Edit: Jade
Beta: Phong Vũ
Trong khoảng thời gian này Cố Học Văn không có ở nhà, anh đi đâu? Đang làm gì? Anh giận? Hay là. . . . . .
Rất nhiều ý nghĩ lo lắng nảy lên, Tả Phán Tình phát hiện mình lại không ngủ được, cô ngồi dậy, xuống giường, đi tới bên cửa sổ.
Bên ngoài tiểu viện tử, rợp trời hoa lan, gốc tử đằng cũng nở hoa.
Mặc dù đã quá nửa đêm, mùi hương vẫn còn thoang thoảng. Lúc mới đến Bắc
Đô, Tả Phán Tình ngày nào cũng ngắm hoa trong viện, mong mùa xuân ấm áp
đến sớm một chút. Hoa sẽ nở.
Hiện tại hoa nở, cô lại không có tâm tình ngắm hoa. Tay xoa bụng, chỗ này còn có một đứa trẻ.
Cố Học Văn, anh cũng nghĩ như Trần Tĩnh Như sao? Anh có thể chấp nhận cô đã từng có người đàn ông khác, nhưng không cách nào chấp nhận một
đứa nhỏ không phải là huyết thống của mình, có phải như vậy không?
Tay rất nhanh nắm chặt lại, trong đầu nảy lên một ý nghĩa, cô bị chính mình hù họa, nhanh chóng lắc đầu.
Không, không thể nào.
Sự thật còn chưa tới bước đó, có lẽ Cố Học Văn chỉ là có việc, có lẽ anh. . . . . .
Trong lòng phiền muộn, muốn tự thuyết phục mình nhưng không có cách
nào. Tả Phán Tình ngủ không được, muốn tiếp tục ngủ, nằm trên giường
nhưng chẳng thể nào ngủ được.
Nghĩ đến giấc mộng của mình mấy ngày hôm trước, cô mơ thấy mình sinh một bé gái nhỏ nhắn, rất đáng yêu.
Thời điểm đó, cô vui vẻ và hạnh phúc bao nhiêu? Nghĩ đến đủ loại
chuyện sau khi sinh con ra, thậm chí cô còn nghĩ đến chuyện muốn cùng
Trịnh Thất Muội kết thông gia.
Thật sự ngủ không được, Tả Phán Tình ngồi dậy, cầm lấy điện thoại
muốn gọi điện thoại cho Trịnh Thất Muội, nhìn thời gian, lúc này chỉ sợ
là cô đang ngủ.
Ngón tay ở không ngừng di chuyển trên màn hình. Ma xui quỷ khiến thế nào lại gọi điện thoại về nhà.
“Alo.” Điện thoại bên kia, mang theo âm thanh ngáp ngủ, giọng nói Ôn Tuyết Phượng nghe như là chua tỉnh ngủ.
Tả Phán Tình nắm chặt điện thoại, cắn môi mình, trong mắt có chút nước, nghĩ nghĩ, nhẹ nhàng gọi một câu: “Mẹ.”
“Phán Tình?” Tinh thần Ôn Tuyết Phượng liền trở về: “Giờ là mấy giờ, sao còn chưa ngủ?”
“Ngủ rồi, ngủ rồi.” Tả Phán Tình nhanh nhẹn giải thích: “Con ngủ sớm, nhưng mà mới vừa nằm mơ, tỉnh dậy rất nhớ mẹ.”
“Học Văn đâu?”
“Anh ấy, có nhiệm vụ.” Tả Phán Tình kéo khóe miệng, nước mắt im lặng
rơi xuống, cô lại làm nũng với mẹ: “Mẹ, con vừa mới mơ thấy một con rắn, rất to, làm con sợ muốn chết.”
“Con đó.” Ôn Tuyết Phượng thật sự là hết cách. Con gái cũng đã lớn
rồi vậy mà nằm mơ cũng gọi điện thoại quấy nhiễu giấc mộng đêm khuya của bà lão này: “Đó chỉ là mơ thôi sao có thể là thật được.”
