Edit: Iris
Beta: Wynnie & Phong Vũ
Tuy rằng chỉ là lời khuyên đơn giản nhưng lại thật sự làm cho tâm trạng của cô tốt lên rất nhiều.
“Nếu muốn cám ơn anh, lần sau lại mời anh ăn cơm là được rồi.”
“Được.” Tả Phán Tình gật đầu, đột nhiên vươn tay chỉ vào anh: “Nhưng anh không được giành trả tiền trước.”
“Được.” Kỷ Vân Triển cười: “Lần sau em mời anh ăn McDonald’s. Ở đó em có thể trả tiền trước. Như vậy anh sẽ không tranh trả tiền với em
được.”
Tả Phán Tình cười, nhớ đến trước kia cô thích nhất là ăn kem ốc quế
của McDonald’s, sau đó mỗi lần đều là Kỷ Vân Triển xếp hàng đi mua cho
cô ăn. Khoảng thời gian trong quá khứ đó đã qua không thể nào trở lại
nữa. Cô muốn hỏi anh, vì sao yêu cô mà lại bỏ đi như vậy. Nhưng cuối
cùng lại không nói không hỏi gì cả.
“Vân Triển.” Đây là lần đầu tiên sau khi gặp lại, Tả Phán Tình gọi tên anh: “Cám ơn anh.”
“Nghỉ ngơi sớm một chút.” Kỷ Vân Triển vẫy vẫy tay với cô: “Anh đi trước đây.”
“Bye.” Tả Phán Tình phất tay, nhìn xe Kỷ Vân Triển quay đầu đi khỏi
khu nhà, lúc này một chiếc Hummer tiến vào, cũng đã nhìn thấy Kỷ Vân
Triển.
Cố Học Văn trên xe, liếc mắt một cái liền thấy là Kỷ vân Triển. Mà Kỷ Vân Triển tự nhiên cũng thấy được anh, vẻ mặt sửng sốt một chút, dừng
xe lại, chào hỏi với Cố Học Văn một tiếng: “Cố Học Văn. Vừa mới tan
tầm?”
Cố Học Văn không nói gì, ánh mắt nhìn chằm chằm mặt Kỉ Vân Triển, lại nhìn phía trước không xa là Tả Phán Tình. Tay của cô còn đang ở giữa
không trung, vẻ mặt hơi chau lại một chút, dùng sức hạ chân ga, lái xe
vào vị trí đỗ.
Xuống xe, xoay người nhìn chằm chằm Kỷ Vân Triển. Anh ta không xuống
xe, quay mặt vẫy vẫy tay với Tả Phán Tình: “Phán Tình, ngủ ngon. Anh Cố, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Tả Phán Tình vẫy tay, nói hai chữ này cũng không thấy lo
lắng gì, cô nhìn Cố Học Văn, nhưng anh không nhìn cô, ánh mắt vẫn nhìn
về phía Kỷ Vân Triển, mãi đến khi thấy Kỷ Vân Triển lái xe rời đi. Lúc
này mới xoay người đối mặt với Tả Phán Tình.
“Anh ta đưa em về?”
“Ừ.” Tả Phán Tình trừng mắt liếc anh một cái, chuyện rõ ràng như vậy còn muốn hỏi cái gì chứ?
“Hai người ăn cơm cùng nhau?”
“Đúng vậy.” Tả Phán Tình hào phóng thừa nhận: “Làm sao? Có vấn đề gì không?”
Cố Học Văn đứng ở đó bất động, đường cong trên mặt cứng ngắc, lạnh
như băng mà hờ hững giống như đá cẩm thạch. Lúc này bởi vì màn đêm đã
buông xuống, nhập nhoạng tranh tối tranh sáng nên lờ mờ có thể thấy
được, miệng của anh nhếch lên.
Hai bàn tay nắm thành đấm, thể hiện tâm tình của anh lúc này. Đôi mắt kia dù ở trong bóng tối vẫn có thể cảm giác được, ánh mắt quét qua
khuôn mặt mang theo mười phần lạnh lẽo.
