Edit: Minh mập
Beta: Phong Vũ
“Đồ khốn!”
Trịnh Thất Muội ngồi bật dậy, mắt trừng to, gương mặt lúc trước còn sợ hãi giờ lại tràn đầy bực tức.
“Thang Á Nam, anh làm cái gì vậy?”
Cô vừa mới suýt bị cường, bạo. Còn chưa hồi phục tinh thần mà giờ anh ta lại muốn gì đây?
“Không phải anh nghĩ anh cứu tôi nên tôi sẽ chiều theo anh đấy chứ?”
Trịnh Thất Muội càng nghĩ càng tức giận. Giọng nói lại càng lớn hơn.
“Anh đã cứu tôi thì sao? Là do ai hại? Nếu không phải tại anh, nếu
không phải anh khi dễ tôi, giam giữ tôi. Không cho tôi đi thì tôi sẽ
nghĩ đến việc chạy trốn sao? Sau đó bị tên quỷ đen này khi dễ sao? Sẽ
vậy sao?”
Phẫn nộ làm cho sắc mặt cô cực kì khó coi, nhìn Thang Á Nam bày ra bộ mặt lạnh tanh. Tên này quả thực là đáng giận đến cực điểm.
Dùng sức đẩy anh ta ra, cô định bỏ đi thì cánh tay lại bị Thang Á Nam bắt lấy.
“Em muốn về?”
“Nói thừa.” Trịnh Thất Muội tức giận xem thường anh ta. Không về chẳng lẽ còn ở đây để anh ta khi dễ sao?
Thang Á Nam vẻ mặt bất động, khuôn mặt từ trước đến nay lạnh như băng lại đặc biệt lạnh thêmvài phần. Trong đôi mắt thâm trầm trăm vạn cảm
xúc phức tạp, u ám, mù mịt không ngừng biến đổi.
Hai bàn tay của anh ta không tự nhiên mà nắm chặt, mu bàn tay nổi gân xanh, nhịp thở không đều, anh ta lạnh lùng mở miệng.
“Em cũng biết là sân bay tạm ngừng mà, qua vài ngày nữa là có thể đi rồi, tôi sẽ đưa em về.”
“Anh không phải nói bây giờ tôi có thể đi sao?” Anh ta có cách đưa cô đi Mĩ thì tự nhiên cũng có cách đưa cô về?
Vẻ mặt khẩn thiết như vậy, chờ đợi như vậy, làm cho nội tâm Thang Á
Nam sinh ra đủ loại hờn giận, cô cứ vội vã đi như vậy sao? Hai ngày
trước không có ý nghĩa gì với cô sao?
“Hôm trước tôi có hỏi em là muốn về hay không, em nói không cần.”
Cô sẽ không quên lời mình nói chứ? Bảo cô đi thì không đi, bây giờ thì lại như vậy?
“Hiện tại tôi muốn, được chưa?” Cô lúc ấy thật sự là điên nặng rồi
nên mới có thể đi tin tưởng gã kia là người tốt. Hiện tại Trịnh Thất
Muội hối hận được chưa? Oán khí vừa lên đến, cũng đành phải vậy.
“Đầu óc tôi lúc ấy không bình thường không được sao? Tôi nghĩ anh là
người tốt. Ai ngờ cầm thú chính là cầm thú, sẽ không bởi vì khoác da
người mà có thêm chút nhân tính.”
“Trịnh Thất Muội.” Thang Á Nam sắc mặt xanh mét, cô gái này, quả đúng là ——
“Vốn là vậy mà.” Trịnh Thất Muội hừ lạnh một tiếng: “Tránh ra, tôi mệt rồi, muốn ngủ.”
Không đưa cô về thì sao chứ, cô nghỉ ngơi lấy sức, ngày mai tiếp tục
đến sứ quán xin giúp đỡ, cô cũng không tin, cô không thể dựa vào năng
lực của mình để về nước.
Cả ngày mệt mỏi, không thèm quan tâm đến Thang Á Nam, cô nằm vật lên giường, nhắm mắt lại, ngủ.