“Nhưng mà thật sự rất đáng sợ.” Nếu con rắn đó là Hiên Viên Diêu thì
Tả Phán Tình thật sự rất sợ: “Mẹ không biết đâu con rắn đó rất to. Quấn
xung quanh con, con không thể thở được.”
“Đúng là một đứa khờ.” Ôn Tuyết Phượng thực sự không có cách nào: “Con thấy ác mộng liền gọi điện thoại để đánh thức mẹ sao?”
“Con nhớ mẹ.” Tả Phán Tình chớp mắt, làm nũng với mẹ: “Lúc nhỏ mỗi khi con gặp ác mộng, mẹ liền chạy đến ôm con.”
“Đúng vậy, con cũng nói là lúc nhỏ đấy thôi.” Ôn Tuyết Phượng thở
dài: “Con cũng đã kết hôn rồi mà sao không trưởng thành chút nào vậy?”
“Mẹ. . . . . .” Tả Phán Tình nước mắt chảy càng nhiều, đưa tay che miệng lại, không để mình khóc thành tiếng.
“Phán Tình?”
“Xin lỗi.” Tả Phán Tình cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình: “Mẹ, con đã làm phiền mẹ rồi, bây giờ con đi ngủ, mẹ cũng ngủ đi.”
“Phán Tình.” Ôn Tuyết Phượng không cúp điện thoại, nghe âm thanh đầu
dây bên kia vô cùng im lặng, bà đột nhiên mở miệng: “Phán Tình, con
không phải là chịu uất ức gì chứ? Người nhà Cố gia ức hiệp con hả?”
Bà không muốn nghĩ như vậy nhưng mà hành động của con gái thật sự rất không bình thường.
“Không có. Không có.” Tả Phán Tình lắc đầu: “Không ai ức hiếp con, con chỉ là, con chỉ là nhớ mẹ thôi.”
“Nha đầu ngốc.” Ôn Tuyết Phượng cũng không nghĩ nhiều, từ sau sự việc của Ôn Tuyết Kiều, Tả Phán Tình càng gần gũi với bà nhiều hơn. Không có việc gì liền gọi điện thoại cho bà: “Được rồi, được rồi. Đã trễ thế này rồi, con mau đi ngủ đi. Ngày mai con không phải đi làm sao?”
“Dạ dạ. Bây giờ con đi ngủ liền.” Tả Phán Tình cúp điện thoại, vẻ mặt hơi ngưng trọng. Cô không nói cho mẹ tin mình đang mang thai, là không
dám, hay là không muốn?
Trong lòng rối rắm hồi lâu, muốn gọi điện thoại cho Cố Học Văn, nhưng lại sợ anh đang làm nhiệm vụ. Dù sao tính chất công việc của anh cũng
đặc biệt, nếu thật là đang làm nhiệm vụ, lại còn phải vì lo lắng cho cô. . . . . .
Suy nghĩ nửa ngày, Tả Phán Tình quay về đi ngủ, không cho phép mình
quá đa nghi, không cần nghĩ nhiều. Dù sao anh không có tỏ thái độ rõ
ràng không phải sao?
Lại một lúc trằn trọc khó ngủ, sau nửa đêm mới cuối cùng chìm vào giấc ngủ.
Buổi sáng lúc tỉnh dậy, cặp mắt thâm quầng. Tả Phán Tình đành phải
dùng đồ trang điểm che đi vết thâm đen dưới mắt, lúc này mới đi đến
phòng ăn cơm.
Cố Học Mai đã quay về viện nghiên cứu, nghe nói Cố Thiên Sở ngày hôm
qua bắt đầu được mời đi chơi. Vợ chồng Cố Chí Cương cũng không có ở nhà, Cố Chí Cường cũng đi đến doanh trại, nói có việc.
Trên bàn cơm không ngờ chỉ có cô và Trần Tĩnh Như.
Bởi vì việc hôm trước, lúc này nhìn thấy Trần Tĩnh Như, Tả Phán Tình có chút xấu hổ. Im lặng ngồi đó ăn cơm.
