Edit: Minh mập
Beta: Phong Vũ
Cứ như vậy trở về sao? Trịnh Thất Muội thì sao bây giờ? Chẳng lẽ cứ mặc kệ như vậy sao?
“Không phải.” Cố Học Văn quay sang nhìn Tả Phán Tình: “Đi thôi, chúng ta tìm chỗ nào đó thay đồ ra đã.”
Bộ đồ anh đang mặc rất dễ gây chú ý.
Tả Phán Tình lúc này mới chú ý tới trang phục của anh, tuy rằng nội tâm
có rất nhiều nghi vấn muốn hỏi, cuối cùng một câu cũng không nói. Im
lặng đi theo Cố Học Văn.
Ở đằng sau bọn họ, Hiên Viên Diêu đứng ở ban công lầu ba nhìn chiếc xe
việt dã biến mất khỏi tầm mắt, khóe môi cong lên, mang theo vài phần
nghiền ngẫm.
Xe nhanh chóng rời khỏi biệt thự của Hiên Viên Diêu, xuyên qua phố lớn
ngõ nhỏ đến một bãi đất trống phía trước một ngôi nhà 2 tầng thì dừng
lại.
“Xuống xe.”
Tả Phán Tình xuống xe, mắt nhìn xung quanh, khắp nơi đều im ắng, xoay
người nhìn ngôi nhà trước mắt. Hai tầng đều là phòng ở, xây dựng theo
kiểu Mỹ. Tường trắng nóc nhà đen, trông rất phóng khoáng.
“Nhà của ai vậy ?” Vì sao anh không đưa cô đến khách sạn?
“Nhà của 1 người bạn.” Cố Học Văn không giải thích nhiều, đưa cô vào cửa.
Bạn? Cố Học Văn có bạn ở Mỹ sao? Tả Phán Tình muốn hỏi, nhưng cô muốn hỏi vấn đề khác hơn.
Vào cửa, theo Cố Học Văn đi vào một căn phòng, nơi này thật sự sạch sẽ,
rất sạch sẽ. Mọi đồ dùng trong nhà đều lấy sự đơn giản phóng khoáng làm
chủ đề.
Anh bật hệ thống sưởi lên, đóng cửa lại. Rất nhanh, trong phòng ấm hắn lên, cảm giác rất ấm áp.
Lúc này anh mới đứng ở trước mặt Tả Phán Tình kéo tay cô, chà xát bàn
tay lạnh như băng của cô trong lòng bàn tay: “Còn lạnh không?”
Tả Phán Tình lúc này mới phát hiện người mình lúc nãy lạnh không chịu
được, từ lúc rời giường đã xảy ra này một loạt vấn đề, ngay cả trên
người lạnh cô cũng không cảm giác được, chỉ thấy hồi hộp.
Lúc này cô đã hoàn toàn trầm tĩnh lại, mới cảm thấy lạnh.
“Học Văn, anh ——” Vừa muốn nói gì đó đã bị Cố Học Văn kéo thật mạnh vào lòng, anh cúi đầu, vội vàng tìm kiếm môi cô.
Cả người cô bị anh ôm trọn, hướng về phía trước, cô có chút thở không được. Hô hấp bị anh cắn nuốt.
Từng chút từng chút một. Mang theo bá đạo, mang theo chiếm đoạt.
Vội vàng như vậy, khát khao như vậy. Bàn tay bắt đầu vội vã cởi quần áo
cô. Cô vốn cũng chỉ mặc một cái áo cổ lọ. Anh cũng không tốn sức, sải
dài cánh tay, trực tiếp xé áo cô vứt xuống.
Sau đó là áo ngực rồi lại xuống phía dưới là quần cô.
“Cố Học Văn.” Thừa dịp anh bận cởi quần áo của mình cô gian nan mở miệng: “Anh, anh chậm một chút.”
“. . . . . .” Anh trả lời cô bằng cách hôn sâu thêm. Cái hôn kia còn mang theo một chút sợ hãi, anh sợ mất đi cô.
