Edit: Iris
Beta: Phong Vũ
“Chính Cương ——” Ôn Tuyết Phượng ngây người, kéo tay ông xuống: “Có chuyện gì thì từ từ nói, anh làm cái gì vậy?”
“Tôi muốn đánh chết cái đứa khốn nạn không biết cảm ơn này.” Tả Chính Cương tức điên lên, cơn tức giận bộc phát làm ngực ông phập phồng không ngừng: “Xin lỗi. Tả Phán Tình, con xin lỗi mẹ đi?”
“Ba đánh con?” Tả Phán Tình không nghe được lời nói của ông, chỉ có
thể ôm bên mặt đang đau rát, vẻ mặt khiếp sợ: “Sao ba có thể đánh con?”
“. . . . . .” Tả Chính Cương không nói gì, Ôn Tuyết Phượng muốn kéo
tay Tả Phán Tình xuống xem mặt cô thế nào, nhưng lại bị cô dùng sức hất
tay bà ra.
“Con ghét hai người, ghét hai người ——”
“Phán Tình ——”
Không đợi Ôn Tuyết Phượng mở miệng, Tả Phán Tình cũng không quay đầu
lại xoay người bỏ đi. Ôn Tuyết Phượng giật mình, định chạy theo, lại bị
Tả Chính Cương giữ lại: “Để cho nó đi, cái đứa mất dạy này, đem mọi công lao của người mẹ nuôi dưỡng nó từ bé đến lớn như vậy đổ sông đổ biển.”
“Chính Cương.”
Ôn Tuyết Phượng cũng ảo não: “Vừa rồi anh rất không bình tĩnh. Chúng ta nên từ từ nói rõ mọi chuyện với con bé.”
“Nói rõ?” Tả Chính Cương chỉ chỉ phía cửa: “Em xem xem thái độ của nó đi, rõ ràng nó đã khẳng định rồi, thế thì còn gì để nói nữa? Nó đã đem
mọi công lao em nuôi nó lớn đến như vậy bỏ đi rồi, một chút lòng cảm ơn
cũng không có. Có đứa con gái như thế, thì thà không có còn hơn.”
“Chính Cương.” Trong lòng Ôn Tuyết Phượng không phải không thương
tâm: “Chúng ta đều bị chuyện Tuyết Kiều đột nhiên xuất hiện quấy rầy làm cho đau đầu một trận. Chuyện này Phán Tình cũng vừa mới biết, chắc nó
cũng phải chịu cú shock rất lớn. Huống chi chúng ta cũng không biết rốt
cuộc Ôn Tuyết Kiều đã nói những gì với con bé. Anh cứ như vậy mà cáu
giận. Rất không nên.”
Vẻ mặt Tả Chính Cương nghiêm túc, vẻ tức giận đang tan dần trên mặt, lúc này cũng bình tĩnh hơn một chút, thở dài.
“Bỏ đi, để cho nó bình tĩnh một chút cũng tốt. Nếu nó còn không thể phân biệt ai tốt ai xấu, thì xem tôi có đánh chết nó không.”
“Anh đấy, chỉ toàn nói những lời tức giận.” Ôn Tuyết Phượng thở dài:
“Anh nói xem, cô ta, cô ta đang ở nước ngoài rất tốt, vậy thì cô ta trở
về làm gì chứ.”
Đã nhiều năm chẳng thèm quan tâm đến Tả Phán Tình, vậy mà bây giờ lại nói gì mà cần phải nhận lại con gái chứ?
Hai người lại trầm mặc. Ôn Tuyết Kiều xuất hiện, rốt cuộc là vì cái gì?
. . . . . . . . . . . .www.sakuraky.wordpress.com . . . . . . . . . . . .
Tả Phán Tình chạy như điên khỏi nhà, chạy đến nửa ngày, mới phát hiện mình đã chạy đến công viên, ở hai bên đường có rất nhiều người. Thẫn
thờ ngồi xuống chiếc ghế dài, cô không biết chính mình muốn đi đâu nữa.
Cô cũng không tin những lời Ôn Tuyết Kiều nói, ít nhất không phải hoàn toàn tin.
Nhưng bây giờ cô thật sự đã biết, cô thật sự không phải do Ôn Tuyết
Phượng sinh ra. Hai chị em, cùng tranh giành một người đàn ông sao?
Chẳng lẽ bọn họ không cảm thấy khó chịu, không biết thế nào là ghê tởm
sao?
