Edit: Wynnie
Beta: Iris & Phong Vũ
“Cố Học Văn, anh đừng ở đây làm tôi buồn nôn nữa. Anh muốn làm sao
thì làm, không liên quan đến tôi.” Đem vấn đề ném lại cho anh, Tả Phán
Tình không cần lo đến tên xấu xa kia nữa.
Dù sao người ta là thanh mai trúc mã, anh anh em em, cô cần gì phải chịu oan ức làm vợ bé chứ?
“Phán Tình?” Anh, sao anh lại làm cô buồn nôn chứ? Cố Học Văn cảm thấy thật oan uổng, vô cùng oan uổng.
“Anh thật sự không có–”
“Đi ra ngoài.” Tả Phán Tình không muốn nghe nữa: “Đừng đứng đây chọc tôi bực bội. Cách xa tôi một chút đi.”
“Phán Tình.” Cố Học Văn muốn nói gì đó, Tả Phán Tình hoàn toàn không
để ý đến anh, đẩy anh ra bắt đầu rửa mặt. Bởi vì đang ở bệnh viện, cũng
không chú ý nhiều như vậy, đánh răng rửa mặt đều dùng nước nóng. Điểm
thưởng thức này cô cũng có.
Động tác của cô rất mau. Rửa mặt xong, Cố Học Văn còn đứng đó như cây cột. Tả Phán Tình cũng không thèm quan tâm, lướt qua anh muốn đi ra.
Thân thể lại bị Cố Học Văn ôm lấy.
“Cố Học Văn, anh buông tôi ra.” Ai cần anh ôm chứ? Phiền muốn chết
rồi, Tả Phán Tình giãy giụa, muốn anh buông mình ra, Cố Học Văn lại đột
nhiên xoay người cô lại, đặt lên cánh cửa, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm
chằm mặt cô.
Cô hơi kinh hãi, không biết anh muốn làm gì. Thân thể muốn ngọ ngoạy, lại bị anh kiềm chế không thể nhúc nhích. Tuy rằng ngủ một giấc, dù sao cũng vừa mới sẩy thai, thân thể vẫn còn yếu ớt. Không phải là đối thủ
của anh.
Không đúng, thân thể cô không yếu ớt thì cũng không phải là đối thủ
của anh, ngón tay hơi giật giật, trừng mắt nhìn anh: “Cố Học Văn, rốt
cuộc anh muốn thế nào?”
Cố Học Văn nhìn chằm chằm khuôn mặt trước mặt, thật sự vừa hận vừa
giận. Nghĩ đến mình tuy không phải là công tử phong lưu gì nhưng cũng
không phải là không ai muốn.
“Tả Phán Tình. Anh yêu em.”
Một câu nói gần như gầm nhẹ, cả khuôn mặt Cố Học Văn đỏ ngầu, thân là một quân nhân, loại tình cảnh nào chưa từng gặp qua chứ, nhưng thổ lộ
cùng một cô gái thế này. Thật đúng là lần đầu tiên.
“Tả Phán Tình. Anh nói anh yêu em.” Nhìn thấy vẻ khiếp sợ không tin
trên mặt cô, anh lại rống lên một câu, rống đến đỏ mặt tía tai.
Cho dù năm đó qua lại với Lâm Thiên Y, cũng là thuận theo tự nhiên mà ở bên nhau, mấy câu thích hay không thích, yêu hay không yêu, chưa bao
giờ nói qua.
Phải chính thức nói với một cô gái như vậy, quả thực chính là muốn
lấy mạng anh mà. Cố Học Văn vô cùng xấu hổ, lại biết nếu hôm nay không
làm cho Tả Phán Tình tin tưởng mình, về sau thế nào anh cũng sẽ nếm mùi
đau khổ.
“…” Tả Phán Tình bỗng chốc sửng sốt, không biết phải nói gì, suy nghĩ nửa buổi, mới xả ra một câu: “Đầu óc anh bị úng nước hả?”
Cái gì? Khuôn mặt Cố Học Văn đen lại như gan heo.
