Cô Dâu Bất Đắc Dĩ

Chương 170: Chương 170: Không có ác ý?




Edit: Minh mập

Beta: Phong Vũ

Bà ta muốn gì đây chứ, đã ích kỷ bỏ đi một mình rồi thì còn đến tìm cô làm cái gì chứ?

“Phán Tình.” Ôn Tuyết Kiều bắt được tay cô, mặt bà ta tái nhợt, trên người chỉ khoác một chiếc áo dạ, tay bà lạnh như băng: “Mẹ không có ác ý, chỉ muốn nhìn con một lát thôi.”

“Buông ra.” Tả Phán Tình nhìn xung quanh, thấy không ai thì nhẹ nhàng thở ra: “Bà có nghe không, buông ra.”

“Phán Tình, đừng như vậy con, mẹ thật sự không có ý gì khác, mẹ chỉ…” Ôn Tuyết Kiều nói một hơi, thân thể chợt cứng đờ, rồi đột nhiên ngã xuống.

“Này.” Tả Phán Tình sửng sốt, theo bản năng vươn tay đỡ lấy bà ta: “Này, tỉnh dậy, bà tỉnh dậy đi.”

Nhìn người qua đường đi qua, cô nóng nảy kêu lên: “Có ai không, cứu mạng, cứu mạng.”

Đúng lúc này, xe của Kỷ Vân Triển đi ngang qua, thấy Tả Phán Tình ở đó, anh vội vàng mở cửa xe: “Phán Tình, lên xe đi, anh đưa em tới bệnh viện.”

“Tôi…” Mới nói phải cách xa anh ta một chút, haiz, thôi thì đành vậy. Kỷ Vân Triển giúp Tả Phán Tình đỡ Ôn Tuyết Kiều lên xe, xe nhanh chóng nổ máy, hướng về phía bệnh viện gần nhất.

Phía sau có một chiếc xe màu đen, đang bám theo.

Trong bệnh viện, đèn phòng cấp cứu đang sáng. Tả Phán Tình ngồi ở ghế chờ trước cửa phòng cấp cứu, vẻ mặt lo lắng. Kỷ Vân Triển ngồi bên cạnh, vỗ vai cô nói:

“Thả lỏng đi, sẽ không việc gì đâu.”

Tả Phán Tình lắc lắc đầu, không biết phải nói như thế nào.

“Phán Tình, em đừng như vậy.” Kỷ Vân Triển lo lắng, không phải vì Ôn Tuyết Kiều ở bên trong mà vì Tả Phán Tình: “Em phải tin tưởng bác sĩ, nhất định sẽ không có chuyện gì đâu.”

“Thật không?”

Tả Phán Tình muốn tin anh, nhưng nghĩ đến vẻ mặt tái nhợt, hai tay lạnh như băng của Ôn Tuyết Kiều, cô đột nhiên xoay người nắm lấy tay của Kỷ Vân Triển

“Làm sao bây giờ? Tôi không muốn bà ta xảy ra chuyện. Tuy rằng bà ta hơi quá đáng, nhưng không đáng tội chết mà, bà ta, bà ta chắc là không việc gì chứ?”

“Ừ, bà ấy nhất định là không việc gì.” Kỷ Vân Triển trấn an cô: “Em lo lắng cho bà ấy như vậy, nếu bà ấy biết được, chắc hẳn sẽ rất vui. Nói không chừng tâm trạng vui vẻ còn khiến bệnh chuyển biến tốt nữa ấy chứ.”

“Thật không?” Tả Phán Tình muốn có một đáp án khiến cô có thể yên tâm: “Bệnh của bà ta thật sự sẽ khỏi chứ?”

“Khỏi. Nhất định sẽ khỏi.” Kỷ Vân Triển gật đầu, Tả Phán Tình cắn môi, cuối cùng cũng gật đầu: “Được rồi, tôi tin anh.”

Đang tự nói với bản thân là phải tỉnh táo lại, thì phát hiện cô đang nắm lấy tay Kỷ Vân Triển, bèn giật mình, nhanh chóng buông tay ra.