Tả Phán Tình buộc mình không được nghĩ như vậy, nhưng lại không khống chế được mà cứ nghĩ đến chuyện này. Trong lòng bị đả kích rất lớn làm
cho cô không có cách nào bình tĩnh mà suy nghĩ lại mọi chuyện.
Nếu như Ôn Tuyết Kiều thật sự bị Ôn Tuyết Phượng đuổi đi thì sao? Nếu không phải, thì tại sao Ôn Tuyết Kiều lại rời khỏi cô như thế?
Nếu Ôn Tuyết Phượng thực sự cướp chồng của em gái mình, bà ấy có thể sao ——
“A ——”
Tả Phán Tình ôm đầu, muốn hét lên. Buổi chiều mùa thu, ánh mặt trời
dìu dịu, nhưng tâm trạng của cô lại rất mỏi mệt, tối tăm, mờ mịt không
biết phải làm thế nào, càng không biết phải làm sao bây giờ. Lúc này chỉ có một mình cô.
Tất cả như một lớp sương mù, làm cho cô rất buồn bực. Ở sâu trong nội tâm có một cảm giác lo sợ. Cảm giác này cứ ôm chặt lấy người cô, làm
cho cô mỗi khi nhúc nhích cử động đều rất khó khăn.
Khuôn mặt Tả Chính Cương, Ôn Tuyết Phượng, Ôn Tuyết Kiều, không ngừng hiện lên trước mặt cô. Cô không biết ai mới là người nói thật, ai là
người nói dối. Chỉ cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Nhìn đài phun nước nhỏ ở công viên đến ngây ngẩn cả người. Di động kêu đến N lần, cô cũng không có nghe thấy.
Đột nhiên bên cạnh xuất hiện một người, kéo cô ôm vào trong lòng, cô hoảng sợ, theo bản năng vùng vẫy đứng lên.
“Là anh.” Cố Học Văn nhận được điện thoại của Ôn Tuyết Phượng, bà vẫn rất lo lắng cho Phán Tình, hỏi anh Phán Tình có về nhà không? Gọi điện
cho cô cũng không được, không biết cô đã đi đâu.
Ôn Tuyết Phượng sốt ruột, gọi điện thoại cho Cố Học Văn.
Vừa đúng lúc Cố Học Văn ở cục cảnh sát, nên đã dùng hệ thống định vị
vệ tinh tìm vị trí Tả Phán Tình. Rồi chạy thật nhanh đến đây.
Tả Phán Tình ngẩng đầu nhìn Cố Học Văn, nhẹ nhàng cắn môi dưới, trong mắt rưng rưng, hai má còn có phần sưng lên, vừa nhìn thấy bộ dáng của
cô, cảm thấy cô vô cùng đáng thương.
Cố Học Văn mềm lòng, vươn tay kéo cô vào trong lòng: “Tả Phán Tình.”
“Hu hu.” Tả Phán Tình òa khóc, khóc hết sức tủi thân: “Ba đánh em?
Làm sao ba có thể đánh em chứ? Em lớn đến như vậy rồi, bà cũng chưa từng đánh em, vậy mà hôm nay ba lại đánh em.”
Vừa rồi Cố Học Văn cũng nhìn thấy mặt Tả Phán Tình sưng vù cả lên, Tả Chính Cương đánh cũng rất mạnh tay, nhưng sao lại đánh mạnh như vậy?
Tả Phán Tình khóc rất lâu, trong lòng cảm thấy rất tủi, lại cảm thấy
rất hoảng loạn. Nước mắt nước mũi đều lau vào áo của Cố Học Văn, cô cũng không khách sáo, khóc đến nỗi như không ngừng được.
“Cố Học Văn. Em thật sự rất khó chịu.”
Không chỉ vì lời nói của Ôn Tuyết Kiều, mà toàn bộ chuyện này cứ giả
giả thật thật, làm cho cô hoàn toàn không biết có nên tin hay không,
nhưng thái độ vừa rồi của Tả Chính Cương lại làm cho cô bị tổn thương
nhất.
Nếu không phải ông chột dạ, thì sao có thể đánh cô chứ?
Cố Học Văn ôm cô, định nói gì rồi lại thôi, chỉ thở dài.
“Còn đánh em đau đến như vậy. Đánh em rất đau.” Mặt đau trong lòng cũng đau.
