả nhân giả nghĩa.
Đối với những lời cay độc của cô, anh đã sớm
không có cảm giác gì, hai tay khoanh trước ngực: “Được. Tôi sẽ thả cô
ra, nhưng có một điều kiện.”
—oOo—
Hết chương 22