Edit : Iris
Beta: Phong Vũ
Cố Học Văn nhìn cô chằm chằm, trong mắt rõ ràng có ý kiêu khích, khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên, cười khểnh:
“Nghe nói, em bảo dì Phương không cần làm nữa?”
“Đúng.” Tả Phán Tình gật đầu: “Nhà thì lớn như vậy, mà cũng chẳng có việc gì nhiều. Tôi có thể tự làm, không cần người giúp.”
Cô quyết định, về sau chuyện gì cũng phải tự mình làm.
“Em có thể làm được?”
“Đúng vậy.” Trong mắt Tả Phán Tình hiện lên vài phần kiên quyết: “Tôi có thể.”
Vẻ mặt Cố Học Văn không thay đổi nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, cuối cùng nhẹ nhàng gật đầu: “Vậy bữa trưa hôm nay em làm đi.”
“Cái gì?” Tả Phán Tình giật mình kinh ngạc nhìn Cố Học Văn. Khóe môi anh khẽ nhếch lên, nhưng nụ cười chỉ nhàn nhạt.
“Không phải em nói em có thể làm sao?”
Tả Phán Tình không nói gì, hai mắt bình tĩnh nhìn Cố Học Văn, đột nhiên nhẹ nhàng gật đầu :”Đúng vậy. Tôi có thể làm.” Nhưng mà hôm nay không phải là lúc để tôi phô diễn khả năng nấu nướng.
Hai tay đặt lên trước ngực anh, lúm đồng tiền của cô tươi như hoa: “Hôm qua mẹ tôi gọi điện qua bảo hôm nay chúng ta sang đó ăn cơm. Tôi thấy thời gian cũng không còn sớm, có thể đi rồi chứ?”
Cố Học Văn nhìn gương mặt đang cười của Tả Phán Tình, bàn tay đặt trên lưng cô bỗng siết chặt.
“Vừa rồi hình như em không có nói cho anh biết?”
“Đâu có.” Tả Phán Tình nhún vai, vẻ mặt vô tội: “Vừa rồi là tôi quên nói thôi.”
“Tả Phán Tình.” Giọng nói trầm thấp mang theo vài phần tức giận mơ hồ.
“Lại giận rồi hả?” Ý cười của Tả Phán Tình vẫn không giảm, hoàn toàn không để ý bàn tay anh đang đặt ở trên lưng mình: “Anh hình như rất dễ nổi nóng, như vậy không tốt đâu. Như thế thì anh làm sao có thể trở thành một cảnh sát vĩ đại chứ?”
Cố Học Văn nhìn chằm chằm cô, một lúc sau cũng gật đầu: “Chúng ta đi thôi.”
“Được.” Tả Phán Tình gật đầu, nhìn anh buông mình ra, cầm lấy chìa khóa xe đi xuống dưới nhà.
Leo lên chiếc Hummer rồi cả đoạn đường đi tới nhà Tả Phán Tình cả hai đều im lặng, lúc đi qua một cửa hàng hoa quả, Cố Học Văn mới dừng xe vào mua một giỏ hoa quả.
Tả Phán Tình ngồi trên xe bất động. Nhìn Cố Học Văn xuống xe, cơ thể vẫn hơi âm ỉ đau, cảm giác khó chịu này làm cô khẽ nhíu mày.
Nhìn chằm chằm bóng dáng Cố Học Văn đang chuyên tâm lái xe, hai mắt cô bắt đầu nhắm lại mà ngủ quên mất.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Trường tiểu học thí điểm Ánh Mặt Trời.
Thư ký Trần nhìn người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi đang đi ở đằng trước mà gật đầu ra hiệu.
“Cám ơn hiệu trưởng. Hôm nay đi đến đây thôi. Thị trưởng Cố đã hiểu tình hình công việc của các anh ở đây rồi. Cám ơn các anh đã giúp đỡ.”
“Khách sáo rồi.” Hiệu trưởng nhìn Cố Học Võ: “Thị trưởng Cố vừa nhậm chức đã đặt giáo dục lên hàng đầu, chứng tỏ ngài rất coi trọng giáo dục. Chúng tôi nhất định sẽ cố gắng làm tốt công việc thường ngày của mình.”
