Cô Dâu Bất Đắc Dĩ

Chương 112: Chương 112: Đừng có mơ?




Edit: Wynnie

Beta: Sa & Phong Vũ

“Cố. Thị trưởng Cố?” Khuôn mặt Trần Tâm Y lập tức đỏ lên: “Chào anh. Sao anh lại ở đây?”

Cố Học Võ không trả lời câu hỏi của cô, nhìn ánh mặt trời trên đầu, rồi nhìn hai vầng mây đỏ đang bay lên trên mặt Trần Tâm Y, mi tâm hơi nhíu lại: “Cô bị sao vậy?”

Anh vừa gặp mặt mấy vị điều hành các xí nghiệp lớn, đi ngang qua nơi này thì thấy Trần Tâm Y đang đứng ngẩn người bên cạnh đường lớn, trên mặt luôn hiện lên ý cười xấu hổ. Xe chạy đi một quãng khá xa, nhưng bóng người phản chiếu trong gương vẫn đứng đó bất động.

Nghĩ đến quan hệ của Trần Tâm Y và Tả Phán Tình, hai nhà cũng coi như thân thích, vì thế anh vòng xe quay lại.

Trần Tâm Y xấu hổ cười cười, chỉ chỉ chân của mình: “Giày của tôi bị kẹt ở đây.”

Lúc này Cố Học Võ mới hiểu tại sao cô đứng đây bất động. Mắt thấy cô mặc chiếc váy chữ A kia. Mặt trời tháng chín đúng là rất độc ác, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần Tâm Y thấm ra một lớp mồ hôi.

Anh đột nhiên ngồi xổm xuống, cũng không ngẩng đầu lên vươn tay nắm lấy chân cô: “Cô cởi giày ra, vịn vào vai tôi.”

“Ấy. Thị trưởng Cố?” Trần Tâm Y bị anh làm cho kinh ngạc, thậm chí nhất thời không biết phải phản ứng như thế nào.

“Nhanh lên.” Cố Học Võ ngẩng đầu nhìn cô: “Hay là cô muốn tiếp tục đứng đây làm pho tượng?”

“Vậy phiền anh rồi.” Khuôn mặt Trần Tâm Y như bị thiêu cháy, nhấc chân khỏi chiếc giày xăng đan, lúc này Cố Học Võ dùng sức nhấc chiếc giày kia ra.

Giày bật ra rồi, anh hơi lùi lại một chút. Để giày xuống đường, đứng thẳng người lên: “Được rồi.”

“Cám, cám ơn.” Trần Tâm Y thật sự thấy xấu hổ khủng khiếp, lúc đầu anh ngồi xổm, cô vừa vặn vịn vào bờ vai anh. Lúc này anh đứng lên, cô đỡ vai anh, thì trở thành phải ngẩng đầu lên nhìn anh.

Anh ta rất cao nha. Người nhà bọn họ, đều cao như vậy sao? Trống ngực lại đập dồn mấy nhịp. Cúi đầu, cô dời sự chú ý của mình về phía chân.

Nhanh chóng đi giày vào. Cô đứng thẳng người, lui về sau vài bước, vẻ mặt vẫn không được tự nhiên như cũ: “Cám ơn thị trưởng Cố, phiền anh quá.”

“Không có gì.” Ánh nắng có chút gay gắt, người đi lại trên đường, bước chân vội vàng, tình cờ lướt qua, dùng ánh mắt hiếu kì nhìn hai người, ánh mắt như vậy khiến Cố Học Võ hơi nhíu mày lại.

“Cô muốn đi đâu? Tôi đưa cô đi.”

“Không cần đâu.” Trần Tâm Y lắc đầu: “Sao có thể không biết xấu hổ làm phiền anh được?”

“Không có chi.” Cố Học Võ liếc nhìn xe của mình đang ở ven đường: “Đi thôi.”

Anh lên xe trước. Trần Tâm Y cắn cắn môi, cuối cùng lựa chọn đi theo sau anh, lên xe, đem túi đặt lên đùi, có chút ngượng ngùng.

Cố Học Võ dường như không nhìn thấy nét mất tự nhiện trên mặt cô: “Cô đi đâu?”

Nói ra địa chỉ của tòa soạn, Trần Tâm Y cảm thấy vị thị trưởng này không những trẻ tuổi mà còn rất bình dị gần gũi: “Đã làm phiền anh rồi, thị trưởng Cố.”

