Cô Dâu Bất Đắc Dĩ

Chương 119: Chương 119: Đừng nhắc đến cô ấy, cô không xứng




Edit: Minh mập

Beta: Iris & Phong Vũ

“Ai ——”

Tả Phán Tình mở to hai mắt nhìn Cố Học Văn, chưa kịp cãi lại thì sắc mặt Cố Học Văn đã giận dữ: “Bình thường em rảnh rỗi thích chơi đùa thôi không nói, bây giờ còn cầm tiền của anh đi nuôi “trai” hả?”

Mấy người khách và lái xe đều trợn tròn mắt, có thật không vậy, cô gái này cũng to gan quá ha?

“Ai đi nuôi trai?” Tả Phán Tình tức giận đến nỗi mặt đỏ phừng phừng: “Cố Học Văn, anh thật vô liêm sỉ.”

“Bây giờ chẳng phải em đang đi tìm hắn ta đó sao?” Cố Học Văn hừ lạnh: “Anh không cho em đi, em không được đi, em còn muốn buộc anh phải dùng tới biện pháp này đề tìm em, chẳng lẽ không đúng sao?”

“Tôi đâu có.” Tả Phán Tình thấy ánh mắt quái dị của mấy hành khách khác thì vô cùng tức giận: “Ai đi nuôi trai hả? >_

“Từ khi chúng ta kết hôn, toàn bộ tiền bạc của cải anh đều đưa hết cho em, bây giờ ở nhà không còn một đồng nào, còn không phải là do em cầm tiền đi nuôi trai hay sao?”

Cố Học Văn bày ra vẻ mặt nhường nhịn: “Bây giờ anh chỉ muốn em theo anh về, chuyện trước đây anh sẽ không nhắc đến nữa.”

Mấy hành khách nghe xong lại hết lời thán phục, đúng là đàn ông tốt, đàn ông tốt đó. Người đàn ông xuất sắc như vậy, mà cô gái này lại còn muốn đi tìm trai sao? Thật là quá đáng mà

“Cố Học Văn, anh nói bậy bạ gì đó?”

“Là anh nói bậy sao?”

Anh nói bậy à? Còn cô thì không chắc? Cô nói anh có tiểu tam, còn đem anh ném cho mấy bà bác, bà thím, làm anh mất mặt, lại còn bị đám người kia vây cả nửa ngày cũng không thể thoát thân.

Ánh mắt kia rõ ràng muốn nói cho cô biết cô vừa rồi đã làm gì, khí thế của Tả Phán Tình lập tức xẹp xuống. Bộ dang này của cô lại làm cho hành khách xung quanh tưởng cô đang chột dạ nên nhất thời đều dùng ánh mắt tràn đầy khinh bỉ mà nhìn cô

“Ôi trời, sao lại có loại đàn bà như vậy chứ? Nuôi trai? Giờ thì đẹp mặt nhá!”

“Đúng đó, thật là. Lấy tiền của chồng đi nuôi trai bên ngoài hả? Loại chuyện này mà cũng làm được sao?”

Không biết ai nói hai câu kia, Tả Phán Tình nghe được liền nổi sùng lên, oán hận trừng mắt nhìn Cố Học Văn, lời muốn nói ra lại nghẹn cứng ở cổ.

“Đi thôi” Cố Học Văn kéo tay cô: “Theo anh về nhà.”

Tả Phán Tình ngồi bất động, nhất định không muốn xuống xe với anh, nhìn thấy vẻ bướng bỉnh trong mắt cô, Cố Học Văn liền duỗi tay, bế bổng cô lên khỏi ghế. Tả Phán Tình bị hành động này của anh làm cho giật mình.

“A, anh làm gì vậy?”

Cố Học Văn nhìn cô cười lạnh: “Mang em về nhà, chẳng lẽ còn đưa em đến tìm gã đàn ông kia sao?”

“Cố Học Văn ——” ” Tả Phán Tình còn chưa kịp giãy giụa đã bị anh dứt khoát bế xuống xe bus, nhanh chóng nhét cô vào chiếc Hummer của anh.

Lên xe, nổ máy, nhìn vẻ mặt hằm hằm của Tả Phán Tình.

“Cố Học Văn, anh thật không biết xấu hổ? Anh dám nói tôi nuôi trai hả? Anh tôi đã nuốt không trôi rồi, còn tinh lực đâu mà đi nuôi trai chứ?”

