Edit: Jade
Beta: Phong Vũ
“Em cảm nhận được mà.” Tả Phán Tình nói ra phán đoán của mình: “Lần
trước chị ấy đến thì cứ một mình ngây ngẩn ra. Hôm nay Tết, chị ấy cũng
không ở nhà, là bạn bè như thế nào mà khiến chị ấy ngay cả người nhà
cũng không ở cùng? Ngoài trừ bạn trai, em không nghĩ ra kết quả nào
khác.”
“Là như vậy sao?” Tả Phán Tình phân tích rất có lý. Cố Học Văn cũng
đồng ý, chỉ là nếu những suy luận này đặt trên người Cố Học Mai, nhất
định không có cơ sở: “Có lẽ chị ấy chỉ là muốn khuây khỏa thôi.”
Sau cái chết của Lương Hữu Thành, tính tình của Cố Học Mai liền trở
nên âm trầm cổ quái. Người trong nhà cho dù là ba mẹ, cũng không nói
được cô, mỗi ngày cô đều ở trong phòng nghiên cứu. Ngoài đến viện nghiên cứu thì cũng chẳng đi đâu.
“Khuây khỏa?” Tả Phán Tình không tin: “Anh đối với chuyện tình cảm của chị mình cũng không có tự tin như vậy?”
Cố Học Văn lắc đầu, đây không phải là vấn đề tự tin hay không tự tin, mà là anh rất hiểu Cố Học Mai.
Lúc trước. Hai ông bà Lương gia đến Bắc Đô nhận tro cốt của Lương Hữu Thành. Cố Học Mai cứ níu chặt lại không chịu buông tay. Cô không cho ba mẹ Lương gia đưa tro cốt về nhà, mà chọn an táng ở Bắc Đô.
Cô nói cô phải ở bên anh, cả đời đều ở bên nhau. Về sau hai ông bà
Lương gia cũng không còn cách nào đành đem tro cốt của Lương Hữu Thành
chia thành hai. Đem theo một nửa về với ông bà, một nữa khác an táng tại nghĩa trang liệt sĩ của Bắc Đô.
Có một thời gian, Cố Học Mai mỗi ngày đều canh giữ ở trong nghĩa
trang, mặc cho ai trong Cố gia khuyên bảo, cô cũng không chịu nghe. Cũng không cho người khác đi theo, thời gian đó cô rõ ràng là đi đứng bất
tiện mà ngày nào cũng đi như vậy, luôn trông coi Lương Hữu Thành. Hơn ba năm qua, ngày giỗ của Lương Hữu Thành hàng năm, Cố Học Mai đều sẽ biến
mất vài ngày.
Có đôi khi là một tuần, có đôi khi là nửa tháng.
Cô vẫn sống trong thế giới của mình, người khác không thể vào được, cô cũng không chịu đi ra.
Một Cố Học Mai như vậy bạn nói cô ấy có thể đi nói chuyện yêu đương
không. Cố Học Văn thật đúng là không tin. Chuyện này quả thực rất khó
tin.
Tả Phán Tình thấy anh đột nhiên trầm mặc, liền lập tức nghĩ đến
chuyện mà Cố Học Văn đã từng đề cập trước đây, sự thoải mái trên mặt
biến mất, vẻ mặt cô có vài phần ngưng trọng.
“Chị thật đáng thương.”
Thật ra căn bản chuyện này không liên quan đến cô, nghiêm túc mà nói, chỉ trách Chu Thất Thành quá xấu xa.
Nghĩ đến gương mặt dữ tợn hèn hạ của Chu Thất Thành kia, Tả Phán Tình đến bây giờ vẫn còn thấy dựng tóc gáy. Run lẩy bẩy.
Cố Học Văn không nói gì, trong lòng đã có chút nghi hoặc, trước đây
luôn bận bịu công việc, không có cùng nói chuyện với Cố Học Mai nhiều
một chút, lúc này nghe Tả Phán Tình nói như vậy, anh lại nghĩ ra một
chút suy nghĩ.
Cố Học Mai sẽ không nói chuyện yêu đương thật đấy chứ? Nếu đúng, vậy người đàn ông đó là ai?