“Tả Phán Tình, em–” Em làm anh tức chết rồi, muốn nói như vậy nhưng không làm sao nói ra được. Toàn thân đều bức rức.
Tả Phán Tình thuận miệng nói như thế, liền cảm giác được mình nói
sai. Khuôn mặt nhỏ nhắn lại đỏ lên, trong khoảng thời gian ngắn lại
không biết nói gì. Nhỏ giọng nói thầm gì đó, Cố Học Văn không nghe rõ
được.
Hình như là lẩm bẩm linh tinh. Lại không nói nữa, cong miệng đứng đó, bởi vì Cố Học Văn đứng chặn nên cô tiến cũng không được, lui cũng không xong.
Nhìn cái miệng nhỏ của cô khẽ nhếch, vẻ mặt dại ra nhìn mình, anh dứt khoát hoặc là không làm, đã làm là phải làm đến cùng, cúi đầu, không
quan tâm hôn lên môi cô.
“Ứ.” Tả Phán Tình sửng sốt một chút, hiển nhiên không phòng bị được
Cố Học Văn sẽ làm như vậy, trong khoảng thời gian ngắn không biết phải
phản ứng như thế nào.
Phía sau là vách tường cứng ngắt, phía trước là khuôn ngực rắn chắc
của anh. Cô tránh cũng không được, bị động tiếp nhận nụ hôn của anh, cảm giác anh gần như đang cướp bóc thô bạo.
Anh thở phì phò, hơi thở nam tính mãnh liệt quấn quanh chóp mũi cô. Cô gần như không thể thở được.
“Ứ ứ.”
Buông tôi ra. Muốn nói như vậy, nhưng lại nói không nên lời, từ thân
thể đến trái tim đều đang trong trạng thái khiếp sợ. Vừa rồi anh nói,
anh yêu cô?
Sao có thể như vậy chứ?
Cô không tin, mới mấy ngày trước, cô hỏi anh, anh còn nói chỉ thích cô. Nhưng lúc này lại biến thành yêu rồi.
Yêu sao.
Không phải anh yêu Lâm Thiên Y sao? Sao lại biến thành yêu mình chứ?
Không được tin, cô không tin. Trong lòng nói với mình như vậy, nhưng
không cách nào ngăn cản một tia mừng thầm trong tận đáy lòng kia. Thật
nhiều thật nhiều bong bóng vui sướng từng bước từng bước bay ra.
Những bong bóng kia bay lên càng lúc càng nhiều, hô hấp càng lúc càng dồn dập. Lúc này mới phát hiện Cố Học Văn còn đang hôn mình. Môi lưỡi
anh vô cùng bá đạo len vào miệng cô. Như là bất mãn lời nói của cô, và
cả sự phân tâm của cô, nụ hôn của anh vô cùng kích thích điên cuồng, như là muốn nuốt cô vào bụng luôn vậy.
Tả Phán Tình không thuận theo, cô không thở nổi, tay nhỏ bé nâng lên, vô lực đấm đấm lên lòng ngực anh, nắm đấm kia như đánh vào bông vải,
một chút tác dụng cũng không có.
Thân thể vẫn yếu đuối, cảm giác được bàn tay của Cố Học Văn dường như có chút không khống chế tìm xuống dưới, cô kinh ngạc, rất nhanh bắt lấy tay anh, dùng sức đẩy, hung hăng trừng mắt nhìn anh.
“Cố Học Văn.” Anh đủ chưa vậy?
Muốn động dục cũng phải nhìn hoàn cảnh chứ. Cô bây giờ sao có thể để cho anh—
“Xin lỗi.” Hô hấp của Cố Học Văn hơi gấp, nhìn khuôn mặt Tả Phán
Tình, anh áp chế nội tâm đang luống cuống. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của
cô vì nụ hôn của mình mà đã nổi sắc đỏ ửng.
“Anh không khống chế được. Cũng vì em.” Chỉ có cô mới có năng lực khiến anh mất khống chế. Người phụ nữ khác, cũng không thể.