Thím Trương vẫn như trước hầm canh cho Tả Phán Tình, đây là do Cố
Thiên Sở dặn dò, Tả Phán Tình nhìn chén canh kia, có chút uống không
nổi, Trần Tĩnh Như vẫn luôn nhìn cô. Cô bất chấp khó khăn bưng chén
thuốc lên uống. Vội vàng giải quyết bữa sáng, đứng lên rời đi.
“Phán Tình.” Trần Tĩnh Như cuối cùng mở miệng, nhìn thấy bóng dáng nhợt nhạt của cô bà mở miệng: “Con đã nghĩ kỹ chưa?”
“Mẹ. Con. . . . . .” Tả Phán Tình xoay người, vẻ mặt vô cùng rối rắm: “Con, cho … con một thêm chút thời gian được không ạ?”
“Haizz. . . . . .” Trần Tĩnh Như thở dài, cúi đầu im lặng ăn cơm,
không nhìn cô. Tả Phán Tình đứng ở đó bỏ đi không được lùi cũng không
xong. Suy nghĩ nửa ngày, cô cắn răng một cái, nhanh chóng rời đi.
Vào công ty, Tả Phán Tình thấy mệt, cô chưa từng mệt như vậy, mở máy
tính lên, nghĩ đến cô hiện tại mang thai, mà hai ngày nay tâm trạng rất
rối, cô cũng không có mặc đồ chống phóng xạ.
Trong lòng phiền muộn, tắt máy tính, ngồi ngẩn người ở đó. Tiểu trợ
lý lúc này gõ cửa bước vào, trên tay cầm một bó hóa hồng to màu lam.
“Thiết kế Tả, hoa của cô.”
“Hoa?” Tả Phán Tình nhìn cô đưa cho mình một bó hoa hồng to: “Của chị?”
“Đúng vậy.” Tiểu trợ lý cười rất mập mờ: ” Thiết kế Tả thật cao giá,
bó hoa hồng này ít nhất có chín mươi chín bông, chắc không rẻ đâu.”
Hoa hồng màu xanh. Thật lãng mạn.
“Cám ơn.” Phía trên có một tấm thiệp, tim Tả Phán Tình bắt đầu đập
nhanh hơn. Là Cố Học Văn tặng sao? Anh chịu tin cô, tha thứ cho cô? Có
phải như thế không?
Sau khi trợ lý đi rồi, Tả Phán Tình nhanh tay rút tấm thiệp ra, trên đó có mấy chữ to rồng bay phượng múa.
“Phán Tình. Vẻ đẹp của em cũng giống như những bông hồng xanh này, hy vọng tối nay có thể cùng em dùng bữa tối. Devil.”
Devil? Ác ma?
Hiên Viên Diêu?
Trong lòng Tả Phán Tình dấy lên một cơn chán ghét, không chút nghĩ
ngợi ném bó hoa kia vào thùng rác. Đứng dậy, cô có chút ngồi không yên.
Ở trong văn phòng bước thong thả qua lại, tâm tình khó khăn lắm mới
bình tĩnh lại giờ bắt đầu lo lắng. Nhìn mây trắng bên ngoài cửa sổ, hai
ngày nay thời tiết ở Bắc Đô cũng rất tốt. Trong lòng cô lại chẳng vui vẻ nổi.
Tả Phán Tình cắn răng, hai tay nắm chặt thành quyền, Hiên Viên Diêu,
anh khinh người quá đáng rồi đấy. Anh thực sự nghĩ rằng tôi sợ anh phải
không? Tôi nói cho anh biết, tôi không sợ anh, tôi nhất định không sợ
anh.
Cầm túi xách lên, Tả Phán Tình bất chấp mình đang trong giờ làm, đến cửa văn phòng đi ra ngoài.
Cô ra khỏi tòa nhà, ngoắt taxi, bảo địa chỉ cho tài xế. Trên mặt Tả Phán Tình có một tia tuyệt vọng.
