Edit & Beta: Phong Vũ
Tả Phán Tình phải mất hơn nửa tiếng đồng hồ mới thay áo cưới, trang điểm xong.
“Tả tiểu thư thật xinh đẹp.” Nhân viên cửa hàng nhìn hình ảnh của cô phản chiếu trong gương mà mỉm cười hài lòng. Sau đó lại đeo nữ trang đã chuẩn bị sẵn từ trước lên cho Tả Phán Tình: “Như thế này thì đúng là hào quang xinh đẹp chiếu sáng khắp nơi, sức hấp dẫn này mấy ai mà cản nổi chứ.”
Có thật là đẹp không đó? Tả Phán Tình còn chưa kịp nhìn dáng vẻ của mình thế nào thì đã bị nhân viên cửa hàng kéo tay đi ra ngoài.
“Tả tiểu thư, xin đi theo tôi.”
Rời khỏi phòng trang điểm, Tả Phán Tình đi theo tới phòng chụp ảnh. Cố Học Văn cũng đã thay quần áo xong, đang đợi ở bên trong. Nghe thấy tiếng bước chân, anh liền quay nhìn về phía bên này, đôi mắt sâu thẳm khi dừng trên bộ váy lụa trắng tinh trên người Tả Phán Tình bỗng hiện lên một tia kinh ngạc.
Dáng vẻ cô vốn cũng được coi là xinh đẹp, lúc này lại được bộ váy cưới trắng tinh làm nổi bật da thịt trắng như ngọc. Bộ váy được thiết kế theo kiểu cúp ngực càng tôn lên dáng người của cô, khuôn ngực tròn trịa cũng nhờ thế mà càng đầy đặn hơn.
Khuôn mặt được trang điểm rất kỹ, đôi mắt được nhấn bằng màu nhủ vàng, bờ môi được phết lên một màu hồng nhạt, vừa cao quý lại phảng phất vài phần thông minh. Trên đỉnh đầu còn đội một cái vương miện bé xíu sáng long lanh.
Nhìn thấy cô từng bước một đi về phía mình, anh theo phản xạ chìa tay về phía cô ——
Tả Phán Tình lại làm như không thấy, đi lướt qua anh trước tiên đi tới chỗ mấy cái phông nền được sắp xếp trong khu chụp ảnh, vừa xoay người đã thấy cô đang trao đổi với nhiếp ảnh gia.
“Tôi nghĩ cứ chụp vài tấm hình đơn trước đã được không?”
“Có thể.” Chụp ảnh lâu như vậy, đây là lần đầu tiên anh ta thấy có người đề ra yêu cầu này. Nhiếp ảnh gia cũng không hỏi nhiều, ra hiệu cho Tả Phán Tình ngồi xuống cái sô pha ở gần đó.
“Đúng rồi. Tay duỗi ra như vậy, mắt nhìn về bên này. Đúng. Tầm mắt hơi hơi nâng lên một chút, okie, đúng rồi, cứ giữ như vậy nhé.”
Nhiếp ảnh gia vừa nói, vừa không ngừng bấm camera trên tay. Sau đó lại vỗ vỗ cái ghế, liếc Cố Học Văn một cái: “Chú rể, anh ra đứng ở phía sau cô dâu đi. Bây giờ chúng ta bắt đầu chụp ảnh đôi.”
Cố Học Văn đi ra đứng yên ở phía sau sô pha. Nhiếp ảnh gia khoát tay áo: “Đặt hai tay lên vai cô dâu đi nào, rồi, cùng nhìn về phía ống kính nha.”
Lúc hai tay Cố Học Văn đặt lên người mình, cơ thể Tả Phán Tình hơi hơi cứng đờ một chút, rồi rất nhanh điều chỉnh hô hấp, trấn định lại bản thân. Nhưng mà rất là khó đó nha.
Cái cô đang mặc chính là áo cưới cúp ngực, có thể rõ ràng cảm nhận được đôi bàn tay vừa to vừa nóng bỏng lại mạnh mẽ của anh ta. Trên lòng ngón tay còn có một lớp chai sần nhỏ. Bình thường thì không sao, nhưng lúc này đặt ở trên người cô lại khiến cô có cảm giác kỳ lạ.
Thật nực cười, hai người hoàn toàn không yêu nhau lại cùng chụp ảnh cưới, thậm chí còn chuẩn bị kết hôn?
Còn chuyện nào có thể buồn cười hơn chuyện này không? Tâm sự trong lòng không dấu được đều thể hiện hết trên mặt, đôi bàn tay trắng như phấn của cô bất giác nắm chặt lại.
“Nào, thả lỏng một chút.” Nhiếp ảnh gia lại nghĩ vẻ mặt cứng ngắc hai người là do quá căng thẳng: “Chú rể cúi đầu nhìn cô dâu đi. Cô dâu ngẩng đầu nhìn chú rể nào. Bốn mắt nhìn nhau. Rồi. Cứ như vậy nha.”
Thân hình Cố Học Văn có chút cứng ngắc, anh cũng không phải một người thích chụp ảnh, chứ đừng nói là phải đi phối hợp với nhiếp ảnh gia diễn các loại tư thế như vậy.
Ai là cô dâu chú rể với anh ta chứ? Tả Phán Tình ngẩng đầu trừng mắt liếc anh một cái, vừa đúng lúc chạm vào ánh mắt của Cố Học Văn. Lúc ánh mắt hai người vừa giao nhau, thời gian cứ như đột nhiên dừng lại.
Bên kia nhiếp ảnh gia vẫn loang loáng chớp máy không ngừng mà hai người đều không thấy, cứ như vậy mà nhìn đối phương.
Tả Phán Tình thất thần là bởi vì lúc này cô mới phát hiện, Cố Học Văn khi khoác lên mình bộ áo đuôi tôm màu trắng, thắt nơ, chải ngược tóc ra sau đầu thì hoàn toàn khác biệt với cái vẻ tùy tiện của ngày thường, anh ta thoạt nhìn cũng rất khôi ngô tuấn tú. Anh ta mà đẹp trai á?
Trời ạ, mình đang nghĩ cái gì vậy.
Hết chương 73