Một mình anh đã ép cô tới chết, lấy đâu ra mà trai bao chứ.

“Cũng phải”

Cố Học Văn chuyên chú lái xe, không thèm để ý tới Tả Phán Tình đang bừng bừng lửa giận

“Anh——” hai tay nắm chặt, Tả Phán Tình cố chịu đựng cảm giác muốn cho anh 2 đấm: “ Nếu không phải mới sáng sớm anh đã đánh thức tôi, thì tôi có cần phải chỉnh anh như vậy không?”

Nói đi nói lại không phải vẫn là trách anh không tốt?

Cố Học Văn nghĩ đến nguyên nhân sáng nay anh đáng thức cô, vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm túc: “Hôm qua, em đưa chị lên máy bay, có thấy gì… bất thường không?”

“Không có.” Tả Phán Tình lắc đầu, hôm qua lúc Cố Học Mai đi, không phải vẫn bình thường sao?

Cố Học Văn trầm mặc, nếu Cố Học Mai trở về Bắc Đô, tại sao lại không về nhà, cũng không về viện nghiên cứu, vậy chị ấy đi đâu?

“A.” Tả Phán Tình hô nhỏ: “Tôi nhớ ra rồi. Ngày hôm qua trước khi lên máy bay, chị ấy liên tục nhìn di động, tôi thấy hình như chị ấy muốn gọi điện hay nhắn tin cho ai đó. Tôi hỏi có phải chị đang chờ điện thoại không thì chị ấy lại bảo không, còn bỏ di động vào túi.”

Anh lập tức nhăn mày lại, sườn mặt cong cong nhất thời căng cứng. Không khí trong xe nhất thời trở nên vô cùng im ắng, Tả Phán Tình muốn nói gì đó nhưng không biết phải nói thế nào, dù sao cô cũng không biết nhiều về Cố Học Mai.

Xe đột nhiên giảm tốc rồi dừng lại

“Xuống xe.”

Cố Học Văn xuống xe trước, Tả Phán Tình vẫn ngồi bất động, không hiểu anh định làm gì.

“Em lại muốn anh bế em xuống xe hả?” Cố Học Văn nhướn mày, Tả Phán Tình bị khí thế của anh áp đảo, làm mặt lạnh xuống xe.

Cố Học Văn không nhìn cô, trực tiếp kéo cô vào một quán ăn.

Sữa đậu nành Vĩnh Hòa?

Lúc này

Tả Phán Tình mới biết mình đang đi đâu.

Cố Học Văn gọi một phần sữa đậu nành và dầu cháo quẩy, lúc phục vụ mang lên, anh liền đẩy đến trước mặt Tả Phán Tình.

“Ăn đi”

Hả——

Cứ tưởng anh muốn ăn, hóa ra là anh gọi cho cô sao?

“Anh không ăn à?”

“Anh ăn ở nhà rồi.”

“Uhm.”

Người kia mới vừa rồi còn trêu cô, bây giờ lại mua đồ ăn sáng cho cô. Nếu anh đã ăn rồi thì việc gì phải quan tâm đến việc cô đã ăn hay chưa?

Ly sữa đậu nành nhẹ nhàng bốc khói, trong lòng Tả Phán Tình nổi lên một cảm giác quái dị.

Cúi đầu uống một ngụm sữa, cảm giác như ánh mắt Cố Học Văn vẫn chăm chú nhìn mình, điều này làm cho cô rất mất tự nhiên: “Anh đừng có nhìn tôi như vậy nữa được không?”

“Em không nhìn anh sao biết anh đang nhìn em?”

Cố Học Văn thản nhiên mở miệng, nghe như rất muốn chọc giận người nào đó.

Lông mi dài của Tả Phán Tình chớp chớp, quyết định không thèm chấp anh.

Động tác nhanh nhẹn giải quyết xong đồ ăn trước mặt, rồi ngẩng đầu liếc Cố Học Văn một cái.

“Anh định đi đâu?”

“Em thì sao?”

“Tôi muốn đến trung tâm thương mại mua quần áo, mua xong thì ghé qua nhà mẹ tôi lấy ít đồ công sở trước kia.”

“Vậy thì đi thôi.”

Cố Học Văn chuẩn bị đứng lên, Tả Phán Tình đột nhiên kéo tay anh lại: “Anh không có việc gì à?”

