Edit: Iris
Beta: Wynnie & Phong Vũ
“Phán Tình.” Cô không muốn nghe, nhưng anh vẫn muốn nói: “Anh sẽ
không ly hôn với em. Con đã không còn. Anh cũng rất đau khổ. Nhưng em
không thể vì vậy mà phán anh tội chết được. Anh là chồng em, cũng là ba
của con. Nên anh và em cũng đau khổ như nhau.”
Nhưng cho dù có đau khổ thật nhiều thì trong đó vẫn còn một chút may
mắn. Cứ như vậy mất đi đứa bé này, thì ít nhất Phán Tình cũng không khổ
sở nhiều như việc đứa bé sau này có vấn đề.
Anh thật sự không hy vọng đến lúc đó cô ấy lại càng đau khổ.
“Phán Tình?”
Cho dù anh nói như thế nào, hỏi như thế nào, Tả Phán Tình vẫn không
phản ứng. Anh đành bất đắc dĩ không nói nữa, nhìn gương mặt đang ngủ của Tả Phán Tình.
Tự nói với chính mình, cô ấy vừa mới mất đi đứa bé. Tâm tình không
tốt, có thể hiểu được. Anh phải thông cảm cho cô nhiều một chút. Nhưng
trong lòng vẫn có một cơn buồn bực, dường như có chuyện gì đó đang ở
ngoài tầm tay của anh. Trở nên không thể cứu vãn được nữa.
Cố Học Văn nhíu mày, anh vô cùng không thích cảm giác này, rồi lại
cảm thấy không thể làm gì khác. Rốt cuộc là vì sao lại biến thành như
vậy?
“Phán Tình? Em có đói bụng không? Có muốn ăn chút gì không?”
“Phán Tình?”
Lại nhẹ nhàng gọi cô hai tiếng. Nhưng Tả Phán Tình vẫn nhắm mắt, hô hấp trở nên thực nhịp nhàng, dường như cô đang ngủ thật.
Từ từ thở dài, Cố Học Văn đứng lên. Cô vừa mới sẩy thai, đúng là cần
phải nghỉ ngơi cho thật tốt, anh đoán là hôm nay cô cũng chưa có ăn cái
gì. Đứng dậy, gần đây có một nhà hàng bán súp rất ngon. Anh đi mua cho
cô một suất. Lúc cô tỉnh lại, là có thể ăn ngay.
Đến gần để môi mình sát bên tai cô, nhìn thấy đôi mày của cô vì anh tới gần mà khẽ nhăn lại, anh biết thực ra cô không có ngủ.
“Phán Tình, anh đi mua chút gì đó cho em ăn, em nghỉ ngơi cho tốt nhé.” Hôn nhẹ lên má cô.
Giọng nói của anh rất nhẹ, rất nhẹ, như là muốn truyền đến tận tim cô vậy.
Rời khỏi phòng bệnh, lúc này đã là buổi tối, hầu hết y tá và bác sĩ đều đã tan tầm.
Gọi y tá phụ trách nhờ cô ấy chăm sóc Phán Tình một chút, sau đó Cố Học Văn mới xoay người rời đi.
Đến khi Cố Học Văn mua cháo trở về thì phát hiện Tả Phán Tình đã
không thấy đâu. Anh kinh ngạc, đem cháo vừa mua đặt ở đầu giường. Rất
nhanh chạy ra khỏi phòng bệnh.
“Phán Tình?”
Cô ấy đi đâu? Gọi y tá tới, y tá phụ trách nói vừa rồi đi kiểm tra
phòng, đã không nhìn thấy. Anh chấn động, lại nhớ tới phòng bệnh. Không
có ai.
“Phán Tình?” Bên ngoài trời vẫn đang mưa, cô ấy có thể đi đâu chứ? Cô vừa mới sẩy thai, thân thể đang rất suy yếu, tại sao cô ấy không ở
trong phòng bệnh tĩnh dưỡng chứ?
“Phán Tình?” Đi tìm qua phòng vệ sinh, cũng không thấy ai. Cố Học Văn sốt ruột định đi ra bên ngoài tìm thì ánh mắt bị thu hút bởi tấm ảnh
đặt trên sofa phòng bệnh.
