Edit: Hoa Pham & Sakuraky
Beta: Phong Vũ
“Không. Tớ không muốn từ bỏ.” Trịnh Thất Muội lắc đầu: “Dù sao anh ấy cũng chưa có bạn gái khác. Nếu như anh ấy chỉ không thể tự kiềm chế mà
sa vào tình cảm trước đây, thì tớ có thể chờ, chờ anh ấy quên người con
gái trước kia, và ngày nào đó sẽ bắt đầu yêu tớ.”
“Thất Thất ——” không ngờ Trịnh Thất Muội lại cố chấp như vậy, Tả Phán Tình thở dài: “Vậy được rồi. Nếu cậu đã quyết định như vậy, thì hãy cứ
mạnh dạn mà theo đuổi. Chủ yếu là phải có thời gian, còn chủ động cũng
không phải là không thể được. Chí ít cậu cũng đã yêu, không cảm thấy hối tiếc.”
“Ừ.” Trịnh Thất Muội cũng nghĩ như vậy: “Cậu yên tâm đi. Tớ xinh đẹp
quyến rũ, thu hút xung quanh như vậy, chắc chắn tớ có thể làm anh ấy yêu mình.”
“Vậy là tốt rồi.”
Cúp điện thoại, Tả Phán Tình vẫn còn một chút lo lắng, quyết định
phải xắp sếp thời gian để tới xem người Thất Thất thích rốt cuộc là ai.
Đặt ấm nước lên bếp, Tả Phán Tình thuận tiện tắt điện thoại, sau đó để máy lên trên bàn và bắt đầu đun nước pha trà.
Mở ấm nước đang sôi, đem lá chè đã rửa sạch qua một lần, ngâm vào trong nước nóng. Thì tiếng chuông cửa vang lên.
Nhanh chóng chạy đến mở cửa, Tả Phán Tình đã chuẩn bị sẵn tinh thần
để tiếp đón, nhưng khi nhìn thấy những người đứng ngoài cửa thì vẫn ngạc nhiên một chút.
Người tới không chỉ có vợ chồng Cố Chí Cường, còn có Cố Thiên Sở, Cố Chí Cương và Uông Tú Nga, sau cùng là Cố Học Mai.
“Ông nội. Ba, mẹ. Bác trai, bác gái.” Chuyện này thật sự là khiến cô
không kịp phản ứng, nhất thời ngẩn người ra rồi nhanh chóng tránh sang
một bên nhường lối cho Cố Thiên Sở vào trong.
“Ông nội, ông vào trong đi ạ.”
“Ừ.” Xem ra sức khỏe của Cố Thiên Sở vẫn tốt, mặc dù đi một chuyến
bay khá xa nhưng nhìn ông vẫn rất có tinh thần. Vào cửa, đưa mắt đánh
giá bên trong một lượt, ông hài lòng gật đầu, đến trước ghế sô pha ngồi
xuống.
“Bác trai, bác gái.” Không hiểu làm sao mà mọi người lại đến hết đây? Tả Phán Tình có một chút sợ hãi. Cũng may vừa rồi Cố Học Văn đánh thức
mình bằng không cô sẽ ngủ quên mất, vậy thì mất mặt đến nơi rồi.
“Phán Tình, con lại đây.” Trần Tĩnh Như kéo tay Tả Phán Tình, vẻ mặt
hết sức dịu dàng: “Mẹ muốn tới thành phố C xem các con sống có tốt
không, nhân tiện cũng sắp tới Tết trung thu, ai ngờ ông nội các con cũng nói muốn tới. Nên liền đến hết đây.”
“Dạ.” Hóa ra là vậy, không cần đi làm sao? Tả Phán Tình trong lòng
nghĩ như vậy nhưng cũng không dám hỏi đến, đưa mắt nhìn về phía Cố Học
Mai: “Chị.”
“Ừ.” Cố Học Mai gật đầu, liếc mắt nhìn Tả Phán Tình một cái, vẻ mặt
có tí trêu ghẹo: “Yên tâm đi, tuy rằng mọi người cùng nhau đến đây,
nhưng tất cả sẽ ngủ ở khách sạn, không ở đây làm phiền thế giới của 2
đứa đâu.”