Cố Học Võ chỉ trầm mặc khởi động xe, lái đi. Trần Tâm Y nhìn một bên mặt đẹp đẽ của anh, đột nhiên cảm thấy tim đập nhanh hơn.

Tay vỗ vỗ ngực, để che giấu sự mất tự nhiên của mình, cô thử làm cho bầu không khí thoải mái: “Thị trưởng Cố, sao anh lại tự mình lái xe? Anh không có tài xế sao?”

“Không có.” Anh thích tự lái xe, thỉnh thoảng vì công việc yêu cầu, sẽ có thư kí Trần đi theo, thư kí Trần có chút cố chấp. Cậu ta lên xe nhất định sẽ không cho anh tự lái.

“À.” Trần Tâm Y cũng không biết nói gì nữa, nghĩ tới cuộc phỏng vấn mấy ngày trước.

“Thị trưởng Cố, ngày hôm qua anh có xem bài viết về anh trên báo thành phố C không?”

“Có. Không tồi.”

“Cám ơn.” Trần Tâm Y thè lưỡi: “Thật ra thực sự phải cảm ơn anh, đồng ý cho tôi viết bài, lúc này mới giúp tôi qua ải thuận lợi, trực tiếp trở thành nhân viên chính thức.”

“Là do cô tự mình cố gắng. Không liên quan đến tôi.” Ngữ khí thản nhiên, thái độ hoàn toàn không liên quan đến anh.

Khiến cho Trần Tâm Y nhất thời không tìm được chuyện gì để nói nữa, chỉ có thể quay đầu nhìn ngoài cửa xe.

Xe đến tòa soạn thì dừng lại. Trần Tâm Y cầm túi xuống xe, quay lại vẫy vẫy tay với Cố Học Võ: “Cám ơn thị trưởng Cố, hôm nay thật làm phiền anh quá.”

“Đừng khách sáo.” Cố Học Võ nhìn cũng không nhìn lại. Trực tiếp khởi động xe, quay đầu rời khỏi.

Thật sự cực kì tốt, lại rất đẹp trai. Trần Tâm Y trong lòng tán thưởng, giống như anh rể vậy.

Nghĩ đến hôm nay Cố Học Võ vì cô mà khom người lấy giày, tim Trần Tâm Y như có đàn nai chạy dồn dập.

Nhưng việc tim đập nhanh này không duy trì được bao lâu, Trần Tâm Y đã nghĩ tới một chuyện khác.

Người đàn ông xuất sắc như vậy, sao có thể chưa có phụ nữ nào yêu chứ? Chỉ sợ là người ta đã có bạn gái rồi.

“Là mày suy nghĩ vớ vẩn.” Trần Tâm Y dùng sức gõ đầu mình: “Đường có nằm mơ. Đi thôi.”

Đúng lúc một đồng nghiệp vừa đi săn tin trở về, thấy Trần Tâm Y thì vẫy tay: “Tâm Y, cô đã trở về?”

“Ừ.”

Trần Tâm Y cười tươi, bỏ mặc những chuyện không nên nghĩ đến kia, theo đồng nghiệp cùng nhau vào tòa soạn.

Hồ Bát Âm

Bên hồ Bát Âm có một công viên, vào cửa miễn phí. Du khách có thể từ đây thuê du thuyền dạo quanh hồ. Lại có thể thưởng thức phong cảnh trong công viên.

Lối đi nhỏ hẹp lát toàn đá xanh, rặng liễu hai bên đường khẽ đung đưa theo gió, thướt tha nhiều vẻ.

Lâu lắm rồi Tả Phán Tình không đi chơi, nên trong lòng hết sức hưng phấn, cũng không quản mặt trời chói chang, cầm di động chụp trái chụp phải.

Cố Học Văn và Cố Học Mai đều không thích chụp ảnh, mỗi lần thấy cô muốn chụp là lại tránh né khiến cô cảm thấy vô cùng mất mặt.

Đi một hồi, Tả Phán Tình không chụp nữa, xoay người đi đến bên cạnh Cố Học Mai cùng nhau đi tiếp.

“Chị. Chị biết tại sao lại gọi đây là hồ Bát Âm không?”

Cố Học Mai thấy Tả Phán Tình giống như một con chim nhỏ vui tươi, bên môi cũng hiện lên vài ý cười: “Chị đoán thử nhé. Bát Âm là nói nơi này có thể nghe được tám loại âm thanh. Đúng không?”