Tả Phán Tính vừa rồi chắc chắn không nhìn thấy vẻ mặt đó, nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng, cảm giác bất an khiến cô không nhịn được mà
le lưỡi liếm môi. Nước miếng còn chưa kịp nuốt xuống, thì đột nhiên trên lưng đã xuất hiện một bàn tay, thân thể bị anh ôm mạnh vào lòng.
Không đợi cô phản ứng được, môi đã bị anh đoạt lấy, cùng chiếc lưỡi
nhỏ nhắn của cô dây dưa, kinh ngạc làm cho đôi mắt đẹp trợn tròn lên,
dây dưa một lúc rồi đẩy anh ra, lại chạm phải vòm ngực đang nóng như lửa của anh.
Hô hấp bị anh nuốt lấy, đôi môi phủ lên trên môi cô như con sói đói
sức lực tràn đầy, không có bất cứ lời giải thích nào mà chỉ vây lấy cô
thôi.
Cô tránh cũng không thể tránh, cảm giác được hơi thở nam tính đậm đặc của anh, mạnh mẽ tiến vào khoang miệng của cô, từng chút lại từng chút
một đoạt lấy vị ngọt của cô. Đôi môi giằng co, chiếc lưỡi nhỏ bị anh
quấn lấy cùng nhảy múa. Ngay tại dưới nhà, anh ôm cô, đến nửa ngày cũng
không buông.
Cho đến khi xung quanh có người đi qua, liếc mắt nhìn hai người, Tả Phán Tình bị kinh sợ làm cho hoàn hồn, anh cũng buông cô ra.
Nhìn chằm chằm đôi môi sưng đỏ lấp lánh ánh nước của cô, ánh mắt tối đi vài phần.
“Cố Học Văn. . . . . .” Gầm nhẹ tên anh, trên lưng lại căng thẳng, cô bị Cố Học Văn kéo vào trong nhà.
“Anh buông ra.” Tả Phán Tình hơi sợ anh lại giống như lần trước: “Em
và anh ta cái gì cũng không có, chỉ là ăn một bữa cơm mà thôi. Anh đừng
như vậy được không?”
Im lặng. Cố Học Văn ấn nút thang máy, cửa thang máy liền mở ra, anh đưa cô tiến vào.
“Cố Học Văn.” Bàn tay trên lưng dùng sức nắm chặt, Tả Phán Tình thật
sự sợ: “Anh đủ chưa vậy? Anh biến mất hai ngày nay một chút tin tức cũng không có, em còn chưa trách anh thì thôi bây giờ anh nổi giận cái gì
chứ? Anh có ý gì hả?”
Cô ấy thật sự không tức giận sao?
Bất động, thang máy đang từ từ đi lên, không khí trong đó đã bắt đầu
trở nên căng thẳng hơn: “Trên người anh có vết son môi của người phụ nữ
khác, còn có mùi nước hoa nữa, em cũng đâu có giống anh? Sao anh lại nhỏ mọn như vậy chứ?”
Cố Học Văn rốt cuộc cũng quay sang nhìn thẳng vào cô, cô ấy nói cái gì? ‘Nhỏ mọn’ hả?
Cô ấy thấy trên người mình có dấu vết của người phụ nữ khác mà cũng
không ghen tuông tức giận, cô ấy nghĩ mình và cô ấy giống nhau sao?
“Cố Học Văn.” Muốn so mắt ai to hơn sao? Ai sợ ai chứ?
“Em bảo anh buông em ra, anh có nghe thấy không vậy?”
“Vì sao lại đi ăn cơm cùng anh ta?” Giọng nói của Cố Học Văn rất
lạnh: “Em biết rõ anh ta còn chưa hết hi vọng với em, không phải là em
muốn cho anh ta cơ hội đấy chứ?”
“Anh ta đã hết hi vọng hay chưa, em không biết.” Tả Phán Tình rút tay ra, giọng nói so với anh còn lạnh hơn: “Em chỉ biết khi trong lòng em
khó chịu không thoải mái, thì người ở bên cạnh em là anh ấy, không phải
là anh. Người chồng trên danh nghĩa của em.”