“Chị. Nói cái gì không hà.” Tả Phán Tình đỏ mặt: “Học Văn đi vắng rồi, dù sao phòng cũng đủ, mọi người cứ ở đây đi ạ.”
“Ở đâu cũng được mà.” Trần Tĩnh Như cười cười: “Học Văn đi đâu vậy con?”
“Anh ấy nói là có nhiệm vụ khẩn cấp ạ.” Tả Phán Tình cũng không chắc chắn lắm: “Cũng vừa mới đi thôi ạ.”
“Con nhớ bao dung nó nhiều nhé.” Trần Tĩnh Như thở dài: “Học Văn thường xuyên vắng nhà, khổ cho con rồi.”
“Không đâu ạ.” Tả Phán Tình lắc đầu, nếu Cố Học Văn cứ thường xuyên
nổi điên giống ngày hôm qua thì cô thà mong anh đừng ở nhà còn hơn.
Không muốn nhắc tới đề tài này nữa, Tả Phán Tình bắt đầu rót trà, đầu tiên là mời trà Cố Thiên Sở: “Ông nội, mời ông dùng trà ạ.”
“Ừ.” Từ sau khi bước vào Cố Thiên Sở vẫn không nói chuyện, đón lấy
chén trà, nhìn Tả Phán Tình rồi thản nhiên lên tiếng: “Con và Học Văn
kết hôn cũng đã hơn hai tháng rồi nhỉ? Thế đã có động tĩnh gì hay chưa?”
“Dạ.” Tả Phán Tình đang rót trà, bưng mời Cố Chí Cương, tiếp đó là
Uông Tú Nga. Đột nhiên giật mình, động tác rót trà đột nhiên dừng lại,
xoay người nhìn Cố Thiên Sở.
“Ông nội, có động tĩnh gì ạ?”
“Đương nhiên là sinh con rồi.” Một câu này của Cố Thiên Sở khiến cô thiếu chút nữa làm rơi cả chén trà. Ra sức ho khù khụ.
“Khụ khụ khụ khụ.”
“Ba.” Trần Tĩnh Như vỗ vỗ lưng cho con dâu, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn
ông cụ: “Ba. Ba làm gì vậy? Hai đứa mới kết hôn chưa được bao lâu mà?”
“Chính vì kết hôn chưa lâu, ba mới phải nhắc nhở một chút.” Vẻ mặt Cố Thiên Sở rất thản nhiên: “Mấy người trẻ tuổi ngày nay thịnh hành cái gì mà tránh thai, lại còn kế hoạch hóa, đúng là thái quá. Ta phải nói
trước, tóm lại, không được tránh thai. Chọn thời điểm thích hợp sinh cho ta một thằng chắt trai bụ bẫm đi.”
Khuôn mặt Tả Phán Tình nóng như thiêu như đốt, cứ nhấp nhổm đứng cũng không được đi cũng không xong. Đành kiên trì rót trà cho các vị trưởng
bối.
Cố Chí Cương thản nhiên lên tiếng: “Vội gì ạ, chúng nó mới kết hôn chưa được bao lâu.”
“Hừ. Có thể không vội sao?” Cố Thiên Sở làm sao có thể không vội
được, trừng mắt nhìn hai đứa con: “Nếu Học Võ có con, ta có rắm cũng
không phóng lấy một cái. Đứa nào cũng không chịu để cho người làm chủ ta đây bớt lo.”
Nghe xong không chỉ có Cố Chí Cương, sắc mặt mấy vị trưởng bối đều
thay đổi, ngay cả Cố Học Mai, bàn tay đang vịn xe lăn cũng siết thật
chặt.
Tả Phán Tình thấy vậy, bưng ấm trà rót cho Cố Thiên Sở: “Ông nội, ông yên tâm đi. Cháu sẽ không tránh thai, có con là sinh luôn ạ.”