“Oa. Chị thông minh thiệt đó.” Tả Phán Tình vẻ mặt tán thưởng gật đầu: “Vậy chị có biết ở đâu nghe được tám loại âm thanh không?”

“Không biết.” Cố Học Mai lắc đầu, Tả Phán Tình không chịu từ bỏ: “Đoán một chút đi, sai cũng không sao mà.”

“Ừ. Vậy được rồi.” Cố Học Mai nhìn thoáng qua cảnh vật quanh mình, hai bên là hàng liễu, phía bên phải là hòn giả sơn nước chảy của công viên. Phía bên trái chính là hồ.

Du khách trên thuyền du ngoạn. Vô cùng thanh thản.

“Tiếng gió. Tiếng trúc. Tiếng chim. Tiếng nước.” Cố Học Mai một hơi nói bốn loại, sau đó lắc đầu: “Đây là chị vừa mới nghe được, nhiều quá, chị không nghĩ ra nữa.”

“Oa. Chị thật sự đã rất lợi hại rồi.” Tả Phán Tình quả thực coi như vậy là đủ rồi: “Chị chưa hề đến đây, vậy mà có thể nói ra bốn loại, lợi hại, lợi hại.”

“Vậy còn bốn loại nữa?”

“Tiếng đàn. Tiếng hoa. Tiếng mưa rơi.” Tả Phán Tình giống một thuyết minh viên: “Cái cuối cùng, chính là tiếng người.”

“Quả nhiên là đặc biệt.” Cố Học Mai gật đầu, vẻ mặt như đã hiểu rõ. Tả Phán Tình thấy biểu cảm của chị, có chút khó hiểu: “Chị không tò mò ở đâu có tiếng đàn sao?”

“Chị nghĩ, nơi này trước kia chắc là có người đánh đàn?”

“Đúng vậy.” Tả Phán Tình gật đầu: ” Trước kia nơi này mỗi ngày đúng là nơi tụ tập của các văn nhân địa phương. Hằng ngày không biết có bao nhiêu người ngâm thơ đối đáp. Ngắm hoa du hồ. Cho nên có người đánh đàn. Lúc trời mưa mà đến đây, tiếng mưa rơi đặc biệt êm tai. Giống như đang ca hát, đó là lí do đây được gọi là Bát âm.”

“Cái miệng nhỏ này của em, không làm hướng dẫn viên du lịch thật là đáng tiếc nha.” Cố Học Mai cười trêu ghẹo. Ngẩng đầu liếc nhìn Cố Học Văn: “Học Văn, em nói có đúng không?”

Học Văn cũng phụ họa theo. “Ừ.” Ánh mắt Cố Học Văn cũng không dời khỏi Tả Phán Tình, nhìn bộ dáng phấn chấn rất vui kia, trong lòng không hiểu sao cũng vui vẻ.

“Làm hướng dẫn viên du lịch ạ?” Tả Phán Tình nhún vai: “Cho là như vậy đi. Bây giờ làm hướng dẫn viên cũng không dễ dàng, không có lương cơ bản. Dựa vào phần trăm. Muốn kiếm tiền phải dụ khách mua đồ, loại việc này em không làm được.”

“Cũng có cái tốt mà.” Cố Học Mai muốn cười rồi, phát hiện biểu cảm của Tả Phán Tình thật sự rất phong phú: “Nếu theo cách nói của em, hướng dẫn viên du lịch chẳng phải đều là kiếm tiền bằng lòng dạ đen tối sao?”

“Đương nhiên cũng có điểm tốt.” Tả Phán Tình không phủ nhận: “Thế nhưng nếu chị muốn kiếm nhiều tiền, phải làm cho khách mua thứ này thứ nọ. Là điều em không làm được nhất.”

Nghe nói có khách lúc đi du lịch vùng khác, một cái bình phong tám ngàn đồng mà bán người ta ba vạn. Cái loại tiền này, cô tuyệt đối sẽ không kiếm.

“Phán Tình, Em thật sự rất có cá tính.” Tâm tình Cố Học Mai vui vẻ không ít, quay sang nhìn Cố Học Văn: “Học Văn à, chị nói em nên nhanh nhanh quay về Bắc Đô, mang Phán Tình về nhà, có em ấy ở nhà, chị nghĩ ba mẹ và ông nội nhất định sẽ thường xuyên vui vẻ.”