“Phải thế.” Vẻ mặt Cố Học Võ rất nghiêm túc: “Trẻ em là hy vọng của Tổ Quốc, thân là người thầy cũng phải chịu trách nhiệm với các em. Mong các anh tiếp tục cố gắng.”
“Nhất định nhất định.” Hiệu trưởng cảm giác trên trán đã ướt đẫm mồ hôi: “Thị trưởng Cố, cơm trưa đạm bạc đã được chuẩn bị xong, mời thị trưởng Cố ở lại dùng một bữa.”
“Thôi, không được rồi.” Cố Học Võ nhìn nhìn thời gian: “Buổi chiều tôi còn có việc. Không cần phải cơm nước gì đâu. Tôi xin phép đi trước.”
“Thị trưởng đi thong thả.” Hiệu trưởng tiễn Cố Học Võ tới cửa: “Hoan nghênh thị trưởng Cố lần sau lại đến khảo sát.”
Rời khỏi trường học, Cố Học Võ lên xe trước, thư ký Trần ngồi vào ghế lái, lúc thắt dây an toàn xong đang định lái xe đi Thì lúc này, có người tới gõ vào cửa xe hai cái, thư ký Trần hạ cửa xe xuống, thấy một cô gái trẻ ăn mặc lịch sự, mỉm cười ngọt ngào với anh.
“Cô có chuyện gì không?”
“Xin hỏi ngài là thị trưởng Cố đúng không?” Trần Tâm Y có chút cẩn trọng: “Tôi là Trần Tâm Y, phóng viên tờ báo sáng thành phố C, hôm qua có gọi điện cho ngài.”
“Phóng viên?” Thư ký Trần nhíu mày. Cố Học Võ ngồi ở phía sau ngẩng đầu lên, nhìn một bên gương mặt Trần Tâm Y.
Ánh mặt trời tháng chín có chút chói chang, chiếu vào gương mặt cô lại tỏa ra một sắc màu tươi trẻ.
Mi tâm hơi nhíu lại, vươn tay mở cửa xe đằng sau, nhẹ nhàng gật đầu với cô: “Lên xe.”
“Anh ——” Trần Tâm Y nhìn Cố Học Võ một chút, ngây ngẩn cả người, bộ dạng anh và Cố Học Văn có bảy phần giống nhau, chỉ là khí tức trên người lạnh lùng hơn mà thôi.
“Anh mới là thị trưởng Cố? Trời ạ, anh với anh rể thật giống nhau như đúc vậy.” Không phải chỉ là anh em họ thôi sao? Sao lại giống nhau như vậy chứ?
Không đáp lại lời của cô, Cố Học Võ đưa tay lên nhìn đồng hồ: “Cô có nửa tiếng.”
“A?” Trần Tâm Y thè lưỡi, phát hiện chính mình lại không chuyên nghiệp. Cố Học Võ nhìn hành động lén lút này của cô, nhíu mày lại.
Xoay người nhìn thư ký Trần đang ngẩn ra ở phía trước.
“Lái xe. Quay về văn phòng.”
“Vâng.” Thư ký Trần nhấn chân ga, chuyên tâm lái xe.
“Thị trưởng Cố.”
Trần Tâm Y ngồi thẳng người lên, trấn định lại, rồi với tác phong chuyên nghiệp, lấy máy ghi âm đặt giữa hai người.
“Thị trưởng Cố. Chúng ta đều biết thành phố C mấy năm gần đây phát triển rất nhanh, tốc độ phát triển kinh tế rất cao. Tuy nhiên đã có chuyên gia nhận định hiện nay nền kinh tế thành phố C đã có dấu hiệu bão hòa, vài năm tới sẽ xuất hiện dấu hiệu đình trệ thậm chí là thụt lùi. Đối với vấn đề này, ngài thấy thế nào?”
“Chuyên gia?” Cố Học Võ nhướn đuôi lông mày, trong mắt hiện lên tia trào phúng không thể phát hiện: “Chuyên gia nào? Số liệu lấy từ nguồn nào? Có căn cứ gì không?”