Chồng trên danh nghĩa? Cố Học Văn ngây ngẩn cả người, nhìn vẻ mặt âm
trầm của Tả Phán Tình, muốn nói cái gì đó, nhưng lúc này thang máy đã
tới nơi, cửa mở ra, Tả Phán Tình bước ra ngoài trước.
Cố Học Văn đi theo phía sau cô, mở cửa, vào nhà. Khi Tả Phán Tình
đang định đi vào phòng thì bị Cố Học Văn giữ tay cô lại, vẻ mặt anh lạnh lùng như băng.
“Ở trong lòng em. Anh chỉ là người chồng trên danh nghĩa thôi sao?”
Không phải. Tả Phán Tình rất rõ ràng, nhưng lời đã nói ra rồi, mà người nghe lại hiểu ý khác: “Không phải như vậy sao?”
Ở trong lòng anh ấy, không phải cô cũng là người vợ trên danh nghĩa thôi sao?
Sắc mặt Cố Học Văn càng thêm âm trầm, cánh tay co lại, dùng sức kéo
thắt lưng cô để cho cô tới gần mình, đôi mắt thâm thúy, bắt đầu nổi gió
lốc: “Tả Phán Tình, em nói lại lần nữa xem.”
“Nói cái gì?” Tả Phán Tình nhướn mày, vẻ mặt có phần cứng rắn: “Nói anh là chồng trên danh nghĩa của em hả?”
“Rút lại lời nói.” Trong lòng Cố Học Văn vô cùng khó chịu. Cái loại
khó chịu này làm cho gió lốc trong mắt anh càng ngày càng đậm hơn: “Rút
lại câu nói đó.”
“Xin lỗi.” Tả Phán Tình lắc đầu: “Em không cho rằng mình nói sai.”
Đây là sự thật, không phải sao?
Cả người đột nhiên nhẹ bẫng, Tả Phán Tình bị anh bế lên, mang cô đi
về hướng phòng. Tả Phán Tình hoảng sợ, vươn tay ôm cổ Cố Học Văn không
để cho mình ngã, túi xách trên tay rơi xuống.
“Ôi. . . . . .” Muốn nhặt lên, thì cả người đã bị Cố Học Văn ôm vào
phòng, ném một cái, cô bị anh làm ngã ở trên giường, may mà giường mềm
mại nên không làm cô bị thương.
“Cố Học Văn.” Muốn ngồi dậy, nhưng anh đã nhanh chóng đè lên người
cô, đột nhiên cô nhớ tới lần bị anh cường bạo, Tả Phán Tình sợ hãi.
“Anh đừng như vậy.” Cô rất sợ, thật sự rất sợ.
Cố Học Văn đè lên cô, hai tay đặt phía trên đầu cô, nhìn chằm chằm khuôn mặt cô, vẻ mặt vô cùng chuyên chú.
“Nói lại câu nói kia một lần nữa.”
“Cái gì?” Tả Phán Tình nhìn anh, nuốt nuốt nước miếng, liều mạng lắc
đầu: “Không phải, không phải. Anh không phải là chồng trên danh nghĩa,
anh là chồng của em.”
“Sau đó thì sao?”
“Một người chồng chân chính.” Please, hiện tại còn trên danh nghĩa
cái gì chứ? Từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới của cô cũng sắp bị anh ăn sạch sẽ rồi nè?
“Em còn yêu anh ta?” Chỉ năm chữ đơn giản, nhưng gần như là thoát ra từ kẽ răng.
“Không có.” Tả Phán Tình lắc đầu: “Em từ lâu đã không còn yêu anh ta nữa.”
Chuyện đã qua, cô sẽ không quay đầu lại, chỉ là có chút tiếc nuối, có chút thương cảm. Không biết nguyên nhân vì sao năm đó Kỷ Vân Triển bỏ
đi, không biết nguyên nhân vì sao anh lại đột nhiên xuất hiện.