Không phải anh đang có nhiệm vụ sao? Sao lại rảnh rỗi cùng cô đi dạo phố chứ?

“Tạm thời không có việc gì.” Tình báo sai, tên trùm thuốc phiện kia không đến điểm hẹn. Toi công anh em hai ngày nay bận tối mắt, xem ra lại phải đợi cơ hội khác.

“Uhm” Tả Phán Tình gật đầu, khiêu khích liếc Cố Học Văn một cái: “À, vừa rồi anh làm tôi mất mặt như vậy, để trừng phạt anh, tôi quyết định hôm nay anh phụ trách trả tiền”

Cô phải ra sức mà làm thịt anh, tuyệt đối không nương tay.

“Vậy còn chuyện em nói anh đi tìm tiểu tam” Cố Học Văn nhướn mày, trong mắt hiện lên một tia bỡn cợt: “Làm anh mắt mặt như vậy, anh phải phạt em thế nào đây?”

“Vậy sáng nay anh đánh thức tôi, hại tôi còn chưa có ngủ tròn giấc thì sao, tôi cũng đang nghĩ xem phải tính sổ với anh thế nào đây?”

Tả Phán Tình chu cái miệng nhỏ nhắn hừ nhẹ, rốt cuộc là ai khơi mào trước đây hả?

Cố Học Văn hai tay khoanh trước ngực, khóe môi hơi cong lên, trong mắt ánh lên một tia cưng chiều mà chính anh cũng không biết.

“Vậy cứ cùng em đi dạo phố trước đi, rồi tối về nhà từ từ tính tiếp.”

Từ từ rồi tính là sao? Phán Tình xoay người khinh thường, Cho xin đi, tính đi tính lại, cuối cùng lại tính trên giường chứ gì. Ai thèm để ý đến anh chứ.

Cầm lấy giỏ xách, cô bước ra ngoài, không thèm chờ Cố Học Văn trực tiếp lên xe

Chủ nhật, trung tâm thương mại cũng khá đông người. Tả Phán Tình xem bên này một chút, sờ bên kia một tí, vẻ mặt rất chi là nhàn nhã . Có đôi khi cô lại chạy đi đâu mất.

Người vừa đông vừa nhiều, Cố Học Văn kiên nhẫn tìm cô, cuối cùng cũng đuổi kịp, anh nắm chặt lấy tay cô. Tả Phán Tình bĩu môi muốn bỏ tay anh ra, nhưng anh vẫn nắm chặt không chịu buông.

“Anh làm gì vậy?” Cô mà đã đi dạo phố thì chỗ nào cũng muốn ghé vào xem. Cửa hàng mới mở nào, bọn họ cũng đều dừng lại ngắm nghía. Trong đầu cô lúc nào cũng nghĩ nếu mặc quần áo như thế này, thì phải phối hợp với loại trang sức nào.

Cố Học Văn không nói gì. Nhìn cô đi tới đi lui nửa ngày cũng chưa mua được gì: “Không phải em nói muốn mua quần áo sao?”

“Đúng vậy,” Tả Phán Tình gật đầu: “Không thấy thích bộ nào hết, để tôi lựa lại đã.”

“Uhm.” Cố Học Văn gật đầu, nhưng tay vẫn không buông tay cô ra, cô thử giãy ra vài lần nhưng không được, cuối cùng đành đầu hàng. Để mặc kệ Cố Học Văn nắm tay cô.

“Anh xem, bộ này được há?”

“Thử đi”

“Thôi, không hợp với tôi.” Quần áo đẹp thì nhiều lắm, nhưng không phải cái nào cũng hợp với cô.

Tả Phán Tình lắc đầu cười cười, hai người lại đi đến một cửa hàng khác.

Từ đầu đến cuối hai người vẫn tay trong tay, đi vào đi ra, đôi khi cảm thấy lòng bàn tay trông trống, cô lại đưa tay sang bên nắm lấy tay của Cố Học Văn. Cuối tuần, công ty bách hóa đông nghịt.

Hai người hòa mình vào đám đông, cô và anh tay trong tay cùng nhau đi dạo phố, trông chẳng khác gì những đôi tình nhân khác.

Bên ngoài, mặt trời không quá chói, gió nhẹ hiu hiu, vòm trời cao rộng không một bóng mây. Dạo phố dưới thời tiết này là tuyệt vời nhất.