“À.” Sau lưng Trần Tâm Y đổ mồ hôi lạnh, không được tự nhiên hắng giọng:”Chỉ là một số ý kiến khác nhau. Hơn nữa người nói đều có tiếng về phương diện kinh tế——”
“Người có tiếng mà nói chuyện tùy tiện như vậy sao?” Cố Học Võ nhìn vẻ xấu hổ trên mặt Trần Tâm Y, khóe môi hơi cong lên: “Kinh tế Trung Quốc tăng trưởng ổn định nhiều năm như vậy, vậy nếu chiếu theo nhận định kia thì nền kinh tế Trung Quốc sẽ nhanh chóng thụt lùi sao?”
“Tôi không có ý này.” Trần Tâm Y quyết định đổi đề tài: “Thị trưởng Cố, người dân có ý kiến là mấy năm nay thành phố C mở rộng quá nhanh để lại hàng loạt hậu quả, môi trường sinh thái bị phá hủy, xin hỏi sau khi nhậm chức thì ngài có biện pháp gì để giải quyết vấn đề này không ?”
“Đối với vấn đề này, cấp trên cũng rất coi trọng.” Môi Cố Học Võ khẽ nhếch lên, vẻ mặt nghiêm túc: “Sau khi tôi nhậm chức sẽ tăng cường kiểm soát các xí nghiệp, tăng cường củng cố hệ sinh thái, cố gắng khôi phục lại một thành phố C non xanh nước biếc trước kia.”
“Vâng, chúng tôi rất kỳ vọng vào sự cố gắng của thị trưởng Cố.” Trần Tâm Y gật đầu, sau đó bắt đầu hỏi một số vấn đề khác.
Cố Học Võ cũng coi như phối hợp, trả lời tất cả các vấn đề.
Xe chạy một hồi, sau đó dừng trước cửa tòa thị chính, thư ký Trần quay đầu nhìn Cố Học Võ: “Thị trưởng Cố, tới nơi rồi. “
“Ừ.” Cố Học Võ gật gật đầu, nhìn Trần Tâm Y: “Ba mươi phút đã hết. Cô Trần, nếu không có việc gì nữa, cô có thể đi.”
“Chờ một chút.” Trần Tâm Y rút máy ghi âm lại. Nhìn Cố Học Võ: “Có thể phiền thị trưởng Cố cho tôi chụp một tấm ảnh được không? Như vậy chuyên mục này sẽ càng hoàn mĩ hơn.”
Cố Học Võ nhíu mày: “Tôi không thích chụp ảnh.”
“Thị trưởng Cố, sẽ không mất nhiều thời gian của ngài đâu, chỉ cần một chút là được. Hay là như vậy đi. Ngài có thể đứng ở cửa tòa thị chính, chúng ta sẽ chụp chính diện, chỉ một tấm là được rồi.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tràn đầy vẻ cầu xin, vẻ mặt vô cùng tội nghiệp. Cố Học Võ không nói năng gì, nhanh chóng xuống xe.
Trần Tâm Y cuống lên, mau chóng theo anh ta xuống xe, hai tay tạo thành chữ thập chắn ở trước mặt anh: “Please, chỉ một phút thôi.”
“Thị trưởng Cố?” Thư ký Trần nhìn Trần Tâm Y nhíu mày: “Cô à. Thị trưởng chúng tôi đã đồng ý để cô phỏng vấn rồi. Cô hiện tại chẳng phải là được đằng chân lân đằng đầu sao?”
“Ngại quá.” Trần Tâm Y cắn môi: “Nhưng không có ảnh, thì bài phỏng vấn sẽ không hoàn chỉnh. Công việc của tôi sẽ không hoàn mỹ. Thị trưởng Cố cũng là người thích sự hoàn mỹ, vậy ngài có thể cho tôi một cơ hội nữa được không ?”
“Đủ rồi.” Cố Học Võ lên tiếng. Mặt không chút thay đổ, nhìn không ra anh ta đang nghĩ gì: “Chỉ một tấm, chụp xong cô có thể đi.”
“Cám ơn thị trưởng Cố.” Trần Tâm Y nhẹ nhàng thở ra, lấy máy ảnh, ra hiệu cho Cố Học Võ đứng ở trước cửa toàn thị chính.