Thang Á Nam nhìn cô ngủ một lúc lâu, sau đó đứng lên đi ra ngoài.
Anh ta vừa đi, không khí yên lặng âm u trong phòng bỗng nhiên tốt hơn lên rất nhiều. Trịnh Thất Muội nhẹ nhàng thở ra.
May quá, cái tên kia không có tiếp tục cố gắng nữa, bằng không cô không thể không cho anh ta hai đấm được.
Cô ngủ thẳng đến ngày hôm sau. Giường bên kia không có dấu vết gì
chứng tỏ có người đã nằm, tên kia ngày hôm qua không về. Trong lòng oán
thầm một trận, may mà anh ta không trở lại, bằng không lại muốn khi dễ
cô.
Xuống giường đi đến nhà bếp tìm gì đó ăn. Tủ lạnh vẫn giống như hôm
qua – trống không. Thở dài, ở trong lòng cô càng thấy ghét Thang Á Nam.
Tên kia nhất định là cố ý, muốn mình đói chết sao.
Lúc muốn đi ra cửa thì đột nhiên cửa mở, Thang Á Nam từ bên ngoài
bước vào, tuyết trên chiếc áo khoác đen rơi xuống. Sau khi giũ áo để
tuyết rơi ra hết, anh ta vào cửa nhìn Trịnh Thất Muội, lại nhìn phòng
bếp ở phía sau cô rồi đưa tay lấy một gói to đưa cho cô.
Trịnh Thất Muội nhìn thoáng qua nhưng không nhận, anh ta vào cửa đem
gói to đặt ở trên bàn cơm, rồi cởi áo khoác ra, cũng không nhìn cô, đi
đến bàn ăn.
Đem gói to mở ra, thì ra là bữa sáng, mùi hương nhè nhẹ bốc lên. Có cháo, có bánh quẩy, lại còn có cả bánh bao.
Trịnh Thất Muội có chút không khống chế được cái bụng của mình, cô vốn đã đói, lúc này nhìn thầy đồ ăn, lại càng thấy đói.
Nhưng mà cô cứ đứng đó bất động, Thang Á Nam nhìn cô một cái, mặt không chút thay đổi mở miệng: “Không ăn?”
Ăn, đương nhiên là ăn. Trịnh Thất Muội liếc một cái, đi đến bàn ăn
ngồi xuống ăn cơm. Húp một ngụm cháo, Thang Á Nam nhìn chằm chằm vào mắt cô làm cho cô thấy cứ như có mũi dao đang hướng về phía mình, chịu
không nổi ngẩng đầu, trừng mắt lại.
“Anh không thể ngồi xích ra chỗ khác sao?” Cứ nhìn chằm chằm cô như vậy, có quỷ mới có thể nuốt trôi được.
Thang Á Nam đứng bất động, nhìn Trịnh Thất Muội ăn.
“Vé máy bay tôi mua rồi. Giấy chứng nhận này hai ngày nữa sẽ được đem đến đây, trễ nhất là hai ngày nữa em có thể đi.”
Động tác húp cháo ngừng một chút, Trịnh Thất Muội không thể tin được nhìn anh ta: “Anh nói cái gì?”
“Trễ nhất là 2 ngày nữa em có thể về nước.”
“Thật chứ?”
Trịnh Thất Muội vui vẻ: “Tôi có thể về nhà?”
Thang Á Nam khóe miệng mím thành một đường thẳng tắp, lạnh lùng liếc nhìn Trịnh Thất Muội một cái, xoay người lên lầu.
Trịnh Thất Muội cũng không để ý đến thái độ quái dị của anh ta, chỉ
cần có thể rời đi thì tốt rồi. Tâm tình tốt, cũng rất muốn ăn. Đem bữa
sáng mà Thang Á Nam đem về giải quyết hơn phân nửa, dọn bàn một chút. Về phần tên Thang Á Nam kia, hừ, mặc kệ thôi.