Xe Cố Học Võ dừng lại trước cửa một nhà trọ cũ kĩ, xoay người nhìn Trần Tâm Y.

“Cô ở đây sao?”

“Dạ.” Trần Tâm Y gật đầu, vẻ mặt cảm kích nhìn Cố Học Võ: “Cám ơn thị trưởng Cố đã đưa tôi về.”

“Đừng khách sáo.” Vẻ mặt Cố Học Võ thản nhiên nhìn Trần Tâm Y mở cửa xuống xe, sau đó nổ máy chạy đi.

Trần Tâm Y đột nhiên gọi anh lại, trong mắt có vài phần dũng khí, lại thêm vài phần ngưỡng mộ.

“Thị trưởng Cố, anh có bạn gái chưa?”

Vừa hỏi xong, mặt Trần Tâm Y liền đỏ rực như ráng chiều, hai tay cũng đan vào nhau.

Cố Học Võ hơi sửng sốt một chút, suy nghĩ của Trần Tâm Y quá đơn giản, liếc mặt một cái là có thể nhìn ra cô đang nghĩ gì.

Lắc lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc:

“Tôi không thích hợp với cô.”

“Thị trưởng Cố.” Sắc mặt Trần Tâm Y lập tức thay đổi, từ đỏ sang trắng: “Thực xin lỗi, tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi, không có ý gì khác đâu.”

“Không sao.” Cố Học Võ nghiêm mặt, nhìn Trần Tâm Y: “ Cô về đi”

“Thị trưởng Cố?”

Cố Học Võ không nhìn Trần Tâm Y lấy một cái, nổ máy rời đi. Trần Tâm Y đứng đó, cắn môi nhìn chiếc xe dần dần mất hút, trong lòng có hơi mất mát.

Cố Học Võ quay về tòa thị chính, dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị về kí túc xá. Ở thành phố C anh không có nhà riêng, đến nơi này đã hơn 1 tháng nhưng anh đều ở kí túc xá của công chức tòa thị chính.

Xuống xe lên lầu, nhìn thấy Kiều Tâm Uyển đang đứng ngoài cửa, trên tay còn mang theo một bình thủy nhỏ. Nhìn thấy Cố Học Võ, sắc mặt có vài phần bất ngở: “Hôm nay là cuối tuần, anh đi đâu vậy?”

Cố Học Võ không trả lời câu hỏi của chị ta, mà nhíu mày nhìn: “ Sao cô lại đến đây?”

“Tôi không được tới sao?” Kiều Tâm Uyển nhìn thấy vẻ mặt không chút kiên nhẫn của Cố Học Võ liền nổi đóa lên: “Cố Học Võ, anh đừng quên tôi là vợ anh đấy.”

“Tôi biết cô là vợ tôi, cô không cần nhắc.” Cố Học Võ cũng không thèm để ý đến Kiều Tâm Uyển lướt qua chị ta, mở cửa vào nhà.

Kiều Tâm Uyển đi theo vào cửa, lần trước chị ta đi đến văn phòng tìm anh, sau lại bực tức bỏ về, chị ta vẫn chưa nhìn thấy chỗ anh ở như thế nào. Hiện tại xem ra, kí túc xá này cũng không tồi, hai phòng ngủ 1 phòng làm việc, sắp xếp gọn gàng rộng rãi.

Nhưng có vẻ hơi nhỏ, Kiều Tâm Uyển nhíu mày, đã quen ở phòng lớn nên chị ta cảm thấy nơi này thật sự quá nhỏ, nhìn phòng khách xem ra còn không bằng phòng tắm lớn ở Kiều gia.

“Học Võ, hay là chúng ta mua nhà đi, anh ở cũng thoải mái hơn.”

“Thích thì cô đi mà mua.” Cố Học Võ ngồi xuống sofa, cầm tờ báo ở trên bàn, bắt đầu đọc: “Tôi thấy ở đây rất tốt.”

Một thị trưởng mới nhậm chức đã đi mua nhà riêng, muốn người khác nghĩ thế nào chứ?

“Cố Học Võ.” Kiều Tâm Uyển lại bị chọc tức, để bình thủy lên bàn trà: “Anh nhất định phải dùng thái độ này đối xử với tôi hả?”

Cố Học Võ trầm mặc, ánh mắt vẫn không rời khỏi tờ báo.