Cố Học Mai mở to mắt, phát hiện bên ngoài cửa sổ trời đã tối mịt, cô
liền rời giường. Bàn tay đặt ngang trên lưng kia lại làm cô khó có thể
thực hiện ý định, nâng mắt, nhìn vào khuôn mặt đang ngủ của Đỗ Lợi Tân.
Đây không phải lần đầu tiên cô thấy dáng vẻ đang ngủ của Đỗ Lợi Tân.
Hơn ba năm trước, cô cả đêm không ngủ được, cứ ngủ là lại gặp ác mộng.
Thời điểm đó là anh ta vẫn luôn ở bên cạnh cô, ôm cô, không ngừng an ủi
cô.
Nhưng mà thời điểm đó cô rất ầm ĩ, mặc kệ anh ta có ở tới gần như thế nào, cô đều như con nhím không ngừng làm anh ta tổn thương. Rất nhiều
lần, anh ta rất mệt mỏi nhưng tay vẫn ôm chặt cô không buông.
Giống như hiện tại, cho dù anh ta đang ngủ, tay vẫn như vậy ôm chặt lấy cô, không cho cô rời đi.
Nghĩ đến lời anh ta nói với Trịnh Thất Muội, cô không thể không cảm
động, anh ta thật sự là rất yêu cô sao? Cho nên mới có thể luôn dõi theo cô, ở bên cạnh cô như vậy?
Tay đưa về hướng mi tâm của anh ta, nhẹ nhàng lướt theo chân mày của
anh ta. Mới thực hiện được một nửa, bàn tay nhỏ bé đã bị người nào đó
giữ chặt, Đỗ Lợi Tân mở to mắt, hai mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào mặt
cô.
“Anh thật không biết, bộ dạng anh lại đẹp trai đến nỗi có thể khiến em bị cuốn hút, nửa đêm tập kích bất ngờ như vậy đấy?”
“Không biết xấu hổ.” Cố Học Mai nhanh chóng rút tay lại, trên khuôn
mặt đoan trang từ trước đến nay hiện lên vài tia xấu hổ: “Ai định tập
kích anh bất ngờ?”
“Chẳng lẽ không phải là em sao?” Đỗ Lợi Tân lại một lần nữa bắt lấy tay cô: “Đây, chính là chứng cớ.”
“Tránh ra, không thèm để ý đến anh.” Cố Học Mai muốn ngồi dậy, nhưng
lại bị Đỗ Lợi Tân ngăn lại, anh ta một tay chống người dậy, nhìn thấy
trên gương mặt của cô sau khi … vẫn còn e thẹn, thì lại phát hiện mình
lại không khống chế được: “Học Mai, lại một lần nữa được không?”
“Ơ?” Cố Học Mai sửng sốt một chút, muốn trốn cũng không kịp, anh
nghiêng người hôn xuống, hôn đến cô là đỏ mặt tim đập loạn nhịp.
“Đỗ Lợi Tân. . . . . .” Anh, anh đã đủ chưa? Tuy rằng anh ta vừa rồi
rất dịu dàng, cô gần như không cảm thấy đau, nhưng mà không có nghĩa là
cô có thể làm lại lần nữa.
Xem tiếng thì thầm nhỏ nhẹ của cô trở thành lời mời gọi, xem một chút kháng cự của cô biến thành thẹn thùng. Gã đàn ông đã đói khát lâu ngày, lại một lần nữa thực hiện hành trình chiếm đoạt của anh ta, cấm dục hơn ba năm, chỉ có hai lần như thế thì làm sao đủ chứ?
Anh ta chính là cần rất nhiều lần. Cố Học Mai phản kháng không hiệu
quả, lại một lần nữa bị anh ta đè xuống. Trong đầu mơ mơ hồ hồ hiện lên
một ý nghĩ. Muốn bắt lấy nhưng lại không kịp, nhìn anh ta ở trên người
mình làm mưa làm gió mà không thể nào kháng cự.