“Thế còn được.” Cố Thiên Sở cố làm ra vẻ gật gật đầu: “Con cũng không phải lo lắng sinh con xong sẽ ảnh hưởng tới công việc hay gì gì đó. Cứ
đem đứa bé về Bắc Đô. Ta sẽ trông giúp con.”
“Cám ơn ông nội.” Tả Phán Tình gật đầu, lại quay sang rót trà cho vợ chồng Cố Chí Cương, giọng nói rõ ràng mà mềm nhẹ.
“Thật ra ông nội không cần lo lắng đâu, chị dâu cũng đến thành phố C
này rồi, nghe nói đã dọn vào ký túc xá ở chung với anh trưởng, chắc là
cũng sẽ có em bé thôi.”
Mấy vị trưởng bối Cố gia lập tức im lặng. Kiều Tâm Uyển gia thế diện
mạo quả là không có gì phải phàn nàn, thế nhưng tính tình lại không được tốt cho lắm, lão Đại vẫn không thích cô ấy. Hiện tại đã chuyển đến
thành phố C, cũng chỉ hy vọng có chuyển biến thôi là được rồi.
Tả Phán Tình hiểu được đạo lý nói dai nói dài hóa ra nói dại. Nhất
thời cũng không nói thêm gì nữa, gác đề tài này lại. Ngồi một lúc, cô
nhìn lên đồng hồ, Cố Học Văn vẫn chưa về, cô gọi vào di động của Cố Học
Văn cũng không có ai nghe máy. Ngẩng đầu nhìn vị mấy trưởng bối mỉm
cười.
“Con đã đặt bàn ở khách sạn, ông nội, hay là chúng ta tới đó ăn tối
trước. Học Văn có nhiệm vụ, có thể không về nhanh được đâu ạ.”
“Ừ. Gọi điện thoại cho Học Võ và Tâm Uyển. Bảo chúng nó cũng đến đó
ăn cơm.” Cố Thiên Sở lần này đến chính là muốn một nhà đại đoàn viên,
làm sao có thể để thiếu người được.
“Dạ vâng.” Tả Phán Tình gọi điện cho Kiều Tâm Uyển, nói địa chỉ khách sạn cho chị ta. Rồi lại gọi cho Cố Học Võ, lúc ấn dãy số trong lòng cô
có chút oán thầm. Từ lúc nào cô lại biến thành cô nhân viên tổng đài
vậy?
“Anh.”
Điện thoại kết nố , Tả Phán Tình nhẹ nhàng thở ra: “Ông nội và các
bác tới đây. Em đã đặt chỗ ở khách sạn Hương Tụng, tối nay anh tới đó ăn cơm cùng mọi người nhé.”
“Ừ. Anh biết rồi.”
“Vậy nhé.” Tả Phán Tình đang muốn cúp điện thoại, đột nhiên nghe được đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói: “Thị trưởng Cố đang bận sao?
Tôi có quấy rầy anh không?”
“. . . . . .”
Điện thoại ngắt, Tả Phán Tình giật mình. Giọng nữ kia, có vẻ rất
quen. Hình như đã nghe thấy ở đâu đó. Còn nữa, bên cạnh Cố Học Võ có
người phụ nữ khác sao?
“Em làm sao vậy?” Cố Học Mai đẩy xe lăn đến dừng lại trước mặt cô: “Học Võ không có thời gian à?”
“Không ạ, anh ấy nói buổi tối sẽ đến.” Tả Phán Tình cắn môi, không
biết phải hình dung cảm giác trong lòng mình như thế nào. Giọng nữ kia
thật sự rất quen thuộc. Cô ta gọi Cố Học Võ là thị trưởng Cố, vậy chứng
minh hai người không có vấn đề gì.
