Edit: Phong Vũ
Beta: Phong Vũ
“Mẹ.” Tả Phán Tình không kiềm chế được nước mắt, cô cầm chặt tay Trần Tĩnh Như, quỳ xuống trước mặt bà, vẻ mặt thống khổ: “Mẹ, con không thể. Con cầu xin mẹ mà. Đừng như vậy.”
Đứa bé này vô tội. Cô đã mất con một lần rồi, chẳng lẽ còn phải mất nữa sao?
Đứa bé này là do ông trời đã ban cho cô, cô không muốn, cũng không bằng lòng để mất. Cô cũng không thể để nó mất đi.
“Phán Tình, đứa bé này không phải con Học Văn, con không thể ích kỷ
như vậy.” Trần Tĩnh Như không muốn làm một bà mẹ chồng độc ác, cũng
không muốn làm người xấu. Nhưng bà thật sự không có cách nào chấp nhận
chuyện như vậy.
Bà nghĩ tới Cố Học Văn, thấy không đáng với con mình.
Ích kỷ?
Tả Phán Tình bị hai chữ kia chấn động, nhìn vẻ lạnh lùng trên mặt
Trần Tĩnh Như: “Mẹ. Đứa bé này cũng có thể là của Học Văn mà. Con. . . . . .”
“Con cũng nói là có thể?”Trần Tĩnh Như ngắt lời cô: “Vậy vẫn có khả
năng không phải đúng không? Nếu đứa bé này không phải là của Học Văn vậy thì con định thế nào?”
“. . . . . .”Tả Phán Tình trầm mặc, Trần Tĩnh Như vươn tay kéo cô
đứng lên: “Con cũng đừng quỳ, trên mặt đất lạnh, con đứng lên đi.”
Tả Phán Tình không hề động đậy, Trần Tĩnh Như kéo cô để cô ngồi lên sofa.
“Phán Tình, con đừng trách mẹ tàn nhẫn. Mẹ chỉ là hy vọng con có thể
hiểu. Mẹ cũng chẳng còn cách nào. Nếu con sinh đứa bé ra, lỡ như không
phải con Học Văn vậy thì con phải làm sao? Con nghĩ Học Văn sẽ đối mặt
như thế nào đây? Đó là một cái đứa bé, một sinh mệnh, không thể là con
nói không muốn là không muốn. Đến lúc đó, chỉ sợ con hối hận cũng không
kịp.”
Sự thật này được nói ra lại khiến cho Tả Phán Tình toàn thân rét run, cả người run lẩy bẩy. Bất lực nắm chặt lấy hai bàn tay, cô đột nhiên
rất nhớ Cố Học Văn.
Nếu anh ở đây, vậy có bảo cô bỏ đứa bé không?
Nếu anh ở đây, thì có thể tin cô hay không? Tin tưởng con của cô là của anh không?
Thấy cô còn do dự, Trần Tĩnh Như lại mở miệng: “Phán Tình. Xem như mẹ cầu xin con được không? Con còn trẻ, về sau nhất định có thể lại mang
thai. Mẹ cũng sẽ không nhắc lại chuyện hôm nay. Được không?”
Tả Phán Tình nhẹ nhàng lắc đầu, nhìn Trần Tĩnh Như: “Mẹ. Con, con
không biết, con muốn suy nghĩ một chút, được không? Cho con chút thời
gian được không?”
“Ừ.”Trần Tĩnh Như gật đầu, cũng không ép cô: “Phán Tình, mẹ có thể
cho con thời gian. Có điều mẹ cũng hy vọng con nghĩ trên lập trường của
Học Văn, nghĩ về cuộc đời sau này của con và Học Văn. Con có chắc là con muốn nuôi dưỡng một đứa bé không phải của mình không?”
Tả Phán Tình trầm mặc, bà cũng không nói thêm nữa, đứng lên rời khỏi
đó. Sau khi bà đi rồi, Tả Phán Tình mềm nhũn ngã lên sô pha, mờ mịt nhìn trần nhà.