“Cố Học Võ.” Kiều Tâm Uyển dùng sức giật tờ báo trên tay anh: “Tôi có lòng tốt mang thuốc bổ qua cho anh uống, anh có cần phải dùng vẻ mặt đó với tôi không?”

“Mang thuốc?” Cố Học Võ liếc qua chiếc bình thủy: “Cô tự sắc? Hay là đặt ở tiệm nào đó?”

“Tôi——” Mặt Kiều Tâm Uyển lộ vẻ bất ngờ: “Đặt ở tiệm thì sao chứ? Dù sao cũng là tấm lòng của tôi.”

Anh biết rõ chị ta không biết nấu nướng, hơn nữa ở nhà cũng không phải không mời được đầu bếp, cần gì phải tự mình làm?

“Cám ơn ý tốt của cô.” Cố Học Võ gật đầu: “Tôi sẽ uống, giờ cô có thể đi rồi chứ?”

“Cố Học Võ.” Kiều Tâm Uyển nổi điên: “Tôi nói cho anh biết, tôi không dễ dàng từ bỏ đâu, tôi quyết định rồi, tôi sẽ chuyển từ Bắc Đô đến đây, tôi sẽ ở lại đây.”

“Vây sao?” Cố Học Võ vỗ vỗ tay, vẻ mặt châm biếm gấp mười lần: “Nhiệt liệt hoan nghênh. Nhưng mà không biết cô có thể ở lại bao lâu? Đúng rồi, để tôi nhắc cô nhé, thành phố C không giống Bắc Đô, nếu cô vẫn như trước kia, rảnh rỗi lại thích tụ tập, mua sắm, lùng chơi hàng hiệu, thì làm ơn đừng có nói cho người ta biết cô là vợ tôi nhé, cám ơn.”

“Cố Học Võ.” Kiều Tâm Uyển hạ giọng: “Trong mắt anh, tôi là loại người tồi tệ như vậy sao?”

“Tồi tệ?” Cố Học Võ lắc đầu, đứng dậy đi đến trước mặt Kiều Tâm Uyển, vẻ mặt lạnh lùng: “Cô sao lại là người tồi tệ chứ? Đường đường là đại tiểu thư của Kiều gia, giá trị hay diện mạo đều hơn người. Với cái thân phận đại tiểu thư nhà họ Kiều, cô so ra còn tốt hơn nhiều người khác.”

“Cố Học Võ.” Hai mắt Kiều Tâm Uyển đã đỏ ửng lên, nước mắt bắt đầu rơm rớm hốc mắt, chị ta liều mạng nắm chặt tay, nhìn chằm chằm Cố Học Võ: “Anh còn nhớ cô ta đúng không? Anh căn bản vẫn chưa quên được cô ta, cho nên anh mới hận tôi, hận tôi năm đó đã chia rẽ hai người, ép cô ta bỏ đi, phải không?”

Sắc mặt Cố Học Võ lập tức trở nên vô cùng khó coi, đưa tay dùng sức bóp chặt bả vai Kiều Tâm Uyển, sức lực lớn đến nỗi gần như muốn bóp nát nó

“Đừng có nhắc đến cô ấy, cô không xứng.”

Bả vai Kiều Tâm Uyển vô cùng đau đớn, chị ta nhìn chăm chăm Cố Học Võ bỗng bật cười khanh khách: “Đúng vậy, tôi không xứng. Nhưng đáng tiếc, anh có nhớ cô ta thế nào cũng vô dụng, bởi vì bây giờ tôi mới là cô Cố, còn cô ta, nói không chừng đang trốn trong xó nào đó đau lòng mà thầm khóc đấy.”

“Kiều Tâm Uyển.” Cố Học Võ giơ tay lên định tạt tai chị ta, nhưng Kiều Tâm Uyển không sợ, ngẩng cao đầu: “Đánh đi. Anh có bản lĩnh thì đánh đi.”

Cố Học Võ từ từ nới lỏng tay cuối cùng buông thõng xuống: “Tôi sẽ không đánh phụ nữ. Kiều Tâm Uyển, cô cũng đừng chọc đến tôi. Tôi nói rồi, thứ tôi có thể cho cô chỉ là danh phận cô Cố, còn cái cô muốn, thì cả đời này cũng đừng mong có được”.

—oOo—

Hết chương 119

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.