Tiến đến, cầm lấy tấm ảnh kia lên. Liếc mắt nhìn một cái, Cố Học Văn liền ngây ngẩn cả người.
Tấm ảnh đó, là chụp vào lúc nào? Vì sao anh không có chút ấn tượng gì? Trên tấm ảnh còn ghi rõ thời gian. Đó rõ ràng là ——
Thật lâu trước đó, anh có cảm giác có người đang cài bẫy nhắm vào
anh. Mà tấm ảnh này đã chứng minh việc anh dự đoán. Ngày Lâm Thiên Y bị
người ta chuốc thuốc, có người ở trong tối, chụp được bức ảnh này.
Tấm ảnh này, góc độ này, thì chắc chắn ai cũng sẽ hiểu lầm. Là ai đã đưa cho Tả Phán Tình bức ảnh này?
Nói như vậy, là cô ấy đã xem ảnh rồi sau đó hiểu lầm?
“Phán Tình ——” Không phải, mọi chuyện không phải như thế. Anh có thể giải thích.
“Chúng ta ly hôn.” Bây giờ anh mới hiểu vì sao Tả Phán Tình lại nói phải ly hôn với anh. Không. Không thể. Không được ——
Tả Phán Tình, em không thể đi, em phải nghe anh giải thích. Anh có thể giải thích.
Cố Học Văn không bình tĩnh được. Nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh, đi ra bên ngoài phóng xe đi.
Sau khi anh đi, bên dưới giường bệnh có người vén khăn trải giường lên, Tả Phán Tình từ bên trong từ từ đi ra ngoài.
Đau quá.
Rõ ràng là những động tác rất đơn giản, lại cảm giác toàn thân đều đau.
Liều mạng cắn môi, ở trong lòng cô tự cười chính mình, vì sao lại muốn dùng cách như vậy.
Nhưng lại không có biện pháp nào khác. Cô không đi được. Cô biết năng lực của Cố Học Văn như thế nào. Nếu cô thực sự rời khỏi bệnh viện, thì
nhìn bộ dạng của anh bây giờ, chỉ sợ là cô vừa đi khỏi đã bị anh tìm
được rồi.
Không thì cứ làm như vậy đi. Nhưng anh ấy sẽ thật sự đi tìm mình chứ? Như vậy cũng tốt, cô có thể yên tĩnh một chút. Lúc này cô không hy vọng có bất cứ ai đến quấy rầy mình.
Y tá kiểm tra phòng trở lại thì thấy Tả Phán Tình đang ngồi dưới đất đang muốn chống lưng đứng dậy.
“Cô ơi, cô làm sao vậy?” Chạy nhanh đến giúp Tả Phán Tình đứng lên:
“Cô vừa mới sẩy thai, mặt đất lại lạnh, không thể nằm ở đó được.”
“Cám ơn.” Nhờ y tá đỡ mình ngồi lên giường, thân thể Tả Phán Tình nửa dựa trên giường, ánh mắt hơi hơi híp lại: “Tôi biết, là tại tôi không
cẩn thận ngã xuống thôi.”
“A.” Y tá nhìn quanh phòng bệnh: “Người đàn ông vừa rồi đâu? Anh ta tìm cô khắp nơi. Bây giờ đi đâu rồi?”
“Có thể lúc đó tôi đang đi toilet, anh ấy không nhìn thấy.” Tả Phán
Tình cười đến thực bình tĩnh, cười cười với y tá: “Cô y tá, có thể phiền cô lấy giúp tôi chén nước được chứ?”
“Được.” Y tá xoay người rót cho Tả Phán Tình ly nước. Tả Phán Tình
uống một hơi cạn sạch, vẻ mặt có phần mỏi mệt: “Cô y tá, tôi muốn nghỉ
ngơi một chút. Nếu có việc gì, tôi sẽ gọi cô.”
“Ưhm.” Y tá chỉnh lại gường bệnh cho cô, nhìn thấy trên mặt Tả Phán
Tình đã rất mệt mỏi: “Cô à, cô còn trẻ, sau này vẫn có thể có con. Thật
ra lúc cô được đưa đến đây, bác sĩ cũng đã nói cái thai có vấn đề, không còn cũng tốt. Coi như được giải thoát.”