Nhưng giọng nói ngọt ngào đầy yêu quý như vậy, làm sao có thể không
có vấn đề? Tả Phán Tình lâm vào trạng thái trầm tư, chung quy trong lòng có một loại cảm xúc vô cùng không tốt. Khôi phục lại tinh thần, phát
hiện mấy trưởng vị bối đều đang nhìn cô chằm chằm. Cô cười có chút không được tự nhiên. Hắng hắng giọng: “Ông nội. Ba mẹ. Bác trai bác gái, hay
là chúng ta tới khách sạn trước chờ họ được không. Hai người ấy sẽ đến
ngay thôi ạ.”
“Được.” Cố Chí Cường là người đầu tiên đứng lên, giúp Cố Học Mai đẩy
xe lăn ra ngoài. Cố Thiên Sở đi theo sau, Tả Phán Tình cũng chuẩn bị
bước ra ngoài, Trần Tĩnh Như đứng dậy kéo tay cô.
“Phán Tình, tối nay gọi điện thoại cho ba mẹ con. Hôm nay hơi vội một chút, trưa mai, mời ông bà bên ấy ăn một bữa cơm, các con kết hôn lâu
như vậy, mẹ còn chưa gặp lại ông bà thông gia đâu đấy.”
“Không sao đâu ạ.” Tả Phán Tình lắc đầu: “Ba mẹ con nghe nói mọi người đến, nói nhất định phải mời cơm mọi người.”
“Ai mời cũng như nhau cả.” Trần Tĩnh Như vỗ vỗ tay cô, vẻ mặt đôn
hậu: “Vòng cổ lần trước con làm mẹ đã nhận được rồi. Mẹ rất thích. Cám
ơn con.”
“Mẹ khách khí rồi.” Tả Phán Tình ngượng ngùng: “Đồ tự làm, nên sẽ không được tinh xảo, thật may là mẹ không chê.”
“Con thật khiêm tốn.” Trần Tĩnh Như nở nụ cười: “Hèn gì Học Văn thích con như vậy, Học Mai cũng nói con là cô gái tốt, rất thú vị, con bé
này, thật khiến người ta không muốn thương cũng không được.”
Cố Học Văn thích cô? Tả Phán Tình muốn trừng lớn hai mắt, cười một
cách gượng gạo với Trần Tĩnh Như. Nếu cái tên cầm thú kia thực sự thích
cô, cái cách anh ta thích người khác cũng thật là đặc biệt, không phải
nhốt thì cũng là cường bạo.
“Đi thôi. Chúng ta ăn cơm đi.”
“Dạ.” Tả Phán Tình gật đầu, nghĩ tới một chuyện khác: “Mẹ và mọi
người xuống trước đi ạ, con đi lấy túi sách rồi lập tức xuống ngay.”
“Ừ.”
Trần Tĩnh Như đi xuống lầu trước, Tả Phán Tình trở về phòng lấy túi
xách, nghĩ đến mọi người Cố gia tới đây, Cố Học Văn lại không ở nhà,
ngày mai mình chắc là không thể đi làm, tìm số điện thoại của trưởng
phòng Vương gọi cho chị ấy xin phép.
“Ngày mai Trung thu, không phải đi làm mà em.” Trưởng phòng Vương mỉm cười, cô ngốc này.
“Dạ. Nhưng hôm nay em xin nghỉ, cho nên nói trước với chị một tiếng.” Tả Phán Tình cảm thấy hơi ngượng.
“Không sao đâu, nếu cơ thể em không thoải mái, nghỉ ngơi vài ngày
cũng không có vấn đề gì đâu.” Trưởng phòng Vương nói xong, thấp giọng
vài phần nói: “Tổng giám đốc rất quan tâm tới em. Cho nên em phải nhanh
lên đấy, trở về đi làm nha.”
“Á ——” Tả Phán Tình cảm thấy hồ đồ. Cầm di động ngây người nửa ngày
mới có phản ứng, bên kia trưởng phòng Vương đã sớm ngắt điện thoại.
“Ngất mất thôi.” Tả Phán Tình vỗ vỗ trán, cô là phụ nữ đã kết hôn,
trưởng phòng Vương lại muốn nghĩ đi đâu vậy. Giọng điệu mờ ám như vậy,
làm như cô và Kỷ Vân Triển có cái gì vậy.