Cố Học Văn nhíu mày, quay về Bắc Đô? Tạm thời còn chưa được: “Nói sau đi.”

“Chị, nắng gắt quá. Chúng ta đến đình nghỉ mát phía trước nghỉ ngơi một lát đi.”

“Được.”

Ba người đến đình giữa hồ ngồi xuống, gió thổi qua mặt hồ, vô cùng mát mẻ. Tả Phán Tình cầm điện thoại lên bắt đầu chụp không ngừng. Bỗng nhiên dừng động tác. Liếc nhìn Cố Học Mai.

“Chị ngồi một lát, em đi toilet chút.”

“Được. Em đi đi.” Cố Học Mai thấy Tả Phán Tình ra khỏi đình thì rẽ phải, bất giác gọi cô: “Phán Tình, em đi đâu vậy? Toilet không phải ở bên kia sao?”

“A?” Tả Phán Tình lúc này mới phát hiện mình đi ngược hướng, quay lại cười với Cố Học Mai: “Chị xem em, chụp hình đến mụ mị rồi. Em đi đây.”

Cố Học Mai lắc đầu, Phán Tình này, thật sự chị không biết nói sao cho phải.

Xoay người, liền đối diện với ánh mắt thâm trầm của Cố Học Văn, nụ cười trên mặt anh đã không còn thấy nữa.

“Chị. Chị đã từng đến đây?” Anh cũng không biết nhà vệ sinh ở đâu, vì sao Cố Học Mai lại biết.

“Đâu có.” Cố Học Mai quay sang: “Vừa rồi lúc vào cửa không phải có mốc đánh dấu chỉ đường sao?”

“Bảng chỉ đường?” Cố Học Văn gật đầu: “Ven đường bên phải, lúc Tả Phán Tình vừa rẽ đi bên phải, làm sao chị lại thấy được bảng chỉ đường?”

“Chị–” Cố Học Mai không nói được.

“Hành lý của chị căn bản không có ở sân bay, cũng không phải ngày hôm qua chị mới đến.” Cố Học Văn chỉ ra sự thật: “Chị tới thành phố C rất lâu rồi. Không đúng, hoặc là có thể nói, từ lúc em kết hôn chị đã đến rồi, chị không quay về Bắc Đô. Vậy hơn một tháng nay chị vẫn ở thành phố C.”

Cho nên chị mới biết rõ nguồn gốc của Hồ Bát Âm, cho nên chị biết rõ toilet ở đâu, bởi vì lúc trước chị đã đến rồi.

Giọng nói bình tĩnh cùng vẻ mặt nghiêm túc, Cố Học Mai sửng sốt, hoàn toàn không biết phải nói sao cho phải: “Chị không biết em đang nói gì.”

“Chỉ cần em muốn, gọi một cú điện thoại, sân bay lập tức có thể đưa ra nhật kí lịch trình của chị.” Cố Học Văn ngồi xổm xuống, mắt nhìn thẳng chị.

“Chị, chị vẫn luôn ở thành phố C.”

Vẻ mặt Cố Học Mai có chút hoảng loạn, nhưng chỉ thoáng cái, rất nhanh liền khôi phục lại bình tĩnh: “Cố Học Văn em làm gì vậy? Chị không thể ở thành phố C sao? Cho dù chị đến đây từ trước, thì thế nào? Có gì quan trọng chứ? Em làm gì xét hỏi chị như tội phạm vậy?”

Cố Học Văn không nói, hai tay nắm chặt thành quyền: “Chị ở cùng với ai? Xem ra chị rất khỏe, khí sắc rất tốt. Nhất định phải có người chăm sóc? Người kia là ai?”

“Làm gì có ai chứ.” hai tay Cố Học Mai bất giác đan vào nhau: ” Chỉ là lúc trước chị làm sai một phần báo cáo, bị viện trưởng mắng, tâm trạng không tốt không muốn gặp ai mà thôi.”

“Chỉ như vậy?”

“Chỉ là như vậy.”

Vẻ mặt Cố Học Văn vẫn không tin, nhìn nét mặt Cố Học Mai, như là muốn tìm ra chút manh mối nào đó. Lúc này Tả Phán Tình trở lại, cô gần như một mạch chạy vào đình, trên mặt thấm ra một tầng mồ hôi. Vẻ mặt cũng hết sức vui mừng.

Vừa chạy đến vừa bắt lấy tay Cố Học Văn, vẻ mặt hưng phấn: “Cố Học Văn, thật tốt quá. Lý lịch tôi gửi đi đã có phản hồi rồi.”