Vẻ mặt Cố Học Võ rất nghiêm túc, may mà bộ dạng tuấn tú của anh ta lại có thể át đi cái vẻ nghiêm túc đó, cẩn thận chụp ảnh xong, Trần Tâm Y gật gật đầu với anh ta.
“Xong rồi. Cám ơn thị trưởng Cố.”
“Ừ.” Cố Học Võ không để ý đến Trần Tâm Y, xoay người đi vào trong đại sảnh tòa thị chính. Thư ký Trần đi theo phía sau, Trần Tâm Y đứng xa xa nhìn bóng dáng anh ta rời đi, mà thầm thở dài.
Có phải phong thủy Cố gia tốt hay không mà sao toàn sinh ra những người đẹp trai vậy chứ? Cố Học Văn thì bộ dạng rất tuấn tú, Cố Học Võ cũng không thua kém, hai anh em đẹp chết người.
Cô thè lưỡi, thấy mình lo chuyện bao đồng: “Đại công cáo thành. Đi thôi.”
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Xe dừng lại dưới nhà Tả Phán Tình, Cố Học Văn xoay mặt qua nhìn Tả Phán Tình. Cô hình như đang ngủ rất say, không hề nhúc nhích.
Phía dưới mắt đã xuất hiện quầng thâm nhàn nhạt. Nhíu mày, đưa tay lên vỗ vỗ mặt cô.
“Tới rồi.”
Tả Phán Tình mở mắt, ngáp một cái, nhìn cảnh trí quen thuộc trước mặt: “Tới rồi?”
Cố Học Văn im lặng, nhìn Tả Phán Tình không nhã nhặn xoay người vặn vặn thắt lưng, xoay xoay cổ, sau đó xuống xe.
Mắt thấy Cố Học Văn vẫn chưa cùng đi lên, cô nhíu mày :”Sao vậy? Anh không xuống xe?”
Cố Học Văn im lặng, đưa giỏ hoa quả cho Tả Phán Tình, rồi hai người cùng đi lên lầu.
“Học Văn? Phán Tình?” Nhìn thấy hai người đến, Ôn Tuyết Phượng rất vui: “Con đến là tốt rồi, còn mua đồ theo làm gì.”
“Không phải con mua đâu.” Tả Phán Tình phất phất tay, vừa ngủ một giấc, người cô còn hơi mệt mỏi, đi đến ngồi xuống sofa, hai chân cũng không chút lịch sử cho lên trên sofa, cầm remote trên bàn trà mở TV.
“Phán Tình.” Ôn Tuyết Phượng mặt biến sắc: “Con làm gì thế? Học Văn còn ở đây đó?”
“Anh ấy ở đây thì sao?” Tả Phán Tình căn bản không thèm để ý: “Sofa thoải mái như vậy, bên kia không phải còn chỗ sao?”
“Con ——” Ôn Tuyết Phượng nhịn không được, vươn tay định kéo Tả Phán Tình đứng lên. Lúc này Cố Học Văn đứng chắn ở phía trước cô.
“Mẹ, không sao đâu.” Nhìn khắp phòng, không thấy Tả Chính Cương đâu, liền hỏi: “Ba đâu ạ?”
“À. Bác Trương làm hỏng TV, nên ông ấy đi xem rồi, một lát nữa sẽ về.”
“Cái TV cũ mèm bên nhà bác Trương ấy hỏng rồi thì bảo bác ấy mua cái mới đi, sửa cái gì mà sửa.” Tả Phán Tình tìm thấy túi khoai tây dưới bàn trà liền mở ra .
Lấy một miếng khoai bỏ vào miệng, mắt vẫn không rời TV: “Mỗi lần có vấn đề là lại gọi ba, cứ làm như ba là thợ sửa máy ấy.”
“Con bé này, sao lại nói như thế?” Ôn Tuyết Phượng cảm thấy con gái hôm nay có gì đó là lạ: “Bác Trương cũng coi như là nhìn con lớn lên từng ngày, ba con đi giúp bác ấy sửa TV thì làm sao ? Cũng chỉ là nhấc tay làm chút chuyện thôi.”