“Thật là phiền mà.” Lại thêm phiền nữa, phải xốc lại tinh thần tiếp
đón mấy vị trưởng bối của Cố gia. Thở dài, Tả Phán Tình cầm túi nhanh
chóng đi xuống lầu.
Khách sạn Hương Tụng.
Trang trí theo phong cách Art Deco, thiết kế vừa mang hơi hướm cổ
điển vừa đậm hơi thở hiện đại, cao quý mà hoa lệ. Sàn nhà vách tường
tinh xảo, mỗi một chỗ đều toát lên sự tỉ mỉ cẩn thận, ngay cả tám thảm
trải sàn cũng rất kiểu cách.
Cố Thiên Sở vừa lòng gật gật đầu, xoay người liếc mắt nhìn Tả Phán Tình một cái: “Cháu gái ánh mắt không tồi đó.”
“Cám ơn ông nội.”
Chỗ này là do cô ở trên mạng tìm kiếm, chứ thực ra chưa từng tới lần nào. Không ngờ khách sạn Hương Tụng lại xa hoa như vậy.
Giữa sảnh khách sạn, một cô gái mặc áo trắng ngồi ở trước cây đàn
dương cầm diễn tấu, tiếng đàn tao nhã nhẹ nhàng nhảy múa, băng qua đại
sảnh, lẻn vào một khu hoa viên nhỏ xinh đẹp, cây lá khẽ hắt hiu theo
từng cơn gió nhẹ mang theo hương vị mùa thu. Đâu đó là mùi hoa quế thoắt ẩn thoắt hiện. Cảnh tượng lúc này vô cùng tươi đẹp.
Tả Phán Tình trong lòng có chút bồn chồn. Chết rồi, không biết trong thẻ có đủ tiền để trả không nữa, phải làm thế nào bây giờ?
“Tiên sinh, phu nhân. Mời đi bên này”
Nhân viên phục vụ hướng dẫn bọn họ đi băng qua khu vườn nhỏ, đến phòng đã đặt trước.
Cũng như sảnh lớn bên ngoài, căn phòng hết sức xa hoa, đèn lồng lớn
sắc lam tinh tế treo trên cao, ánh đèn hắt lên những sợi tua rua đang
khe khẽ lắt lư, kết hợp với ánh sáng phản xạ từ sàn nhà sáng bóng, tấm
màn nhung màu xanh lam thả dài bên cửa sổ.
Trong phòng có một cái bàn tròn siêu lớn, ở giữa có đặt một dải vải
chia thành hai bên rõ rệt, phía bên kia có kê một cái ghế sô pha kiểu
Âu, đối diện với bức tranh tứ bình bằng thủy tinh trong suốt siêu lớn
trên tường.
Ở trong góc, có kê vài chậu cảnh cành lá xum xê.
Tả Phán Tình ở trong lòng bồn chồn, cô hôm nay có thể ở trong này rửa bát đĩa trừ tiền không nữa?
Phỏng chừng chén đĩa thì không cần cô rửa, nhưng mà tiền của cô không đủ trả phải làm sao bây giờ đây?
Để mấy trưởng bối chọn món xong thì Kiều Tâm Uyển cùng Cố Học Võ đến. Điều này khiến Tả Phán Tình hơi bất ngờ, vừa rồi Cố Học Võ rõ ràng là
đang ở cùng một cô gái khác mà, sao lại như vậy ——
“Ông nội. Ba. Mẹ.” Cố Học Võ chào hỏi các vị trưởng bối: “Chú, dì.”
Kiều Tâm Uyển gọi theo một tiếng. Cố Thiên Sở phất phất tay: “Đều là người trong nhà, ngồi xuống cả đi.”
Lần lượt ngồi xuống, sau đó đồ ăn cũng nhanh chóng được mang lên. Tả
Phán Tình không thể không thừa nhận. Đắt đỏ có đôi khi là có lý do, nhìn xem mấy món đồ ăn này xem, quả thật không thể nào mà tả sơ lược được.