Cô phải cảm ơn, cảm ơn Trần Tĩnh Như ít nhất không có để những người
khác ở Cố gia ra mặt nói. Khiến bà khó xử, ít nhất cô cũng phải đưa ra
lựa chọn của mình. Không phải sao?
Cô nên biết ơn đúng không? Vì sao trong lòng lại thấy đau đớn thế này?
Cô không biết Trần Tĩnh Như làm sao mà biết được, nhưng lại thực ứng
nghiệm một câu: nếu muốn người không biết, trừ phi mình không làm.
Chính là, này không phải của cô sai lầm, vì cái gì muốn cho cô đến bối?
“Hu hu.” Rốt cuộc nhịn không được nỗi đau đớn trong lòng, cô vươn tay bịt miệng, cô cắn chặt răng, tuyệt vọng bật khóc.
Không được, cô không muốn bỏ con mình.
Vẫn có một nửa hy vọng không phải sao? Vẫn có một nửa khả năng là của Cố Học Văn không phải sao? Nếu bỏ đứa bé, vậy chứng tỏ không phải là
của Cố Học Văn, vậy đến lúc đó cô phải làm sao?
Cô không chấp nhận được sự thật này. Cô không thể chịu đựng được. Tả
Phán Tình trằn trọc cả buổi tối, mãi đến trời nhá nhem, mới nặng nề ngủ
thiếp đi.
Buổi sáng thức giấc thì đã trễ, nhưng cô vẫn không quên mình phải đi
làm, vậy là phải hai đôi mắt gấu trúc đến công ty. Một ngày cũng tới.
Cả ngày, Tả Phán Tình đều không yên lòng. Trong đầu nghĩ đến nhiều
nhất chính là đứa bé trong bụng. Còn cả Cố Học Văn nữa. Cô không biết
mình phải làm sao đối mặt với Cố Học Văn, không biết mình có muốn sinh
đứa bé này hay không.
Quá nhiều điều không xác định làm cho tinh thần của cô có chút sa sút, vẽ gì, làm gì cũng hoàn toàn không có cảm giác.
Mãi cho đến khi trợ lý nhỏ đến gõ cửa, hỏi cô có muốn tăng ca hay không thì cô mới biết là đã tan tầm.
Tùy tiện nhét đồ vào trong túi rồi xách túi rời đi. Vừa xuống lầu,
một chiếc xe RV màu đen dừng ở trước cửa vào công ty. Chiếc xe kia trông có chút quen mắt, nhưng lúc này Tả Phán Tình cũng không có tâm tình để
ý.
Cầm túi đi về phía ga tàu điện ngầm, cửa xe bị ai đó mở ra, Hiên Viên Diêu từ phía trên đi xuống.
“Phán Tình. Tan sở rồi à?” Đôi chân thon dài bước về phía Tả Phán Tình, vẻ mặt mang theo vài phần dịu dàng thân thiết.
Tả Phán Tình nhìn khuôn mặt tươi cười của anh ta mà chỉ cảm thấy ghê
tởm và dối trá. Không chút nghĩ ngợi xoay người bỏ đi, không có một chút ý muốn ở chung với Hiên Viên Diêu.
“Phán Tình, em còn chưa ăn cơm đúng không?”Hiên Viên Diêu chắn ở
trước mặt cô, vẫn là dáng vẻ của một quân tử: “Anh mời em ăn cơm, thế
nào?”
“Không cần.”Tả Phán Tình lắc đầu: “Tôi sợ tôi thấy mặt của anh thì lại muốn nôn.”
“Em thực sự thú vị đó.” Hiên Viên Diêu bước về phía trước hai bước.
Đôi môi mỏng cong lên một độ cong thật đẹp, mang theo vài phần nghiền
ngẫm: “Em không thể không ăn cơm sao?”
“Ngại quá. Tôi không muốn ăn với anh.”
Tả Phán Tình cũng không nhìn anh ta, lướt qua người anh ta trực tiếp
chạy lấy người, Hiên Viên Diêu vươn tay muốn ngăn lại thì có một người
động tác còn nhanh hơn anh ta, bảo vệ Tả Phán Tình ở trong lòng mình.