“Ngại quá!” Cô vô tình làm cho anh hiểu lầm rồi: “Lúc nãy, vì lo lắng quá nên mới…”

“Không sao.” Kỷ Vân Triển lắc đầu, vẻ mặt tuấn dật lộ rõ mười phần ôn nhu: “Phán tình, anh nói rồi, bất cứ khi nào em cần, anh đều đứng sau lưng em, anh sẽ bảo vệ em, đừng cự tuyệt anh.”

“Anh đừng hiểu lầm.” Tả Phán Tình bối rối, đứng ngồi không yên: “Ở đây không có chuyện của anh, anh đi đi.”

“Phán Tình?” Trong mắt Kỷ Vân Triển hiện lên vẻ “không thể nào tin được”, phần nhiều hơn là khó hiểu: “Em nhất định phải đẩy anh ra vậy sao?”

“Tôi đã kết hôn rồi.” Tả Phán Tình cắn chặt răng, lấy dũng khí, ngẩng đầu lên nói chuyện với anh: “Tôi không biết ý nghĩa của hôn nhân là cái gì? Nói thật, đến bây giờ tôi vẫn còn cảm thấy mông lung, có chút không xử lý được. Cũng có thể sẽ có lúc gặp phải việc không biết nên xử lý như thế nào, nhưng mà tôi sẽ cố gắng học, sẽ cố gắng học để thành một người vợ tốt, một người con dâu tốt.”

“Cố Học Văn, anh ấy là một người chồng tốt, anh ấy đối với tôi rất tốt, tôi không muốn làm anh ấy buồn hay hiểu lầm bất cứ chuyện gì, anh hiểu không?”

Sau khi kết hôn, thì phải giữ khoảng cách với đàn ông khác, đây không phải là đạo lý cơ bản sao?

“Anh chỉ muốn cho em chút sức mạnh.”

“Không cần.” Tả Phán Tình nói luôn: “Anh ấy cho tôi đủ rồi”

Nghĩ đến những việc mà Cố Học Văn đã làm cho cô, trong mắt Tả Phán Tình ánh lên một tia kiên định: “Kỷ Vân Triển, tôi đã không còn là Tả Phán Tình trước kia nữa rồi, tuy rằng tôi không hoàn mỹ, nhưng tôi đang cố gắng, tôi tin rằng tôi có thể tự nuôi sống bản thân mình, không cần dựa vào ai cả. Sức mạnh đó là anh ấy cho tôi, là anh ấy chỉ tôi biết tôi có thể dùng cách thức như vậy để trưởng thành hơn”.

Ánh sáng màu hổ phách lưu chuyển trong mắt cô dưới ánh mặt trời lại càng sặc sỡ lóa mắt. Lúc này cô yếu ớt như vậy, cô rõ ràng là đang lo lắng cho Ôn Tuyết Kiều, nhưng vẻ mặt lại rất kiên cường.

Một Tả Phán Tình như vậy, Kỷ Vân Triển chưa từng thấy. Anh vẫn luôn nghĩ rằng mình có thể tạo ra một thế giới an toàn vui vẻ để cô không cần phải lo lắng mà vui sống dưới đôi cánh của anh. Nhưng anh không biết rằng, Phán Tình của anh đã trưởng thành, không cần anh bảo vệ nữa.

“Phán Tình.” Kỷ Vân Triển rất bùi ngùi, trong mắt mang chút mất mát, nhìn cô, nở nụ cười: “Em thay đổi rồi.”

“Mọi thứ đều phải thay đồi mà.” Tả Phán Tình cười: “Mọi chuyện trước kia là quá khứ rồi.”

“Ừ.” Kỷ Vân Triển gật đầu, nếu cô đã muốn, vậy anh sẽ cho cô.

“Anh đi đi.” Tả Phán Tình ra lệnh đuổi người: “Một mình tôi ở đây là được rồi.”