“. . . . . .” Tả Phán Tình sửng sốt một chút, đột nhiên dùng sức bắt lấy tay cô y tá: “Cô, cô nói cái gì?”
“Cô, cô không biết sao?” Y tá có chút kinh ngạc: “Lúc cô mang thai có phải đã từng bị bị ngã hoặc đã từng bị thương đúng không? Con của cô
được chẩn đoán là phôi thai dị dạng. Cho dù có sinh ra, cũng không phải
một đứa bé khỏe mạnh. Cho nên, mất cũng tốt, sau này cô vẫn có thể sinh
ra những đứa con khỏe mạnh khác.”
“. . . . . .” Tả Phán Tình nói không ra lời, cô ôm lấy người mình,
cảm giác lạnh hơn. Nhìn sự trấn an trong ánh mắt cô y tá, nhưng cô không thể nghĩ như vậy được.
Đứa bé có vấn đề? Làm sao có thể như thế? Có vấn đề là thế nào? Cô và Cố Học Văn khỏe mạnh như vậy, sao con của bọn họ lại có vấn đề được
chứ?
Ngã? Va chạm? Trong đầu hiện lên khuôn mặt Ôn Tuyết Kiều, bà ta dữ tợn nhấc chân đá vào bụng mình. Sau đó thì sao?
Cô không thể tin được chuyện này là sự thật, cả người co rúm lại,
ngay cả khi y tá rời đi lúc nào cô cũng không. Vẫn ngơ ngác nằm bất động trên giường.
Cố Học Văn có biết không? Lần trước không phải anh ấy đi tìm bác sĩ sao? Chẳng lẽ anh ấy đã sớm biết chuyện này rồi?
Có phải là do anh biết mình có một đứa con không khỏe mạnh, nên mới đi tìm Lâm Thiên Y không? Có phải vậy không?
” Em có thể hình dung ra câu chuyện lãng mạn nhất, đó là cùng anh già đi theo năm tháng ——”
Tiếng chuông di động vang lên, làm cô giật mình, từ trong chăn ló đầu ra. Di động để ở đầu giường không ngừng kêu, là Cố Học Văn.
Không nghe, cũng không tắt điện thoại, cô đem điện thoại để lại đó.
Trong vòng một ngày mà phải nhận được nhiều tin tức như vậy, cô không
sao tiếp nhận được.
Tiếng chuông rốt cuộc cũng dừng lại, tiếng chuông trào phúng kia làm
cho cô vô cùng khó chịu. Lấy điện thoại, định đổi nhạc chuông khác.
Nhưng còn chưa kịp đổi, thì di động lại vang lên. Là Trịnh Thất Muội.
“Phán Tình?” Trịnh Thất Muội đã từ khách sạn về nhà, càng nghĩ càng
lo lắng. Tả Phán Tình sẽ không đi tìm gã đàn ông kia tính sổ chứ, sau đó đã xảy ra chuyện gì?
“Cậu không sao chứ?”
“Tớ không sao.” Tả Phán Tình lắc đầu: “Thất Thất cậu đang ở đâu? Cậu thế nào rồi?”
Thật sự là định nói với Thất Thất cô không ổn. Nói cô ấy đến đây, nhưng cô có đến cũng không giúp gì được cho mình. Với lại ——
Trong đầu hiện lên cái gì đó, có một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu
cô, muốn nghĩ kỹ hơn, nhưng lại bị lời nói của Thất Thất làm ngắt dòng
suy nghĩ của cô.
“Tớ không sao.” Trịnh Thất Muội cảm thấy mình thật xui xẻo: “Phán
Tình, quên chuyện của mình đi, coi như bị chó cắn một cái. Cậu đừng suy
nghĩ, bây giờ cậu đang mang thai, sức khỏe quan trọng hơn. Đừng có xúc
động ——”
Trịnh Thất Muội nói xong, phát hiện phía bên kia điện thoại không có
tiếng động gì, cô sửng sốt một chút, nhẹ nhàng mở miệng: “Phán Tình?”
“Thất Thất.” Tả Phán Tình không muốn khóc, nhưng không hiểu sao nước
mắt cứ chảy ra: “Tớ không còn mang thai nữa. Đứa bé đã mất rồi.”