“Tả Phán Tình, em đừng khóc nữa.” Cố Học Văn nhẹ nhàng vỗ lưng cô,
nhìn thấy trời đã xế chiều, màn đêm cũng đã buông xuống: “Đi thôi. Chúng ta về nhà.”
“Tôi không về.” Tả Phán Tình phản ứng rất mạnh, dùng sức đẩy anh ra,
trừng mắt nhìn anh: “Có phải ba mẹ tôi bảo anh tới đây hay không? Tôi
nói cho anh biết, tôi không về, tôi sẽ không về.”
“Tả Phán Tình. Em bình tĩnh một chút đi.” Cố Học Văn vừa rồi quay về
cục cảnh sát đã tra qua, không có tài liệu về gã lái xe kia. Những nhân
viên từng thụ lý các phạm nhân cũng chưa từng nhìn thấy người đó.
Anh tin mình và hắn ta cũng chưa từng giao thủ, nhưng sao anh vẫn luôn cảm thấy ánh mắt kia nhìn rất quen?
Anh không dám sơ suất. Bây giờ thậm chí anh cũng không xác định được, vì sao mẹ đẻ Tả Phán Tình lại xuất hiện. Dùng hệ thống công an tra ra
nhiều năm như vậy Ôn Tuyết Kiều đã ở đâu, lại còn tra được hai mươi năm
trước Ôn Tuyết Kiều đã rời khỏi thành phố C ra nước ngoài, nhưng kỳ lạ
nhất là, gần đây trong hồ sơ của sân bay không có biên bản nhập cảnh của bà ta?
Một người, chỉ có biên bản xuất cảnh mà không có biên bản nhập cảnh,
điều này chứng tỏ cái gì? Chẳng lẽ bà ta không đi máy bay về? Anh đã cho người đi điều tra, nhưng không thể có kết quả nhanh như vậy được.
“Tôi không cách nào bình tĩnh được.” Tả Phán Tình trừng mắt nhìn anh, như là lời anh nói là tiếng nước ngoài nghe không hiểu gì cả: “Ba đã
đánh tôi, ba cứ như vậy mà đánh tôi. Tôi sẽ không về đâu.”
“Tả Phán Tình.” Cố Học Văn trừng mắt với cô, cuối cùng kéo tay cô:
“Em không về nhà, vậy thì theo anh về nhà được chứ? Về nhà của chúng ta
được không?”
“Tôi——” Tả Phán Tình không nói gì, chúng ta? Cô cùng anh, là chúng ta sao?
Trong lòng lo lắng Tả Phán Tình đi theo Cố Học Văn ra xe, suốt đường đi về nhà cả hai không ai nói gì.
Tả Phán Tình vào cửa, ngày hôm qua cô té xỉu, hôm nay lại bị dằn vặt
cả ngày, cô đã mệt đến chết mất thôi. Việc đầu tiên là phải về phòng tắm rửa đã. Cố Học Văn nhìn thấy cô im lặng khác thường. Lông mày nhíu lại, nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn đi theo phía sau cô cùng nhau vào phòng tắm.
Tả Phán Tình cởi quần áo đang định tắm rửa, thì nhìn thấy Cố Học Văn tiến vào, vẻ mặt rất bất ngờ.
“Anh đi ra ngoài đi.” Lúc này cô đã đủ phiền rồi, không có tâm trạng mà để ý đến anh ta đâu.
“Tả Phán Tình.” Cố Học Văn nhìn cô: “Ba mẹ em bọn họ ——”
“Bây giờ anh có thể đừng nói gì về bọn họ được không?” Tả Phán Tình
không muốn nghe. Bịt lỗ tai nửa ngày cũng không nói lời nào. Cố Học Văn
nhíu mày, nhìn chằm chằm cô, một lúc lâu sau, cuối cùng cũng xoay người
đi ra ngoài.
Anh đi rồi, Tả Phán Tình đem cả người ngâm ở trong bồn tắm. Cúi đầu,
nước mắt lại không nhịn được mà rơi xuống, chảy qua hai má, chỉ cảm thấy vẫn rất đau.
Vươn tay vỗ vỗ hai má, thật ra cả người rất đau, nhưng không là gì so với nỗi đau trong lòng. Cô thật sự không thể chấp nhận được. Ba mẹ mà
mình vẫn luôn kính yêu lại là người như vậy.
Vậy thì vì sao, vì sao bọn họ phải làm như vậy chứ?
Tắm xong, Tả Phán Tình ra khỏi phòng tắm thì không thấy Cố Học Văn
đâu, cả người cô nằm lên giường định sẽ ngủ một chút. Lúc này Cố Học Văn đi vào.