Cho đến buổi sáng ngày hôm sau mới nhớ đến cái ý nghĩa trong đầu kia
là cái gì. Chính là cô quên gọi điện thoại cho Cố Học Văn. Nhưng mà Cố
Học Mai đã rơi vào trong cơn lửa tình làm sao có thể nghĩ đến chuyện
ngày mai?
Đêm vừa mới bắt đầu.
Tả Phán Tình nghỉ ngơi hai ngày liên tục, tinh thần khôi phục hơn
phân nửa. Buổi sáng rời giường thì phát hiện Cố Học Văn đang đứng trong
phòng khách gọi điện thoại.
Nhìn thấy cô đến, anh cúp điện thoại đi tới: “Dậy rồi hả? Sao không ngủ thêm nữa?”
“Ngủ đủ rồi.” Hai ngày nay anh nói cô phải nghỉ ngơi, cũng không cho
cô ra ngoài, mỗi ngày ăn ngủ, ngủ ăn, sắp biến thành heo mất rồi.
“Vậy ăn cơm nhé.”
Cố Học Văn đi vào bếp, tay lại Tả Phán Tình giữ chặt, mắt nhìn vào
phòng khách, mi tâm của cô hơi nheo lại: “Chị đâu? Vẫn chưa về à?”
“Uhm.”
Ngày hôm qua là Giáng Sinh, cả một ngày không quay về, sáng hôm nay
gọi điện thoại lại không bắt máy. Anh thật sự rất lo lắng. Vốn định một
mình đi ra ngoài tìm, lại lo thân thể Phán Tình còn chưa khỏe hẳn, cần
có người chăm sóc.
Gọi điện thoại cho Đỗ Lợi Tân muốn nhờ anh ta hỗ trợ đi tìm một chút, ai ngờ điện thoại của tên tiểu tử đó cũng không ai bắt máy.
Anh lúc nãy không có cách nào, đành phải gọi điện thoại cho Cố Học Võ, anh ta nói chờ đi rồi sẽ có tin tức.
“Anh đừng lo lắng.” Tả Phán Tình nhìn thấy vẻ ngưng trọng trong mắt
anh thì biết anh rất quan tâm Cố Học Mai: “Em tin chị sẽ không có việc
gì đâu.”
Cố Học Văn gật đầu, hai người ăn cơm xong, di động Cố Học Văn vang
lên hai tiếng, anh rất nhanh nhận điện, là Cố Học Mai gọi đến.
“Học Văn.”
“Chị đi đâu vậy?” Ngữ khí Cố Học Văn có chút gay gắt: “Chị có biết em tìm chị một ngày rồi không. Tại sao gọi điện thoại cho chị cũng không
bắt máy? Chị ít nhất cũng phải gọi cho em một cuộc điện thoại chứ hả?”
“Chị xin lỗi.” Đêm qua quá mệt mỏi, sau đó lại không tự giác mà ngủ
mất, sáng nay thức dậy mới nhớ đến, Cố Học Mai cầm di động, liền thấy
hai mươi mấy cuộc gọi nhỡ.
Toàn bộ do là Cố Học Văn gọi đến.
“Chị ở đâu?” Cố Học Văn trên mặt tức giận chưa nguôi: “Em tới đón chị.”
“Không, không cần.” Cố Học Mai lắc đầu, nào dám cho Cố Học Văn tới đón mình: “Chị ở nhà bạn, chị sẽ về ngay.”
“Bạn nào?” Cố Học Văn cũng không tin: “Chị ở thành phố C còn có bạn
nào mà em không biết vậy? Đừng nói là bạn mới quen của chị nha?”
“Cũng, cũng không phải” Cố Học Mai không biết phải nói như thế nào:
“Học Văn, chị không sao, chị sẽ về nhanh thôi. Cứ như vậy đi.”
Cũng không chờ Cố Học Văn phản ứng, Cố Học Mai đã ngắt điện thoại,
xoay người, phát hiện Đỗ Lợi Tân không biết đã thức từ lúc nào, đang
ngồi ở bên giường nhìn cô gọi điện thoại.