Tả Phán Tình hoảng sợ, theo bản năng quay sang, liền nhìn thấy Cố Học Văn không biết từ khi nào đã đến, đứng ở đó, cả người quân trang xanh
biếc khiến anh đẹp trai đến bức người. Hai mắt sáng quắc nhìn chằm chằm
Hiên Viên Diêu, cánh tay ôm lấy Tả Phán Tình, bảo vệ chặt chẽ trong lòng mình.
“Học Văn?” Tả Phán Tình thấy trời đột nhiên tươi sáng, nhìn Cố Học Văn, vẻ mặt vui vẻ, vươn tay là ôm chặt thắt lưng anh.
“Học Văn, ngươi đã trở lại.”
Thật tốt quá, thật là thật tốt quá. Tả Phán Tình chưa từng có phút
giây nào vui vẻ như thế. Ôm chằm Cố Học Văn. Khuôn mặt nhỏ nhắn dán chặt vào lòng anh. Ở trong lòng nhẹ nhàng thở ra thật dài.
“Ừ. Anh đã về.” Cố Học Văn đáp lời Tả Phán Tình, ánh mắt quay sang
nhìn Hiên Viên Diêu, đôi mắt thâm thúy sắc bén như chim ưng: “Hiên Viên
Diêu, anh thật sự là không biết cái gì gọi là hết hy vọng à.”
“Đúng vậy.” Hiên Viên Diêu khoanh hai tay ôm trước ngực, vẻ mặt thanh thản thích ý: “Tôi quả thật không biết cái gì gọi là hết hy vọng. Không bằng đội trưởng Cố dạy tôi đi?”
“Phán Tình là vợ của tôi. Tôi là quân nhân.” Cố Học Văn từng chữ từng chữ mở miệng: “Có cần tôi nhắc anh là phá hoại hôn nhân của quân nhân,
tôi có thể bắt anh ngồi tù không.”
“Ui chà. Tôi sợ quá đấy.” Hiên Viên Diêu buông tay, vẻ mặt nghiền
ngẫm cười, không hề sợ lời Cố Học Văn uy hiếp: “Vậy, không bằng đội
trưởng Cố cứ bắt tôi trước đi. Tôi thật sự không biết anh còn có quyền
bắt người.”
“Hiên Viên Diêu, anh nói đủ chưa?” Tả Phán Tình nghe không nổi nữa,
đôi mắt trừng to, nhìn chằm chằm mặt Hiên Viên Diêu: “Anh có thể lặn
được rồi đó, tôi phải theo chồng tôi đi ăn cơm, không rảnh để ý đến
anh.”
“Phán Tình. Tính tình không cần phải nóng như vậy.” Ánh mắt Hiên Viên Diêu vẫn cố định ở trên mặt Cố Học Văn không rời: “Em muốn tôi đi, là
sợ chồng em biết chuyện không nên biết sao?”
“. . . . . .” Sắc mặt Tả Phán Tình tái nhợt, thân thể như nhũn ra
thiếu chút nữa đứng không được, may mắn có Cố Học Văn ôm thắt lưng của
cô, khiến cô không đến mức té lăn trên đất. Cô đứng thẳng người, nhìn ý
cười trên mặt Hiên Viên Diêu, cô chỉ hận không được xé nát anh ta ra.
“Hiên Viên Diêu, anh cút đi cho tôi.”
Cô tức đến đỉnh điểm, Hiên Viên Diêu cũng không giận, ánh mắt đảo qua mặt Cố Học Văn, vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu.
Nụ cười đó vô cùng chói mắt, ánh mắt Cố Học Văn lạnh vài phần, ôm thắt lưng Tả Phán Tình: “Chúng ta đi thôi.”
