Cô Dâu Bất Đắc Dĩ

Chương 70: Chương 70: Gớm muốn chết




Edit : Wynnie

Beta : Phong Vũ

Vũ: Chiêu của anh ấy đây nè.

“Cám ơn.” Tả Phán Tình không khách sáo, đã cầm lên cắn một cái. Cố Học Văn vào lúc này đột nhiên tiến đến bên tai cô, dùng âm thanh nhẹ nhàng chỉ đủ cho hai người nghe được nói.

“Ðúng rồi. Vừa rồi anh vẫn chưa rửa tay –.”

“Phốc–” Chân gà trên tay Tả Phán Tình rơi xuống bàn ăn, mà miếng thịt vừa cắn liền phun ra. Xung quanh không ai may mắn tránh được, tất cả đều trúng chiêu.

“Tả Phán Tình.” Tả Chính Cương cùng Ôn Tuyết Phượng đồng loạt kêu lên.

“Khụ khụ khụ khụ.” Tả Phán Tình dùng sức vỗ ngực, xoay qua trừng mắt với Cố Học văn, đưa tay chỉ vào anh, định chửi rủa, nhưng chỉ phát ra tiếng “Khụ khụ”.

“Ăn từ từ.” Cố Học Văn nắm một tay của cô, tay còn lại vỗ vỗ lưng cô: “Ðừng vội.”

“Anh.” Tả Phán Tình cuối cùng cũng ngừng ho. Dùng sức gạt phắt tay anh: “Cố Học Văn, anh thật gớm muốn chết.”

“Tả Phán Tình, con mới là gớm ấy.” Ôn Tuyết Phượng nhìn một mảng lộn xộn trước mặt cô: “Con. Con đang làm gì vậy?”

“Tức chết tôi rồi.” Tả Chính Cương đứng lên, mắt trừng cô tràn đầy lửa giận: “Văn hóa của con đâu hết rồi? Cách con ăn cơm là như vậy đó hả?”

“Là anh ta làm con buồn nôn.” Tả Phán Tình cảm giác sớm muộn gì cô cũng bị Cố Học Văn làm cho phát điên: “Ba mẹ có biết anh ta rất ghê tởm không, anh ta nói –”

“Ðủ rồi.” Tả Phán Cương ngắt lời cô: “Học Văn nó có lòng tốt lấy chân gà cho con. Mặc kệ nó có nói gì, con cũng không thể thất thố như vậy.”

Cố Học Văn bên cạnh Tả Phán Tình lên tiếng: “Chú dì đừng tức giận, là con không tốt, con không nên trêu Phán Tình lúc cô ấy đang ăn.”

“Không phải lỗi của con.” Tả Chính Cương khoát tay: “Nha đầu này đã bị ta làm hư rồi.”

“….” Tả Phán Tình tức giận đến không nói được gì, chỉ trừng mắt với Cố Học Văn, vẻ mặt hận không thể ăn thịt anh, điệu bộ như muốn uống máu anh.

“Phán Tình, đừng giận mà.” Cố Học Văn nắm tay cô, vẻ mặt áy náy: “Đều là lỗi của anh.”

“Cút đi. Không cần anh giả vờ tốt bụng.” Tả Phán Tình không chút khách khí giật tay ra: “Anh căn bản là cố ý.”

“Tả Phán Tình. Học Văn thật lòng xin lỗi con. Con có nghe không?”

“Con không cần. Con không có sai.” Tả Phán Tình rốt cuộc tìm được giọng của mình: “Ba mẹ đã thích anh ta mà ghét con như vậy. Vậy coi như không có đứa con như con là được rồi.”

Cũng không nhìn phản ứng của ba mẹ, Tả Phán Tình đứng lên, chạy nhanh ra khỏi cửa.

Tả Chính Cương cùng Ôn Tuyết Phượng nhất thời trợn tròn mắt, đứng ở đó không biết làm sao. Cố Học Văn đứng lên.

“Chú. Dì. Con đuổi theo cô ấy.”

——-

Tả Phán Tình chạy một mạch ra khỏi nhà, phát hiện trời đã tối đen. Gió đêm thổi tới, mang theo từng trận gió nóng, làm cho cô càng thêm phiền lòng.

Cố Học Văn chết tiệt. Hại cô hôm nay còn trước mặt Thất Thất khoe khoang nói mình nhất định sẽ chỉnh anh ta. Mới nữa ngày đã trở thành anh ta chỉnh chính cô.

“A–” mới nghĩ muốn la hét để trút hết tức giận, miệng đã bị người ta gắt gao che lại.

“Tả Phán Tình, đừng có ồn.” Cố Học Văn chân dài, không đợi Tả Phán Tình ra khỏi tiểu khu liền đuổi theo cô. Kéo tay cô qua, trên mặt anh đầy giận dữ.

“Theo tôi về.”

———-

Hết chương 70

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.