“Anh dậy rồi?” Hai người vừa mới trải qua thân mật, khiến tim cô đập
nhanh một chút, vẻ mặt cũng có chút xấu hổ. Đỗ Lợi Tân tiến lại, từ phía sau ôm lấy thắt lưng cô, vuốt ve cằm, cổ của cô. Vẻ mặt vô cùng thân
mật.
“Gọi điện thoại cho Học Văn à?”
“Ừ.”
“Chờ tí rồi anh sẽ đưa em về.” Trong lòng Đỗ Lợi Tân lúc này đã quyết định. Anh ta nóng lòng muốn công khai mối quan hệ với Cố Học Mai.
“Ơ?” Cố Học Mai sửng sốt một chút, nhanh chóng quay sang, lắc đầu: “Không. Không cần? Em tự về là được rồi.”
“Học Mai?” Đỗ Lợi Tân hơi nhíu mày, vẻ mặt có chút khó hiểu, nhìn Cố
Học Mai, cô cười có chút xấu hổ, đẩy bàn tay anh ta đang đặt trên lưng
mình.
“Lợi Tân, chúng ta trước tiên cứ như thế này được không? Tạm thời đừng cho những người khác biết. Em ——”
“Ý của em là chúng ta quan hệ lén lút?” Đỗ Lợi Tân biến sắc: “Em muốn anh làm tình nhân bí mật của em?”
“Em không có ý đó.” Cố Học Mai vội vàng giải thích: “Lợi Tân, xem như em xin anh, tạm thời đừng công khai có được không? Em, em còn chưa
chuẩn bị sẵn sàng.”
“Cái này thì cần gì chuẩn bị?” Đỗ Lợi Tân không rõ: “Em đem hết tất
cả giao cho anh. Bất kể vấn đề gì anh sẽ giải quyết, không phải là được
rồi sao?”
“Em, em không có ý đó.” Cố Học Mai không biết phải nói như thế nào:
“Anh đồng ý với em trước có được không? Tạm thời, chỉ là tạm thời thôi.
Em nhất định sẽ nói chuỵên với mọi người. Được không?”
Đỗ Lợi Tân nhìn cô, lại là như vậy, chỉ cần vẻ mặt cô thể hiện một
chút khó xử, anh ta sẽ mềm lòng, sẽ không đành lòng. Nắm chặt tay nhau,
anh ta lui về phía sau một chút.
“Được. Tùy em. Em muốn thế nào thì như thế vậy.”
“Lợi Tân?” Cố Học Mai kéo tay anh ta: “Anh giận hả?”
“Anh không có.” Đỗ Lợi Tân thở sâu, làm cho mình bình tĩnh: “Em muốn
nghỉ ngơi thêm một chút trước khi về không? Hay là về ngay bây giờ?”
“Anh không giận?”
“Anh không có.” Đỗ Lợi Tân cầm tay cô: “Học Mai, anh vĩnh viễn sẽ
không nổi giận với em. Nhưng mà anh hy vọng em hiểu. Anh yêu em, anh hy
vọng sẽ quang minh chính đại ở bên em, cảm giác này, em có hiểu không?”
“Em hiểu.”
Cố Học Mai gật đầu: “Lợi Tân, anh cho em một chút thời gian. Em nhất định sẽ ——”
“Anh tin em.” Ngắt lời của cô, Đỗ Lợi Tân ôm cô vào lòng. Đã đợi lâu
như vậy, đợi thêm vài ngày nữa cũng không sao? Sẽ chờ cho cô chuẩn bị
tốt.
Tả Phán Tình ăn cơm xong, cùng Cố Học Văn ngồi ở phòng khách chơi cờ
năm quân, chuông cửa vang lên, cô tưởng Cố Học Mai trở về, sắc mặt Cố
Học Văn có chút khó coi, buổi sáng khi Cố Học Mai ngắt điện thoại của
anh, sau đó gọi lại như thế nào cũng không được. Cô phải khuyên một hồi
anh mới nguôi giận. Lúc này nhìn vẻ mặt ngưng trọng của anh, cô nhanh
chóng chạy ra mở cửa, nhìn thấy người ngoài cửa liền sửng sốt một chút.