Edit: Sakuraky
Beta: Phong Vũ
Tả Phán Tình châm cứu xong lại lăn ra ngủ một mạch đến tận sáng ngày hôm
sau. Sau khi nghe thấy tiếng nói chuyện rì rầm rất nhỏ mới tỉnh dậy,
ngáp một cái, cảm giác tinh thần mình tốt hơn rất nhiều.
Trịnh Thất Muội bước vào nhìn cô, vẻ mặt vô cùng quan tâm lo lắng: “Phán Tình, cậu không sao chứ? Đã thấy thoải mái hơn chưa?”
“Mình không sao .” Vừa lên tiếng, giọng nói vẫn hơn khàn khàn, nhưng ít nhất
cũng không còn thấy đau nữa. Trịnh Thất Muội đưa tới một cốc nước, cô
cũng không khách khí đỡ lấy, liền một hơi uống hết, nước làm bụng cô ấm
lên, cảm giác thoải mái hơn rất nhiều.
“Sao cậu lại tới đây?” Khi cô bị sốt thần trí mơ mơ màng màng, chỉ cảm thấy bên cạnh hình như có
người, không ngờ lại là Trịnh Thất Muội.
“Cậu này.” Trịnh Thất
Muội liếc mắt trừng cô một cái: “May là mình đến đây kịp. Nếu không thì
cậu đã sốt đến mức thành kẻ ngốc rồi.”
“Thật không?” Tả Phán Tình gãi gãi đầu. Cười một cách mất tự nhiên, sắc mặt còn chút tái nhợt bởi
vì có nụ cười này mà tươi tỉnh thêm vài phần .
“Sao lại tới tìm mình vậy?”
“Khoan hẵng nói chuyện, cậu đã ngủ hai ngày rồi, nhất định là rất đói bụng.
Mình có nấu một ít cháo, vừa hay cũng chín rồi, cậu chờ một chút mình
đem tới cho.”
Trịnh Thất Muội bưng lên cho cô một bát cháo. Nhìn thấy Tả Phán Tình rất đói bụng một hơi ăn liền ba bát.
Cuối cùng mới vỗ vỗ bụng kêu lên: “Được rồi. Mình đã ăn no rồi. Nói đi. Cậu tìm mình có chuyện gì vậy?”
“Nhìn bộ dáng của cậu, có lẽ là đã biết rồi.” Cuối tuần bệnh thành như vậy,
Chương Kiến Nguyên thân là bạn trai lại chẳng đoái hoài quan tâm, hai
ngày nay điện thoại cũng không gọi lấy một cú, Trịnh Thất Muội thở dài,
xác nhận lại: “Chuyện của Chương Kiến Nguyên, cậu cũng biết đúng không?”
Nói đến cái tên Chương tiện nhân kia, khuôn mặt tươi cười Tả Phán Tình liền biến mất: “Sao thế? Cậu nhìn thấy hắn ta à?”
“Ừ.” Trịnh Thất Muội gật đầu: “Đêm qua, nhìn thấy anh ta và một người phụ nữ khác ở quán cơm Tây ăn tối, cái bộ dáng thân mật đó nói bao nhiêu ghê
tởm thì có bấy nhiêu ghê tởm. Mình nghĩ là cậu không biết, cho nên ——”
Trịnh Thất Muội hận nhất là đàn ông chân đạp hai thuyền, cho nên vừa thấy vậy liền gọi điện thoại cho Tả Phán Tình, chẳng ngờ cô bạn lại không nghe
máy, sợ cô xảy ra chuyện gì bèn tìm đến tận nơi.
“Hừ.” Tả Phán Tình hừ lạnh một tiếng: “Hai kẻ kia thật sự là rất vội vàng rồi.”
“Cậu tính làm sao bây giờ?” Trịnh Thất Muội xoa tay: “Có muốn mình tìm vài
người giáo huấn hai kẻ tiện nhân kia một chút hay không?”
“Không cần.” Tả Phán Tình lắc lắc đầu: “Cũng chẳng phải chuyện gì lớn, dù sao mình đã nhìn rõ bản chất hắn rồi.”
“Ừ.” Trịnh Thất Muội gật đầu: “Vậy cậu còn làm ở đó nữa không?”
“Đương nhiên có rồi.” Ánh mắt Tả Phán Tình kiên định: “Trước kia là do mình
ngốc, mới để cho cái tên Chương tiện nhân thực hiện được ý đồ. Về sau
mình sẽ không phục vụ cho hắn nữa. Mình càng phải cố gắng làm việc, còn
chà đạp hắn chứ.”
“Được. Có chí khí.” Trịnh Thất Muội vỗ tay: “Làm phụ nữ thì phải như thế này.”
Tả Phán Tình nhìn thấy dáng vẻ của bạn liền nở nụ cười: “Thất Thất, cám ơn cậu.”
Nếu không có cô ấy tới chăm sóc chính mình, không biết chừng đầu óc sốt đến hỏng mất.
“Này.Cảm ơn cái gì, mình giận đấy.” Bàn tay trắng như phấn của Trịnh Thất Muội
nắm lấy tay cô: “Nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai còn phải đi làm. Trưng ra
phong độ tốt nhất, khiến cho tên Chương tiện nhân kia phải hiện nguyên
hình.”
“Được.” Tả Phán Tình hít một hơi thật sâu. Cô rất tin
tưởng vào năng lực của mình. Nếu không vì quá tin vào Chương Kiến
Nguyên, làm sao ở công ty cô cứ giậm chân tại chỗ mãi như thế được?
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Tuy là có quyết tâm có nghị lực nhưng Tả Phán Tình thật sự đã xem nhẹ mức độ đen đủi của cô.
Cô một bước đến trước cửa công ty, từ xa đã nhìn thấy đôi cẩu nam nữ: bạn
trai cũ của cô Chương Kiến Nguyên và bà chủ công ty Lý Mỹ Bình nắm tay
nhau bước vào công ty.
Vẻ mặt Chương Kiến Nguyên kiêu ngạo đắc ý
khiến trong lòng Tả Phán Tình rất phẫn hận. Suýt nữa thì bị kích động
muốn hùng hổ xông lên tặng cho Chương Kiến Nguyên hai cái tát.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Lời tác giả: Có một câu nói như thế nào nhỉ? Tuổi trẻ của mỗi người phụ nữ
đều sẽ gặp phải một vài gã đàn ông đê tiện, ha ha. Thực sự rất có đạo
lý.
—oO0—
Hết chương 10