“Uhm.” Tả Phán Tình nhẹ nhàng thở ra, đi theo Cố Học Văn rời đi, bọn
họ còn muốn đi, Hiên Viên Diêu cũng không ngăn cản, chỉ ở phía sau nhẹ
nhàng mở miệng: “Đội trưởng Cố, sức chịu đựng cũng lớn thật, nhìn thấy
ảnh rồi mà một chút cảm giác cũng không có, tôi thật sự là phải bội phục anh đấy.”
Tả Phán Tình cứng đờ người, Cố Học Văn cũng cảm giác được, mi tâm
nhíu lại, vươn cánh tay ôm lấy thắt lưng của cô để cô đuổi kịp bước chân mình: “Phán Tình, muốn ăn cái gì?”
“Em. . . . . .” Tả Phán Tình lắc đầu, lúc này ăn cái gì cũng chẳng ngon, đi theo Cố Học Văn lên chiếc xe việt dã của anh.
Ánh mắt Tả Phán Tình vô tình quét bên ngoài liếc mắt một cái, phát
hiện Hiên Viên Diêu vẫn còn đứng ở đó, nhìn thấy cô quay đầu thì đem hai cái ngón tay đặt lên môi, tặng một nụ hôn gió.
Rụt người lại, cô nhanh chóng xoay mặt đi, dáng vẻ như muốn nôn.
Lui người vào ghế, ngay cả dây an toàn cũng quên thắt. Cố Học Văn
vươn tay thắt dây an toàn cho cô, cô hoảng sợ, “A” lên một tiếng sau đó
thì tránh mặt đi.
“Phán Tình, em làm sao vậy?” Cố Học Văn nắm tay cô, phát hiện cô rất không ổn: “Anh là Học Văn đây.”
“Học Văn?” Tả Phán ào thật mạnh vào trong lòng anh, ôm chặt anh không buông. Lắng nghe nhịp tim anh làm cho cô bình tâm hẳn.
“Phán Tình?”
Hôm nay Tả Phán Tình rất bất thường, tất cả không phải là vì sự xuất hiện của Hiên Viên Diêu đấy chứ?
“Em không sao chứ?”
Tả Phán Tình lắc đầu, tay vẫn ôm chặt anh không buông, khóe môi dâng lên vài phần chua chát: “Em không sao.”
“Có phải nhớ anh không?”Cố Học Văn nhìn không thấy nét mặt cô, nhưng
vẫn có thể cảm giác được bàn tay cô ôm mình có bao nhiêu chặt: “Anh
không phải đã về rồi sao?”
“Học Văn.” Tả Phán Tình gần như muốn cắt đứt môi mình, nhưng vẫn
không thể nghĩ ra phải nói như thế nào với Cố Học Văn: “Em. . . . . .”
“Đúng rồi.” Kéo tay cô ra, Cố Học Văn cười dịu dàng: “Anh nhớ ra rồi. Có một nhà hàng rất khá. Thanh đạm không nhiều dầu mỡ, hương vị cũng
tốt. Anh đưa em đến đó nếm thử chút nhé.”
“Vâng.” Tả Phán Tình không được tự nhiên cười cười, nếu ông trời thật sự muốn đoạt đi hạnh phúc của cô, vậy thì để cô lại cùng Cố Học Văn ăn
xong bữa cơm cuối cùng này một lần đi.
“Đi thôi, cách chỗ này không xa đâu. Chỉ có hai mươi phút đi xe là
tới.”Cố Học Văn thắt dây an toàn cho cô xong rồi ngồi ngay ngắn khởi
động xe rời đi.
Tả Phán Tình nhìn thấy sườn mặt anh, lại nghĩ tới lời Hiên Viên Diêu. Anh ta nói Cố Học Văn đã xem ảnh? Nhưng mà anh vẫn chưa nói gì với cô.
Thậm chí biểu hiện của anh vẫn chẳng khác gì trước kia. Đối xử với cô ngược lại còn dịu dàng, chu đáo hơn.
Anh không hề có chút nghi ngờ gì về chuyện giữa cô và Hiên Viên Diêu sao?
Hay là, anh thật sự cứ như vậy tin tưởng cô? Tin cô không có gì với Hiên Viên Diêu?