“Chỉ nhấc tay làm chút chuyện.” Tả Phán Tình xem thường, lại ăn một miếng khoai: “Máy giặt nhà thím Lý bị hỏng cũng tìm ba, radio nhà dì Chu hỏng cũng tìm ba, sau đó thì sao? Ba chỉ mới đặt chậu hoa ngoài bãi cỏ, liền bị người ta nói là chiếm dụng của công. Cái này là ba lấy ân báo oán đúng không?”
“Tả Phán Tình.” Hôm nay con bé này làm sao vậy? Trước kia chưa bao giờ nó nói như thế, Ôn Tuyết Phượng bị chọc tức. “Con nói lung tung cái gì vậy?”
Tả Phán Tình rốt cuộc cũng dời mắt khỏi TV, nhưng không phải nhìn Ôn Tuyết Phượng mà là nhìn Cố Học Văn: “Nói lung tung sao? Có một người đúng là như vậy đó. Lúc họ cần mình giúp thì thái độ như thế, đến khi không cần nữa thì lại quay ngoắc 1800. Con chỉ là đang nói cho mẹ biết đây mới là nhân tính đó.”
“Tả Phán Tình.” Ôn Tuyết Phượng đi đến lấy khoai tây trong tay cô: “Con nói linh tinh đủ chưa? Nói đủ rồi thì ngồi cùng Học Văn một chút, mẹ đi nấu cơm.”
“Không nói thì không nói.” Tả Phán Tình thè lưỡi, vẻ mặt không phục: “Sự thật sẽ không vì mẹ không nói mà không tồn tại.”
“Con còn lải nhải nữa thì vào bếp giúp mẹ nấu cơm.” Hôm nay nó rất lạ, Ôn Tuyết Phượng liếc nhìn Cố Học Văn, anh từ đầu tới cuối vẫn không nói gì.
“Học Văn, con ngồi một chút đi, mẹ đi nấu cơm. Đơi ba con về, là có thể ăn.”
“Không sao đâu mẹ.” Cố Học Văn đứng bất động: “Mẹ có cần con giúp không?”
“Không cần, mẹ tự làm là được rồi, hai đứa ngồi đi.” Ôn Tuyết Phượng đi vào bếp, lúc đi còn không quên lườm cảnh cáo con gái, ý bảo cô phải tiếp đón Cố Học Văn cho tốt.
Tả Phán Tình đương nhiên không để ý, lấy khoai tây Ôn Tuyết Phượng đặt trên bàn trà lên. Đang định ăn thì Cố Học Văn đi đến bên cạnh cô lấy miếng khoai đi.
“Này. Anh làm gì thế?”
“Không được ăn nhiều đồ ăn vặt.” Nhất là loại thực phẩm rác rưởi này.
“Anh Cố à.” Tả Phán Tình trừng mắt với anh: “Anh tưởng anh là ai? Tôi ăn cái gì, làm cái gì không cần anh quản.”
Vươn tay cố gắng đòi lại gói khoai tây, giương giương tự đắc lấy một miếng khoai tây cho vào miệng, cắn, nuốt, rồi quay lại nhìn Cố Học Văn lè lưỡi khiêu khích.
“Ai cần anh lo ——”
Tả Phán Tình nhìn thấy khuôn mặt anh đột nhiên phóng đại ở trước mặt mình, thì hơi hoảng hốt còn chưa kịp há miệng, đôi môi đã bị môi anh chặn lại, đôi môi đỏ mọng vừa mở, tiện đà cho anh đoạt lấy, cái lưỡi linh hoạt như một con rắn nhỏ, cứ như vậy mà tiến vào, cuốn lấy lưỡi thơm tho của cô.
“Ô ô.”
Khốn kiếp, đây là ở nhà cô, tên dê xồm này muốn làm gì vậy?
Một bàn tay vòng ra sau lưng cô, nhanh chóng siết chặt, không cho cô có cơ hội phản kháng. Càng hôn càng sâu, Tả Phán Tình thực sự khó thở. Muốn anh buông cô ra cũng khó khăn.
Oán hận trừng mắt với anh, trong lòng Tả Phán Tình không thoải mái, vươn tay về phía bàn trà lấy cái gạt tàn, muốn đập vào đầu Cố Học Văn.
Tay đã bị người ta bắt lấy, Cố Học Văn buông cô ra, tay siết chặt tay cô.
“Định mưu sát chồng em hả?”
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Hết chương 106