Cố Học Văn nhìn cô nắm lấy tay mình, thoáng sửng sốt, Tả Phán Tình cũng đã buông tay anh ra, xoay người lại cầm lấy tay Cố Học Mai.

“Chị, em sẽ đi phỏng vấn. Em sắp có việc rồi.”

“Thật không?” Vẻ mặt Cố Học Mai cũng từ lúc cô chạy vào, không tự giác thở phào nhẹ nhõm, lúc này vẻ mặt cũng mang theo ý cười: “Vậy em cần chuẩn bị thật tốt ?”

“Đúng vậy.” Tả Phán Tình vừa rồi đi ra liền nhận được điện thoại, làm cho cô sung sướng: “Có hai công ty, đều gọi em đi phỏng vấn. Một thì sáng ngày mai, một thì chiều ngày mai. Thật tốt quá. Yeah.”

Cố Học Văn nhìn thấy trên mặt Tả Phán Tình không che dấu được nét vui mừng, khóe môi hơi nhếch lên, chỉ là: “Chỉ là phỏng vấn, không cần vui mừng như vậy chứ? Ít ra cũng phải đợi được người ta tuyển dụng thì hẵng nói sau.”

Tả Phán Tình cảm giác bị anh tạt một gáo nước lạnh lên người, thè lưỡi: “Đúng rồi đúng rồi. Bát tự còn thiếu một nét. Nhưng mà, có phỏng vấn dù sao cũng tốt hơn là không có mà. Hơn nữa là hai công ty đó, cuối cùng phải có một nơi nhận tôi chứ?”

“Chị nghĩ em nhất định sẽ thành công.” Cố Học Mai lặng lẽ liếc mắt lườm em trai của mình, làm gì có người chồng nào tích cực đả kích như vậy chứ?

“Cám ơn chị, cũng là chị tốt nhất.” Tả Phán Tình xoay người làm mặt quỷ với Cố Học Văn: “Nói cho anh biết, tôi nhất định sẽ trúng tuyển. Anh chờ đó.”

Coi thường cô? Vậy cô liền vùng lên cho anh ta xem.

“Hi vọng.” Cố Học Văn như không cho cô sĩ diện, thản nhiên phun ra hai chữ làm cho Tả Phán Tình hộc máu.

Nhịn không được liền chống nạnh chỉ vào Cố Học Văn, vẻ mặt vô cùng kiên quyết: “Cố Học Văn, tôi nói cho anh biết, hôm nay tôi về chuẩn bị, tôi tin chắc ngày mai tôi sẽ thành công. Hừ.”

Một tiếng hừ kia, nhẹ nhàng giương cằm, vẻ mặt không chịu thua. Hai mắt tràn đầy ý chí chiến đấu. Đôi mắt sáng của Cố Học Văn lấp lánh. Đi đến phía sau Cố Học Mai.

“Thời gian không còn sớm nữa, tìm chỗ ăn cơm đi.”

“Ừ. Hay là gọi điện thoại cho Học Võ, xem nó có thời gian không. Cùng nhau ăn một bữa cơm.” Nếu không ngày mai Cố Học Văn lại phải đi làm nhiệm vụ.

“Chị gọi đi.” Giọng điệu Cố Học Văn thản nhiên, không nhiệt tình lắm.

Mấy người ngồi trên xe, Cố Học Mai lấy di động ra gọi cho Cố Học Võ, nhưng là thư kí tiếp, nói anh ta đang họp.

“Chúng ta đành tự mình đi ăn vậy.” Cố Học Mai nhún vai: “Chị lại quên mất, Học Võ bây giờ đã là thị trưởng rồi.”

Ba người ăn cơm xong thì về nhà, Tả Phán Tình lập tức vào thẳng phòng ngủ. Cô tìm lại một số bản thiết kế khá vừa ý của mình lúc trước.

Chuẩn bị thật tốt sơ yếu lý lịch, giấy tờ.

Nghĩ đến Cố Học Văn xem thường mình. Cô hết sức khó chịu. Cô quyết định bất chấp thế nào, nhất định phải tìm được việc.

Nghĩ là làm chính là tác phong của cô, ngồi trước bàn bắt đầu vẽ. Vẽ một cái là quên luôn thời giờ. Cố Học Văn ở phòng khách chơi cờ với Cố Học Mai đã được ba hiệp, phát hiện Tả Phán Tình cũng chưa bước ra.