Giá cả cũng không phải bình thường nha. Ở trong lòng cô thầm rơi lệ.
Bữa cơm cơm phải nuốt trọn bao nhiêu tiền của cô mới xong đây. Bây giờ
cô có phải tìm Thất Thất cầu cứu không nhỉ?
“Phán Tình con làm sao vậy? Đồ ăn không hợp khẩu vị hả?” Trần Tĩnh Như là người đầu tiên phát hiện Tả Phán Tình không ổn.
“Không có gì đâu ạ, có thể ngày hôm qua con không ngủ được.” Tả Phán
Tình nói như thế, Trần Tĩnh Như gật gật đầu, ánh mắt nhìn trên mặt cô,
thoáng nhíu mày: “Ừ, đôi mắt thâm đen thế kia, người trẻ tuổi dù sao
cũng không nên thức khuya, đi ngủ sớm một chút sẽ tốt cho cơ thể hơn.”
“Cám ơn mẹ.” Đối với sự quan tâm này của Trần Tĩnh Như, Tả Phán Tình
vô cùng cảm động. Ôn Tuyết Phượng tuy rằng đối cô cũng quan tâm rất
nhiều nhưng bình thường mẹ cô vẫn luôn thực thi chính sách giáo dục gầm
rú, chỉ biết vỗ đầu cô nói: nha đầu chết tiệt kia, còn chưa cút đi ngủ
hả?
Dịu dàng như Trần Tĩnh Như thế này, cô thật là có chút không quen.
“Nào, ăn nhiều một chút.” Trần Tĩnh Như gắp cho Tả Phán Tình chút
rau, cô vừa mừng vừa lo: “Mẹ, mẹ cũng ăn đi. Con tự gắp được mà.”
“Con gầy quá. Ăn nhiều một chút.”
“Mẹ.” Cố Học Mai thản nhiên liếc nhìn mẹ mình một cái: “Chậc chậc,
chuyện này cũng bất công quá đó. Sao lại có thể đối xử với con gái người ta còn tốt hơn cả con gái mình vậy chứ.”
“Nói cái gì vậy.” Coi như không thấy một tia trêu ghẹo trong mắt Cố
Học Mai kia, bà cũng gắp cho cô một miếng cá: “Đây, ăn cũng không lấp
kín được miệng con.”
“Con không nói là được rồi?” Cố Học Mai nhún vai, chuyên tâm ăn cơm.
Cố Học Võ nhìn cô một cái, có chút bất ngờ. Cố Học Mai đã ba năm vùi
đầu vào viện nghiên cứu. Trừ phi có gặp gỡ gì trọng đại như tết âm lịch, hay mừng thọ ông, còn không thì chẳng thấy cô đâu.
Lần trước Cố Học Văn kết hôn, cô cũng chỉ là dạo qua một chút, rồi
lại nhanh chóng chạy lấy người. Lần này nhìn cô, hình như có chút gì đó
khác khác.
Trần Tĩnh Như cũng phát hiện ra sự thay đổi của con gái, trong lòng
cũng vô cùng vui vẻ. Từ lúc Học Mai gặp chuyện không may đến bây giờ
cũng đã ba năm. Mà đây là lần đầu tiên bà nhìn thấy nụ cười như vậy ở
trên mặt Cố Học Mai.
Là chuyện gì đã khiến con bé thay đổi?
Ăn cơm xong, Cố Học Võ đưa ba mẹ về khách sạn. Tả Phán Tình muốn đi
thanh toán, lại được báo là Cố Học Võ đã trả hết rồi. Cô nhẹ nhàng thở
ra đồng thời lại cảm thấy mình rất kỳ cục. Thôi bỏ đi, không rối rắm.
Muốn Cố Học Mai về nhà cô ở nhưng Cố Học Mai lại không chịu, nói chị
ấy muốn ở lại khách sạn. Tả Phán Tình đành phải một mình quay trở về.
Cô lại không biết rằng. Cố Học Mai vào khách sạn, rồi lại nhanh chóng rời đi. Ở ven đường bắt một chiếc taxi. Nói địa chỉ nhà trọ của Đỗ Lợi
Tân.