Hình như anh còn yêu cô, nhưng nếu yêu, thì vì sao trước kia lại bỏ
đi? Thật ra cô vẫn muốn hỏi đáp án. Nhưng lại sợ cái đáp án đó cô không
thể chấp nhận.
“Còn anh?” Tay Cố Học Văn xoa xoa mặt cô, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô: “Vậy em có yêu anh không?”
“Yêu?” Tả Phán Tình sửng sốt một chút, cô có yêu Cố Học Văn không? Đương nhiên rõ ràng là không yêu. Nhưng ——
Chữ ‘yêu’ đó của cô, làm cho Cố Học Văn nghĩ cô ra hiệu ngầm, cho dù
bây giờ là do bị anh bắt buộc nói ra, anh vẫn thực sung sướng, thực vui
vẻ.
Bàn tay lại bắt đầu di chuyển trên người cô. Nụ hôn tỉ mẫn của anh
dừng trên gương mặt cô, trên xương quai xanh, còn có trên ngực. Từng
chút từng chút một, bào mòn cô.
“Cố Học Văn.” Giọng nói khẽ khàng. Mang theo chút mê hoặc mờ mịt.
Giống như không còn là chính mình. Giọng nói kiều mị đáng yêu như vậy,
làm cho anh điên cuồng một hồi, xé rách quần áo của cô, động tác vội
vàng nhưng vẫn mang theo vài phần ôn nhu.
“Gọi tên anh.”
“Cố Học Văn ——” Giọng nói vỡ vụn, tay anh giống như có điện, Tả Phán Tình chịu không nổi vặn vẹo người: “Đừng như vậy.”
Động tác cũng không có ngừng lại, tiếp tục trêu chọc. Từng động tác,
từng động tác. Đều như đang bức Tả Phán Tình đến điên lên. Cho đến cuối
cùng, cô như đã sắp nhuyễn ra thành một ghềnh nước,,tan mở dưới thân
anh. Anh nhấc mình đi vào, động tác của anh nhanh chóng mà mãnh liệt như từng đợt từng đợt sóng cuồng.
“Tả Phán Tình.” Cắn lỗ tai cô, giọng nói mang theo mười phần uy hiếp, từ từ tiến vào màng tai của cô: “Em là vợ của anh, là bà xã của anh. Em có hiểu chưa?”
Không phải trên danh nghĩa, không phải lấy về chỉ để trưng bày trong nhà, cô là bà xã của anh. Là một người vợ chân chính.
Tả Phán Tình nghe được, nhưng lại không nói ra lời, thân thể chìm
trong hết làn sóng khoái cảm này đến làn sóng khoái cảm khác, ý thức đã
sớm mơ màng không còn là chính mình nữa.
“Em là của anh. Của anh ——”
Tuyệt đối tuyên bố, tuyệt đối giữ lấy. Không cho cô mảy may kháng cự. Đến cuối cùng, toàn bộ lý trí của Tả Phán Tình đều biến mất không còn
nữa, điều duy nhất có thể làm, là không ngừng nỉ non tên anh.
“Học Văn ——”
“Học Văn ——”
Buổi sáng khi Tả Phán Tình tỉnh dậy, Cố Học Văn đã không thấy đâu.
Nhẹ nhàng thở ra, nhìn thấy trên người mình toàn là dấu vết, trong lòng
thầm mắng Cố Học Văn đúng là cầm thú.
Hai chân vừa chạm đất, cả người đã nhũn ra. Bất đắc dĩ ngồi trở lại
bên giường, chờ cho từ từ thích ứng, lúc này mới đứng dậy. Đi đến phòng
tắm sửa sang lại bản thân, nhìn đồng hồ, lại bị muộn giờ làm rồi .
Ra khỏi cửa phòng, trên bàn cơm đã đặt sẵn một chiếc sandwich, một ly sữa, vươn tay sờ, vẫn còn nóng. Trong lòng nảy lên một loại cảm xúc
chính cô cũng không giải thích được là cảm động hay là gì khác, cuối
cùng chỉ hai ba cái cô đã ăn xong bữa sáng, cầm lấy túi xách đi ra cửa.
Lúc này di động vang lên hai tiếng.