“Em ăn cơm tối không? Ngồi dậy ăn một chút gì nhé?”
Tả Phán Tình vẫn nằm im, cô ăn không vô. Nhưng người cô lại bị Cố Học Văn bế lên.
“Anh đang làm cái gì thế?” Tả Phán Tình muốn nhảy xuống, nhưng nhanh chóng bị anh ôm lại: “Đi thôi, anh đã nấu xong rồi.”
Vừa rồi Ôn Tuyết Phượng lại gọi điện thoại đến, hỏi anh có tìm được
Tả Phán Tình chưa và nhờ anh nói rõ mọi chuyện với Phán Tình giúp bà.
Lời nói rất tha thiết làm cho anh thấy rất thương bà. Một người mẹ có
thể vì con gái mà làm bất cứ cái gì. Ôn Tuyết Phượng chính là một điển
hình như vậy.
Báo cho bà đã tìm được Phán Tình rồi, và cô ấy cũng đã bình tĩnh lại, anh cũng đồng ý đem mọi chuyện nói rõ ràng với Tả Phán Tình, lúc này Ôn Tuyết Phượng mới ngắt điện thoại.
Tả Phán Tình bị Cố Học Văn ôm đi đến bàn ăn ngồi xuống, cũng giống
như lần đầu tiên cô đến đây. Trên bàn cơm đặt hai chén nóng hổi. Liếc
nhìn Cố Học Văn một cái: “Thật sự tôi ăn không vô.”
Hiện tại cô làm sao mà có tâm trạng để ăn cơ chứ?
“Nếu em không ăn, hôm nay cũng đừng mong đi ngủ.” Giọng nói của Cố Học Văn đầy uy hiếp: “Em cũng biết mà.”
“Anh ——” Tả Phán Tình bị chọc tức, bây giờ là lúc nào chứ, vậy mà đầu óc anh ta còn nghĩ đên chuyện này: “Lưu manh.”
“Lưu manh cũng chỉ đối với em thôi.” Vẻ mặt Cố Học Văn có phần vô
lại: “Cùng với vợ mình đùa giỡn lưu manh, thì không được xem là lưu
manh.”
“Cố Học Văn.” Tả Phán Tình cắn môi, nửa ngày nói không ra lời. Cuối cùng oán hận cầm lấy chiếc đũa, bắt đầu ăn.
Ăn được nửa chén, ngẩng đầu nhìn Cố Học Văn, thấy anh đã ăn xong rồi, đem bát đũa trước mặt cô thu dọn lại: “Mệt mỏi rồi thì em đi ngủ đi.
Anh đi tắm đã.”
Tả Phán Tình cắn môi, ánh mắt nhìn chằm chằm bóng dáng Cố Học Văn một lúc lâu, tâm trạng có phần hơi quái lạ. Ngồi ở chỗ kia, nhưng lại không cử động gì.
Cố Học Văn rửa bát xong, cũng dọn dẹp xong, lại phát hiện Tả Phán
Tình còn đang nhìn chằm chằm mình. Dừng một chút đi đến trước mặt cô,
vươn tay xoa trán cô.
“Em khó chịu à?”
“Không có.” Thình thịch, thình thịch. Tả Phán Tình rõ ràng nghe được
tiếng tim mình đập. Dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vậy. Cô cắn
môi, muốn cúi đầu để áp chế trái tim đang đập kinh hoàng trong lòng. Lúc này tay Cố Học Văn lại duỗi ra, hướng về phía sau thắt lưng cô.
“Anh. Anh đang làm gì thế?” Bị dọa làm cho giật mình lùi ra phía sau, Tả Phán Tình quên mất mình đang ngồi ở trên ghế, người lùi một cái, mất thăng ngã sang bên cạnh.
Cánh tay dài của Cố Học Văn rất nhanh kéo cô lại, ôm lấy thắt lưng
của cô, sau đó lại ôm cô vào trong lòng mình. Nhưng lại biến thành anh
ngồi trên ghế còn cô thì ngồi trong lòng anh.
Mặt Tả Phán Tình lập tức đỏ rần lên, nhìn thấy trước mắt mình là
khuôn mặt tuấn tú của anh. Đột nhiên không biết phải nói gì bây giờ.
Cuối cùng cắn môi nửa ngày, mới nói bật ra được một câu: “Anh, Anh buông ra.”