Nghĩ đến hai người đã rất lâu chưa thân mật. Cố Học Văn thật sự có chút nhịn không được. Động tình, là chuyện rất bình thường.
“Cố Học Văn.” Thật sự là đủ rồi, động dục cũng không nhìn nơi chứ.
Phòng vệ sinh nhỏ hẹp, không khí dường như cũng đã bắt đầu nóng lên.
“Anh là đồ dê xồm.” Che đậy nội tâm không được tự nhiên của mình, Tả
Phán Tình cong môi xoay người sang chỗ khác, không nhìn Cố Học Văn: “Anh tránh ra. Chị còn đang bên ngoài đó.”
“Chị ấy sẽ hiểu.” Cố Học Văn nắm lấy tay cô không cho cô rời đi, ánh
mắt chống lại đôi mắt ướt của cô: “Tả Phán Tình. Bây giờ em tin anh
chưa?”
“Không tin.” Tả Phán Tình xem thường anh: “Em mới không tha thứ cho anh á.”
“Vậy em muốn anh làm thế nào?” Cố Học Văn cảm nhận được lòng bàn tay
lạnh băng của cô: “Em nói đi, chỉ cần em nói. Anh tùy theo ý em.”
“Em nghĩ chưa ra.” Tả Phán Tình thật sự không nghĩ sẽ buông tha anh như vậy: “Chờ em nghĩ được thì nói sau.”
“Phán Tình?”
“Anh đừng ồn nữa.” Tả Phán Tình chọc chọc ngực anh, khuôn mặt nhỏ
nhắn ngước lên, mang theo vài phần kiêu ngạo: “Cố Học Văn, bây giờ anh
đang trong thời hạn án treo. Nếu anh biểu hiện không tốt, em sẽ li hôn
với anh.”
“Phán Tình.” Cố Học Văn có chút bất đắc dĩ: “Em đừng giận.”
“Hừ.” Tả Phán Tình cong môi, nghĩ đến việc mình mất đi đứa con, nghĩ
đến sự sơ ý của anh, cắn môi, suy nghĩ nửa ngày, cô đột nhiên ngẩng đầu
nhìn Cố Học Văn.
“Em hỏi anh một việc. Anh phải trả lời thành thật.”
“Việc gì?” Cố Học Văn nghĩ cô sẽ hỏi chuyện của Lâm Thiên Y, sắc mặt
lại xấu hổ vài phần. Tả Phán Tình thở dài, đứng lâu có chút mệt, cô đem
hơn nửa trọng lượng cơ thể tựa vào người anh. Thở dài.
“Đứa bé có vấn đề, anh biết không?”
Cố Học Văn sửng sốt một chút: “Em, em biết sao?”
“Ừ.” Tả Phán Tình có chút thương cảm: “Không phải vì anh biết con có vấn đề, nên mới đi tìm cô ấy đấy chứ?”
“Tuyệt đối không phải.” Cố Học Văn không biết phải nói như thế nào:
“Con xảy ra chuyện, anh cũng rất đau lòng. Về sau bác sĩ nói vẫn có thể
sinh nhưng có khả năng bị dị dạng. Lúc đó anh đã chuẩn bị tốt tâm lý.
Chỉ cần là do em sinh, mặc kệ là thế nào. Anh đều chấp nhận.”
“Nói thật êm tai.” Ánh mắt Tả Phán Tình nhìn về chỗ khác, vẻ mặt có
vài phần chua xót: “Thật không ngờ, lại như vậy. Em cứ nghĩ em sẽ có thể có một đứa con khỏe mạnh.”
“Đừng nghĩ nhiều, chúng ta còn trẻ, về sau còn có thể có đứa con khác.”
“Không biết xấu hổ.” Tả Phán Tình xem thường anh, nhớ đến chuyện tốt
anh đã làm, lại đẩy anh ra: “Ai muốn cùng anh sinh con? Anh sinh với
thanh mai của anh đi.”