Xe taxi dừng ở trước nhà Đỗ Lợi Tân trọ, Cố Học Mai đang định xuống
xe, lại nhìn thấy Đỗ Lợi Tân bước ra, muốn gọi anh, thì anh đã leo lên
chiếc Aston Martin của mình nhanh chóng khởi động xe rời đi.
Sửng sốt một chút, thu lại ý muốn gọi anh ở trong đầu, cô nói với lái xe: “Bác tài, có thể phiền bác được không, giúp tôi đuổi theo chiếc xe
phía trước kia?”
“Được.” Lái xe gật đầu, giẫm chân ga, bám theo sau.
. . . . . . . . .https://www.sakuraky.wordpress.com . . . . . . . . . . . .
“Ngại quá.” Trịnh Thất Muội nhìn thấy Đỗ Lợi Tân, trên mặt có chút thẹn thùng: “Lại phiền anh tới đón em.”
“Không sao.” Đỗ Lợi Tân lắc đầu: “Không phải em nói đi xem phim sao?”
Mấy ngày hôm trước Trịnh Thất Muội bảo anh về nhà gặp cha mẹ, anh
khéo léo từ chối, hôm nay cô nói muốn xem phim, anh suy nghĩ, rồi vẫn
đồng ý.
“Đúng vậy.” Trịnh Thất Muội gật đầu, trên mặt có một tia hạnh phúc. Một bộ phim mới vừa ra. Nghe nói là rất hay. Đi thôi anh.”
“Lên xe đi.” Đỗ Lợi Tân mở cửa xe, Trịnh Thất Muội ngồi vào xe. Anh cũng lên xe, rời đi.
Cố Học Mai nhìn chiếc xe kia, nhất thời không biết phải thế nào bây
giờ. Lái xe quay sang nhìn cô, vẻ mặt có chút đồng tình, cô gái này,
chắc là tới bắt gian rồi?
“Tiểu thư, cô còn muốn đi theo không?”
“Không cần đâu.” Không cần theo, còn cần theo nữa sao? Nhưng mà ——
“Được.” Ngẩng đầu nhìn người lái xe: “Phiền anh theo sau họ được không? Tôi sẽ trả anh gấp đôi.”
“Được.” Lái xe giẫm chân ga, lại đi theo sau xe của Đỗ Lợi Tân. Rất
nhanh, đã đuổi kịp, Cố Học Mai nhìn thấy xe của Đỗ Lợi Tân dừng ở trước
cửa một rạp chiếu phim, anh và cô gái kia xuống xe. Sau đó hai người tay trong tay bước vào rạp.
Xem phim? Một chuyện thật vui vẻ biết bao nhiêu. Cố Học Mai trong
lòng ê ẩm, đau khổ, có thứ gì đó đổ vỡ ở trong lòng, nửa ngày nói không
nên lời.
“Tiểu thư. Tiểu thư?” Lái xe gọi cô vài tiếng: “Bây giờ đi đâu vậy?”
“Ngại quá.” Lúc này Cố Học Mai mới phát hiện ra bản thân đang thất thần: “Phiền anh đưa tôi quay về khách sạn vừa rồi.”
“Được.”
Thật đáng thương, cô gái bên trong kia dáng vẻ xinh đẹp như vậy. Còn
cô gái này tuy cũng xinh đẹp đáng tiếc là bị què, có là đồ ngốc cũng
biết phải chọn ai?
Trong lòng người lái xe chợt đồng tình với Cố Học Mai: “Cô nghe tôi
nói này, cô không cần phải tức giận, loại này đàn ông, không cần cũng
được.”
“A?” Cố Học Mai còn chưa hiểu gì, ngẩng đầu liếc mắt nhìn lái xe: “Cô à, bộ dạng cô xinh đẹp như vậy, nhất định còn có rất nhiều người đàn
ông tốt thích cô. Cô cũng đừng quá đau lòng.”
“Thật không?” Còn có người đàn ông nào khác thích cô sao?