Hai ngày sau đối với cô mà nói là khoảng thời gian trôi qua hơi chậm, Thang Á Nam ban ngày về đưa đồ ăn cho cô, đến tối lại đi. Cô không biết anh ta đi đâu nhưng đó không phải là việc cô quan tâm.
Ngẫu nhiên có chút oán thầm, nghi ngờ cái tên kia nói thả cô có phải
là lừa cô, tới lúc lên máy bay anh ta lại giữ cô không cho đi hay không
nữa.
Nhưng Thang Á Nam lại không chạm vào cô nữa. Ban ngày trở về tắm rửa, đến tối khi cô ngủ thì anh ta cũng đi.
Hôm nay Thang Á Nam về, đem một quyển hộ chiếu cùng một ít giấy chứng nhận bỏ vào tay cô: “Chuyến bay ngày mai, em có thể đi rồi.”
“Thật chứ?” Trịnh Thất Muội nhìn hộ chiếu và cả vé máy bay trên tay. Đúng là ngày mai, cô lập tức có thể về nhà.
Thật tốt quá. Thật sự tốt quá. Bộ dáng vui vẻ của Trịnh Thất Muội
khiến Thang Á Nam nhíu mày, cũng không nhìn cô, xoay người lên lầu.
Trịnh Thất Muội lúc này thật sự không có thời gian để ý tới Thang Á
Nam, cô mở điện thoại xem tin tức, chủ yếu là xem thời tiết ngày mai.
Hai ngày nay tuyết ngừng rơi, sân bay chắc là sẽ khôi phục lại chứ?
Bật kênh Washington TV. Vừa vặn có tin tức.
“Tin chúng tôi mới nhận được, đêm qua ở sau phố George đã xảy ra trận đấu súng. Sáu người chết. Tất cả đều bị bắn một phát súng vào đầu. . . . . .”
Cái gì? Trịnh Thất Muội trợn to mắt nhìn TV, đưa tin chi tiết quá đi.
Tin tức phát lại thời gian xảy ra vụ đấu súng, phỏng vấn những người
dân xung quanh nhưng không một ai tận mắt chứng kiến vụ việc xảy ra như
thế nào.
“Cảnh sát đang điều tra nguyên nhân vụ việc. Người dân lại tiếp tục
kiến nghị nhanh chóng thông qua chương trình nghị sự về dự luật kiểm
soát sử dụng súng. . . . . .”
Những tin tức sau là gì, Trịnh Thất Muội không còn muốn xem nữa, sáu
người kia không phải là sáu người da đen hôm qua ở sau ngõ ức hiếp cô
sao?
Trịnh Thất Muội cảm giác tim mình đập thật nhanh. Đưa mắt lên lầu, TV cũng không tắt, cô nhanh chóng xông lên lâu, trong phòng, Thang Á Nam
vừa mới tắm xong, bên hông chỉ quấn chiếc khăn tắm. Trên người còn vương mấy giọt nước. Trông rất gợi cảm.
Thấy Trịnh Thất Muội đột nhiên xuất hiện, anh ta sửng sốt một chút,
nhưng lại không có phản ứng gì, tiêu sái đến tủ quần áo lấy đồ mặc.
“Thang Á Nam.” Trịnh Thất Muội trong lòng không muốn tin vào điều
mình đang đoán, nhưng nghĩ tin vừa xem kia, cô có một trực giác.
“Đêm qua anh đi đâu?”
Thang Á Nam đang lấy quần áo ra chuẩn bị mặc vào, nghe Trịnh Thất Muội hỏi như vậy, động tác ngừng một chút, xoay người nhìn cô.
“Đêm qua anh đi đâu?”
Trịnh Thất Muội không ngại hỏi thêm lần nữa, cô có chút hut, vừa rồi
chạy một mạch từ dưới lầu lên, lúc này cô thậm chí còn cảm giác dạ dày
có chút không thoải mái.