“Ừ.” Kỷ Vân Triển đứng lên, cuối cùng lại nhìn Tả Phán Tình một cái, vươn tay, gắt gao nắm lấy tay cô: “Làm sao bây giờ, anh không nỡ.”

“Buông tay đi.” Cô cũng vậy. Kỷ Vân Triển cứ như một con dao cắm vào ngực cô, rút ra thì đau, nhưng nếu không rút ra thì nó cứ thế mà đâm vào người.

Cô lựa chọn đau đớn, đau xong rồi vết thương sẽ lành, cuối cùng là quên đi.

“Được.” Kỷ Vân Triển tuy là không muốn nhưng cuối cùng cũng buông lỏng tay, nhìn cô thật sâu, sau đó quay người rời đi, bóng dáng anh cô độc đến đáng thương.

Cô đã làm anh tổn thương, Tả Phán Tình biết nhưng cô không thể làm khác được.

“Xin lỗi anh, Kỷ Vân Triển.” Sẽ có ngày, anh gặp được một cô gái tốt hơn em, thích hợp với anh hơn em, em sẽ chúc phúc cho anh.

Bác sĩ bước ra, Tả Phán Tình rất nhanh đứng lên: “Bác sĩ, bà ấy thế nào rồi ạ?”

“Xin hỏi, cô là gì của bệnh nhân?”

“Tôi là con bà ấy.” Tả Phán Tình nói những lời này có chút do dự, Bác sĩ lại nghĩ là cô lo lắng cho bệnh của Ôn Tuyết Kiều.

“Cô là người nhà thì tốt rồi. Cô xem bà ấy còn tâm nguyện gì chưa hoàn thành, thì giúp bà ấy đi, muốn ăn gì cứ ăn, muốn đi đâu chơi thì đưa đi đi. Ở bên cạnh bà ấy, làm cho bà ấy vui vẻ nốt 2 tháng này là được rồi.”

“Cái gì?” Tả Phán Tình ngơ ngẩn: “Bác sĩ nói là 2 tháng?”

Sao lại như thế? Hai tháng? Thời gian ngắn như vậy… Bà ấy —

“Đúng vậy, người bệnh đã ở giai đoạn cuối rồi, gia đình nên cố gắng làm cho bà ấy vui vẻ đi.”

Một câu, chính là chuẩn bị hậu sự. Thân thể Tả Phán Tình xụi lơ, cô hoàn toàn không thể ngờ kết quả lại như vậy.

Ôn Tuyết Kiều chỉ còn lại 2 tháng, ngắn như vậy, 2 tháng……..

Cô vẫn hoài nghi, vẫn không tin bà ấy, vẫn nghĩ bà có mục đích khác, nhưng hiện tại thì sao? Bà ấy sắp chết, bà ấy chỉ có thể sống được 2 tháng nữa.

Cô…

Ngực có chút đau, cơn đau cứ lần lượt kéo tới làm cho cô cực kì khó chịu.

Mặc kệ bà ấy đã làm gì, bà ấy dù sao cũng đã sinh ra cô. Cô…

Lo lắng không biết làm sao. Tả Phán Tình không biết nên làm gì mới tốt, nhìn thấy y ta đẩy Ôn Tuyết Kiều sắc mặt tái nhợt ra khỏi phòng cấp cứu, đưa vào phòng bệnh, cắm ống truyền rồi gật đầu với cô, sau đó thì rời đi.

Cô sững sờ đứng trước cửa phòng, nửa ngày không dám động đậy, cuối cùng mới chần chứ bước lên, cô nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt kia, cảm thấy bà thở có chút khó khăn, mãi cô mới dám vươn tay để trước mũi bà.

Còn hô hấp! Lúc này cô mới nhẹ nhàng thở ra.