“Phán Tình?” Trịnh Thất Muội giật mình, tay nắm điện thoại căng thẳng: “Phán Tình. Cậu đang nói cái gì thế?”
“Đứa bé mất rồi. Sáng nay. Thất Thất ——”
Giọng nói nức nở. Tả Phán Tình không ngờ lại không thể kiềm chế mà khóc thành tiếng.
Kiều Tâm Uyển nhìn Cố Học Võ đang ngồi trong văn phòng. Lúc này đã
qua giờ làm, nhưng anh vẫn chưa tan tầm, ngồi ở sau bàn làm việc, ánh
mắt nhìn chằm chằm tài liệu trước mắt, bộ dáng thoạt nhìn vô cùng chuyên chú.
“Thỏa thuận ly hôn tôi đã làm xong rồi. Anh ký tên đi.”
Đem hai tờ đơn đặt ở trước mặt Cố Học Võ, giọng nói của chị ta vô
cùng bình tĩnh: “Tôi biết anh bận nhiều việc, nên những thủ tục khác chờ về Bắc Đô sẽ làm tiếp. Trước tiên anh ký những tờ đơn này đã.”
“Cô gấp như vậy sao?” Rốt cuộc Cố Học Võ cũng buông tài liệu trên tay xuống. Ngẩng đầu đối mặt với Kiều Tâm Uyển: “Tôi nghĩ cô nên đợi một
tháng nữa.”
“Sáng nay tôi đã nghe lời anh uống thuốc rồi. Anh có thể ký tên.”
Anh ấy cứ phòng bị mình đến như vậy sao?
“Có thể.” Cố Học Võ cầm lấy tờ đơn nhìn thoáng qua, bên môi thủy
chung mang theo một giọng điệu mỉa mai: “Kiều Tâm Uyển, tôi thật sự
không tin cô sẽ dễ dàng buông tha cho tôi như thế. Tôi hy vọng một thời
gian nữa cô sẽ không mang một cái bụng lớn tìm đến cửa. Bắt tôi lại một
lần nữa phải chịu trách nhiệm với cô.”
“Tôi đã uống thuốc rồi.” Kiều Tâm Uyển mỉa mai, nhìn chằm chằm mặt
anh. Đau lòng đến khó có thể nói được thành lời, nhưng vẫn cô gắng ép
mình phải bình tĩnh. Lấy từ trong túi xách ra một cái hộp đặt ở trước
mặt Cố Học Võ, vẻ mặt của chị ta vô cùng lạnh lùng: “Sáng nay lúc rời
khỏi khách sạn tôi đã uống thuốc. Bây giờ anh vừa lòng chưa, có thể ký
tên rồi chứ?”
Cố Học Võ nhìn bên ngoài chiếc hộp đã mở ra có viết thuốc tránh thai
khẩn cấp trong vòng 72 giờ, anh cũng không thèm nhìn tới ném vào thùng
rác. Ngẩng đầu nhìn lại Kiều Tâm Uyển: “Tốt nhất cô đừng có gạt tôi.
Kiều Tâm Uyển, nếu để tôi biết cô lại một lần nữa dùng thủ đoạn để đùa
giỡn tôi. Tôi cũng không ngại cho cô biết cái gì gọi là sống không bằng
chết.”
“Anh yên tâm.” Tay Kiều Tâm Uyển nắm chặt lấy nhau, ngực nổi lên từng trận từng trận thật lạnh: “Tôi không ti tiện như vậy.”
Một lần ti tiện là quá đủ rồi, ti tiện thêm lần thứ hai, thì đến chính cô cũng sẽ khinh thường mình.
Cố Học Võ lấy tờ đơn giở đến trang mình cần kí tên. Cũng không ngẩng
đầu lên mở miệng: “Rốt cuộc cô cũng có chút tự hiểu bản thân mình đấy.
Biết mình ti tiện.”
Anh tổn thương chị ta, tuyệt đối không lưu tình.
“Cố Học Võ.” Ngực Kiều Tâm Uyển thật đau đớn vô cùng, đôi tay nổi đầy gân xanh để trên bàn, chị ta cố gắng không để cho chính mình ngã quỵ:
“Anh nói đủ chưa? Nếu là đàn ông thì mau chóng kí đi. Kí nhanh lên.”