“Phán Tình–” Cố Học Văn muốn kêu rên, anh nói cả buổi như vậy, không ngờ Tả Phán Tình vẫn không tin anh?
“Đừng có gọi em.”
Tả Phán Tình có sức lực rồi, cũng không quản anh nói có thật hay
không. Lướt qua anh đi ra ngoài: “Em đói bụng, muốn đi ăn sáng. Anh đừng phá em.”
“Phán Tình, em–” Tha thứ cho anh chưa.
“Thôi.” Tả Phán Tình trừng mắt nhìn anh: “Án treo quan sát nửa năm, chưa tới nửa năm, anh không được chạm vào em.”
“Không phải chứ?” Cố Học Văn kêu lên: “Tả Phán Tình, em không thể cướp đoạt phúc lợi của anh như vậy được.”
“Sao lại không thể?” Tả Phán Tình vỗ vỗ tay, cười một cái. Nụ cười
kia vô cùng gian xảo: “Anh có thể lựa chọn thanh mai kia của anh, anh
cũng có thể lựa chọn dùng tay phải thần thánh. Em không ngại đâu.”
“Phán Tình–” Cố Học Văn muốn nói gì đó, Tả Phán Tình cũng không muốn
để ý, trực tiếp lướt qua anh đi ra ngoài. Cố Học Mai đã ăn hết một phần
ăn sáng, nhìn thấy hai người giờ này mới đi ra, đôi mày thanh tú hơi
nhíu lại, mang theo vài phần nghiền ngẫm.
“Khụ. Chị nghĩ, nếu các em không ra, bữa sáng sẽ nguội mất. Học Văn
em thì không sao. Nhưng Phán Tình cũng không thể ăn đồ nguội được.”
“Chị.” Tả Phán Tình đi đến trước mặt cô, thân thiết kéo tay cô qua:
“Lần này chị đến, nhất định phải ở nhiều ngày, qua tết hãy về nha.”
“Được.” Cố Học Mai nở nụ cười: “Vốn chị định cùng các em ăn tết Dương lịch. Nhưng tết Âm lịch lại không được, chị phải về Bắc Đô.”
“Không sao, bọn em cũng sẽ trở về.”
Cố Học Văn nghĩ đến Hiên Viên Diêu, ước gì bây giờ quay về Bắc Đô càng sớm càng tốt. Tả Phán Tình trừng mắt liếc anh một cái.
Ý tứ trong ánh mắt kia là không biết xấu hổ. Ai về Bắc Đô với anh?
Không phải em thì còn có thể là ai chứ?
Xí, muốn về thì về một mình đi, em không theo anh.
Em không về, dù có áp giải anh cũng phải áp giải em về.
Ai để ý đến anh chứ.
Em thử xem.
Ánh mắt hai người giao tranh trong không khí, tóe lên vài đốm lửa. Cố Học Mai nở nụ cười, có chút chế nhạo: “Chị còn ở đây mà hai đứa lại
liếc mắt đưa tình như vậy. E là chị phải đi sớm thôi.”
“Đâu có.” Tả Phán Tình xấu hổ nói, lại trừng mắt liếc Cố Học Văn một cái, lúc này mới ngồi xuống ăn sáng.
Giải quyết xong đại sự hàng đầu của đời người. Tả Phán Tình duỗi lưng lười biếng đứng lên, nhìn bên ngoài đổ mưa tầm tã.
“Em xuất viện về nhà được không?”
“Không được.” Cố Học Văn phản đối: “Bác sĩ bảo em ở lại thêm một ngày để theo dõi.”
“Em có việc.” Tả Phán Tình nghĩ đến Trịnh Thất Muội, không biết cô ấy thế nào rồi. Lấy điện thoại ra gọi cho cô ấy, điện thoại lại không ai
nghe.
Vẻ mặt thoải mái đã không còn, sắc mặt cô ngưng tụ. Hiên Viên Diêu, anh ta và thuộc hạ, muốn làm gì Trịnh Thất Muội chứ?
………………….