Xe dừng lại trước cửa bệnh viện nơi cô làm kiểm tra. Trả tiền xe, cô vội vàng vào bệnh viện.
Đăng ký, xếp hàng, rất nhanh liền đến phiên cô.
Cô đến ngồi xuống trước mặt bác sĩ vẫn như lần trước. Nhìn thấy cô,
bác sĩ có chút ấn tượng: “Sao vậy? Cô có chỗ nào không khỏe sao?”
“Bác sĩ.” Tả Phán Tình nuốt nước miếng, ngẩng đầu nhìn bác sĩ kiên quyết mở miệng: “Tôi muốn bác sĩ giúp tôi bỏ đứa bé này.”
“Cái gì?” Bác sĩ sửng sốt một chút, cô sở dĩ ấn tượng sâu sắc với Tả
Phán Tình là bởi vì vẻ lo lắng, sầu lo trong mắt Tả Phán Tình hôm đó,
lúc đó cô lo lắng sợ đứa bé có chuyện. Vì sao bây giờ lại muốn bỏ đứa
bé?
“Cô ơi, cô nói gì vậy?”
“Tôi nói, cô giúp tôi bỏ đứa bé này đi.”
Tả Phán Tình rất rõ mình đang làm gì, cũng biết cô đang nghĩ gì. Tất cả vấn đề căn bản đều là do đứa bé này.
Chỉ cần bỏ đứa bé đi, như vậy sẽ không còn vấn đề. Trần Tĩnh Như sẽ
vui mừng. Cố Học Văn sẽ không thấy khó xử. Mà Hiên Viên Diêu, cũng không có lý do để dây dưa không rõ với cô.
Cô không muốn như vậy, cô phải giải quyết toàn bộ vấn đề.
“Cô muốn tôi giúp phá thai?” Bác sĩ lặp lại lần nữa lời của Tả Phán
Tình, cô gật đầu thật mạnh: “Đúng vậy, xin cô, bác sĩ. Phiền cô giúp tôi bỏ đứa bé này, tôi không muốn có đứa bé này.”
“Cô . . . . .” Thật sự là rất mâu thuẫn, rõ ràng trong mắt của cô, vẫn có thể thấy vẻ không muốn, vì cái gì phải phá bỏ?
“Cô à, cô kết hôn chưa?” Nếu cô không có nhớ lầm, tài liệu của Tả Phán Tình đăng ký là đã kết hôn.
“Kết hôn rồi.” Tả Phán Tình cầm lấy tay bác sĩ: “Bác sĩ, tôi cầu xin
cô. Tôi là người trưởng thành, tôi có thể chịu trách nhiệm với hành vi
của mình. Cô giúp tôi bỏ đứa bé đi.”
Bác sĩ nhìn thấy tay cô nắm lại, đầu ngón tay mượt mà mà trắng nõn.
Hai bàn tay này vô cùng xinh đẹp giống bàn tay của nghệ sĩ. Mà lúc này,
tay cô chỉ run nhè nhẹ.
Cô sợ?
“Cô à. Tôi có thể giúp cô làm giải phẩu nạo thai, nhưng vấn đề là, cô đã nghĩ kỹ chưa?”
“Tôi thật sự nghĩ kỹ rồi.” Tả Phán Tình cắn răng gật đầu: “Bác sĩ, xin nhờ cô.”
“Được rồi.” Bác sĩ gật đầu, gọi bên ngoài một tiếng: “Cô Trương. Sắp xếp giải phẫu.”
“Cám ơn cô, bác sĩ.” Tả Phán Tình hẳn là cảm thấy mình nhẹ nhàng thở
ra. Nhưng mà trong lòng lại càng nặng nề hơn. Y tá bắt đầu chuẩn bị, cô
được đưa đến phòng phẩu thuật.
Bác sĩ chỉ vào giữa: “Lên đó, nằm xuống.”
Tả Phán Tình đi đến, mỗi một bước đều rất nặng nề nhưng không lưỡng lự.
Hết chương 324