“Học Văn.” Cố Học Mai chỉ chỉ căn phòng: “Chị mệt rồi, đi ngủ trước. Em đi xem Phán Tình đi, chị thấy em ấy vào trong đó đã lâu lắm rồi.”

“Vâng.”

Đẩy Cố Học Mai vào phòng, ra ngoài thu dọn xong bàn cờ. Cố Học Văn trở về phòng tắm rửa. Đến khi anh tắm rửa sạch sẽ đi ra, phát hiện Tả Phán Tình vẫn còn chưa trở về phòng. Nhíu mày, quấn khăn tắm bên hông đi đến phòng sách.

Tả Phán Tình cắm cúi vẽ bức tranh hết sức nhập tâm, hoàn toàn không chú ý có người đi vào, nối gót nhau, trong thùng rác tất cả đều là giấy bị vo tròn.

Cố Học Văn vào cửa, tiến đến giật lấy bút trong tay cô: “Ngủ thôi.”

“Liên quan gì đến anh.” Tả Phán Tình đang vẽ rất nghiêm túc, thoáng cái bút bị lấy đi. Cô vọt đứng lên muốn giành lại.

“Đừng vẽ nữa.” Cố Học Văn chỉ chỉ đồng hồ treo tường: “Em xem bây giờ là mấy giờ rồi? Đi ngủ trước đã.”

“Không cần.”

Tả Phán Tình cố chấp muốn đoạt lại bút: “Anh trả lại đây, tôi muốn hoàn thành xong bản vẽ này đã.”

Rất vất vả mới có được linh cảm, sao có thể để linh cảm chạy mất?

“Ngày mai lại vẽ cũng như nhau thôi.”

Cố Học Vân nhất định không trả cho cô, chẳng những vậy, anh thả bút xuống bàn. Cúi xuống ôm lấy Tả Phán Tình ra khỏi phòng sách.

“Cố Học Văn, anh thả tôi xuống.” Không biết Cố Học Mai có ở trong phòng khách hay không, âm lượng của Tả Phán Tình giảm đến mức thấp nhất: “Tôi phải vẽ xong mới được.”

“Ngủ trước đã.”

Cố Học Văn cố chấp không cho cô cự tuyệt, ôm cô trở về phòng ngủ mới buông ra.

Hai chân Tả Phán Tình vừa chạm đất thì muốn trở lại thư phòng tiếp tục vẽ. Cánh tay bị Cố Học Văn bắt được.

“Anh thật là đáng ghét.” Nhìn cánh tay bị anh tóm lấy, Tả Phán Tình không biết anh muốn gì: “Tôi nói rồi. Vẽ xong tôi mới ngủ được.”

“Ngày mai mấy giờ em phỏng vấn?” Cố Học Văn nhìn cô, cánh tay bất động như núi.

“Mười giờ sáng.” Tả Phán Tình chuẩn bị hất tay anh: “Anh buông ra.”

“Từ nhà đến công ty phải mất bao lâu?”

“Khoảng một tiếng.” Tả Phán Tình không rõ anh muốn làm gì: “Anh hỏi nhiều như vậy làm gì?”

“Em khẳng định bây giờ không đi ngủ, ngày mai mắt không có quầng thâm? Trạng thái của em sẽ rất tốt? Giọng nói Cố Học Văn có phần trầm xuống nhưng lời nói ra lại đánh vào nội tâm Tả Phán Tình.

“Ách–”

“Những thứ này phải làm lúc bình tĩnh. Đến khi nước tới chân mới nhảy, tôi không nghĩ em sẽ thành công.”

“Cố Học Văn.” Nói đi nói lại, còn không phải là như đang coi thường cô sao?

“Nếu em muốn phỏng vấn thành công. Chi bằng lấy tranh em vẽ trước đây, cũng không khác nhau là mấy. Quan trọng nhất là, nếu em cho giám đốc mới thấy một nhân viên có vẻ mặt tiều tụy. Anh ta sẽ dụng tâm tuyển em sao?

“Tôi–” Khí thế của Tả Phán Tình thoáng chốc liền ỉu xìu.”

Tả Phán Tình mím môi, tuy rằng lời nói của anh đều có lý, bất quá, cô lại vô cùng ấm ức: “Nói đi nói lại. Anh vẫn coi thường tôi?”

—oOo—

Hết chương 112

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.