Không biết là bởi vì ăn no mà chạy nên bị như vậy, hay là vì nhìn
thấy hình ảnh kia nên mới như vậy. Thang Á Nam hơi nhúc nhích mi tâm,
nhìn Trịnh Thất Muội.
“Có việc gì sao?”
“Anh đêm qua có phải đi —— hay không” Giết người. Hai chữ đó Trịnh Thất Muội nói không nên lời. Trong mắt có chút chần chờ.
Giết người?
Thang Á Nam đúng là trông như xã hội đen, nhưng mà anh ta sẽ giết người sao? Sẽ như vậy sao?
“Em rốt cuộc muốn nói cái gì?” Cô đây là đang quan tâm anh ta sao? Ánh mắt Thang Á Nam vì suy nghĩ đó mà nhu hòa rất nhiều.
“Ngày hôm qua sáu người kia.” Trịnh Thất Muội buộc mình bình tĩnh trở lại, không nhất định là Thang Á Nam làm: “Hôm qua ở trong cái ngõ nhỏ
đằng sau nhà hàng kia sáu người da đen đã chết.”
“Ừ.” Thang Á Nam gật đầu, để quần áo lên giường, cởi khăn tắm xuống lau khô người.
“A.” Trịnh Thất Muội la lên một tiếng, thân dưới Thang Á Nam liền như vậy mà đập vào mắt cô: “Lưu manh.”
Thang Á nam nhìn cô rồi lại tiếp tục lau tóc, không động cả chân mày: “Cũng không phải chưa thấy quá.”
“Thang Á Nam ——” Trịnh Thất Muội muốn mắng người, ai muốn nhìn thân
thể anh ta cơ chứ. Vẻ mặt vô cùng xấu hổ, tầm mắt cũng không biết nên
nhìn đi đâu mới tốt.
Khóe mắt thấy được vết thương ở sau lưng anh ta, động tác né tránh
nhất thời dừng lại. Nhìn sau lưng anh ta, vết thương đã lành hẳn, nhưng
những vết sẹo cứ chồng chéo lên nhau trông thật dữ tợn.
Không riêng gì vết thương trên lưng, bên sườn phải, còn có một vết
thương giống với vết thương mà cô nhìn thấy hôm nọ. Nhưng mà vì lúc đó
vết thương trên lưng anhquá sau nên cô cũng không hỏi.
Thang á nam cầm quần áo mặc vào, cũng che khuất cả vết sẹo. Trịnh Thất Muội vì vậy mà thu hồi suy nghĩ, nhìn anh ta đầy bối rối.
“Ngày hôm qua những người đó, có là do anh ——” giết.
Từ kia đã đến bên miệng hai lần nhưng Trịnh Thất Muội không thể nói ra được. Cô nhìn Thang Á Nam.
Thang Á Nam vẫn như không thấy cô, cầm quần áo mặc vào. Xong xuôi hết rồi anh ta mới đến trước mặt cô.
“Đúng thì thế nào? Không đúng thì thế nào?”
Ách? Trịnh Thất Muội nhìn ánh mắt anh ta, cũng hiểu anh ta muốn nói cái gì.
“Anh, anh thật sự giết mấy người kia?” Không phải đâu? Tuy rằng mấy
người kia không phải người tốt gì, nhưng mà họ cũng không đáng tội chết
chứ?
Sắc mặt Trịnh Thất Muội trắng bệch, mấy ngày nay Thang Á Nam đi sớm về trễ, có phải là đi ra tay với mấy người kia không?
Thang Á Nam nhìn cô, lúc này trên mặt anh ngập tràn vẻ dữ tợn. Rụt cổ, Trịnh Thất Muội cố chấp muốn biết đáp án.
“Anh nói đi, mấy người đó là do anh giết phải không?”
Nói được lần đầu tiên, lần thứ hai liền đơn giản. Trịnh Thất Muội
nghe thấy giọng nói run rẩy của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, lui ra phía sau từng bước.
Thang Á Nam nhìn vẻ mặt kinh hoàng sợ hãi của cô, tiến về phía trước từng bước tới gần cô.