“Tả Phán Tình, mày đang nghĩ lung tung gì đấy?” Bác sĩ đã cấp cứu rồi, thì chắc chắn bà ấy tạm thời không việc gì. Chỉ là…

Ngồi xuống bên giường bệnh, Tả Phán Tình biết hiện tại cô tuyệt đối không nên rời đi. Cũng không biết bao lâu, Ôn Tuyết Kiều mở mắt, nhìn thấy người ngồi bên giường là Tà Phán Tình thì vẻ mặt vạn phần kinh ngạc.

“Phán Tình.”

“Bà tỉnh rồi.” Tả Phán Tình đứng lên, lấy gối ở đầu giường kê vào lưng cho bà ta rồi đỡ bà ta dậy: “Có thấy khó chịu ở chỗ nào không? Có muốn tôi đi gọi bác sĩ đến xem chút không?”

“Không cần đâu.” Ôn Tuyết Kiều nắm tay cô, trên khuôn mặt nhợt nhạt có mấy tia xúc động: “Là con đưa mẹ vào viện sao?”

“Uhm.” Tả Phán Tình gật đầu: “Bà té xỉu trên đường.”

“Cám ơn con, Phán Tình.” Nước mắt bà ta chảy ra: “Mẹ khôg nghĩ, con còn đưa mẹ tới bệnh viện.”

“Không cần cám ơn.” Tả Phán Tình thấy bà ta cầm tay mình, có ý muốn rút tay ra, lại có chút không nỡ, cuối cùng thì đành mặc kệ bà ta: “Cho dù là người lạ xỉu ở trước mặt tôi thì tôi vẫn đưa đến bệnh viện.”

“Không, dù sao vẫn phải cám ơn con.” Ôn tuyết Kiều hấp háy mũi, vẻ mặt cảm động nói: “Con đã chịu chấp nhận mẹ, mẹ vui lắm.”

“Bà hiểu lầm rồi.” Phán Tình xua tay: “Tôi không có nhận bà.”

“Phán Tình….” Bà ta ngơ ngác nhìn cô.

“Tôi chỉ đưa bà tới bệnh viện thôi chứ không có ý gì khác.” Nhẹ nhàng rút tay ra, Tả Phán Tình không biết nói gì: “Bà nghỉ ngơi đi, tôi gọi điện cho người nhà tới chăm sóc bà.”

“Người nhà?” Ôn Tuyết Kiều cười, cười đến chua xót: “Mẹ làm gì có người nhà.”

“…” Lần này đến lượt Phán Tình ngạc nhiên, Ôn Tuyết Kiều thở dài: “Sau khi mẹ rời khỏi ba con, mẹ có gả cho một Hoa Kiều ở hải ngoại. Người đó lúc đầu đối với mẹ tốt lắm, nhưng sau đó ông ta thay đổi, ông ta có tình nhân bên ngoài, muốn li dị với mẹ. Nhưng mẹ không chịu, ông ta liền dọn ra ngoài ở, sau đó mẹ biết là không thể níu kéo được nữa, cho nên mới đồng ý cầm theo tiền ông ta cho, li hôn với ông ta. Hiện tại, mẹ chẳng có ai là người nhà cả.”

“Tháng trước, bác sĩ nói mẹ bị bệnh. Mẹ không biết tìm ai, mẹ cũng không biết nhìu tiền như vậy để cho ai dùng, rồi mẹ nghĩ đến con.”

Ôn Tuyết Kiều kéo kéo tay Tả Phán Tình: “Phán Tình, bây giờ mẹ không còn gì cả, con có đồng ý nhận mẹ không?”

Tả Phán Tình nhìn bàn tay bà ta, trong tích tắc đó, cô không biết phải phản ứng như thế nào.

Dưới lầu của bệnh viện

Lâm Thiên Y ngồi trên xe lăn, Cố Học Văn bế cô vào trong xe, sau đó gấp xe lăn bỏ vào ghế sau, mọi chuyện đều hết sức thuần thục. Sau đó lên xe

“Học Văn.” Lâm Thiên Y cảm thấy ngại ngùng nên mở miệng nói: “Cám ơn anh nha, rõ ràng là em muốn tới bệnh viện kiểm tra, còn làm phiền anh đưa em về.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.