Lúc này tâm tư rất chân thành tha thiết, lúc Thang Á Nam lấy súng chĩa vào Tả Phán Tình, trong lòng anh vô cùng sợ hãi.
Không chỉ lo lắng Thang Á Nam nhất thời kích động làm cô bị thương, mà
còn lo nếu thật sự nổ súng thì thiên hạ bé nhỏ trong lòng anh đây sẽ cứ
thế bỏ anh mà đi
“Phán Tình, Phán Tình. . . . . .” Giọng nói mang theo một loại khát khao mãnh liệt, hôn từng chút từng chút, từ đôi môi đến hai má đến xương
quai xanh rồi đến ngực.
Tay anh giữ chặt một đóa hoa của cô, tay còn lại nâng bên kia lên, tham lam hôn, giống như đứa trẻ vội vàng mút lấy bầu sữa mẹ.
“Cố, Cố Học Văn. . . . . .” Thân thể dâng lên một trận run rẩy, cô đã hiểu ý đồ của anh cũng không định kháng cự.
Cô cũng sợ hãi, thật sự sợ hãi. Lúc Cố Học Văn lấy một địch mười, lúc Cố Học Văn bị nhiều họng súng như vậy chỉa vào người, trái tim cô như
ngừng đập
Cô rất sợ. Rất rất sợ. Nếu mất đi người đàn ông này, cô sẽ như thế nào đây?
Cô phát hiện cô cũng không thể tưởng tượng việc cô sẽ mất Cố Học Văn.
Cảm giác này so với lúc Thang Á Nam lấy súng chĩa vào cô còn khiến cô
khó tiếp nhận.
Nếu anh có mệnh hệ gì, cô phải đối mặt với cuộc sống của mình thế nào? Cô phải làm sao mới có thể sống tiếp?
Cô không thể tưởng tượng, càng không thể suy đoán. Những điều sợ hãi
không thể biết trước được này, những mịt mù cô không thể giải quyết, cần hơi ấm cơ thể anh bù đắp. Bàn tay mềm nâng lên, ôm lấy cổ Cố Học Văn.
Tha thiết nghênh đón động tác dịu dàng không ngờ của anh.
Mỗi một nụ hôn, mỗi một cái vuốt ve, đều khiến cô sung sướng, cũng khiến cô cảm thấy chân thật hơn. Cô ở bên cạnh Cố Học Văn, anh ở bên cạnh cô. Bọn họ vẫn còn sống, vẫn còn có thể hôn đối phương.
“Học Văn. . . . . .”
Cô không có mất anh, anh vẫn còn. Thật tốt. Thật tốt quá.
“Phán Tình. . . . . .”
Anh cũng hiểu tâm tư của cô. Cô không bị thương, không bỏ đi, không có
người đàn ông khác, cô nằm trong lòng anh, ở dưới thân anh.
Môi anh có thể hôn cô, tay anh có thể chạm vào cô.
Còn có gì khiến anh thấy hạnh phúc hơn điều này nữa?
Lúc này đã là buổi chiều, ngoài cửa sổ ánh mặt trời đầy sức sống chiếu
xuống đường, nhuộm vàng những đống tuyết đọng rồi dần dần ngả về hướng
tây. Vậy là bọn họ đã ở trong biệt thự của Hiên Viên Diêu giằng co cả
ngày.
Thời gian càng lúc càng muộn, nhưng ngọn lửa tình của hai người chỉ mới
bắt đầu bùng cháy. Hôn từng chút, từng chút một, cắn nuốt từng chút một, đoạt lấy từng chút một.
Mãi đến khi động tác càng lúc càng kích thích, điên cuồng. Càng lúc càng vào sâu hơn.
Cô đã vì anh chuẩn bị tốt, nghênh đón mỗi một lần anh tiến vào. Anh đã hạ quyết tâm cho cô toàn bộ bản thân mình.
Dây dưa không ngớt, một phen kịch liệt làm cho Tả Phán Tình mồ hôi đầm
đìa, hơn nữa trong phòng có hệ thống sưởi, cô không hề thấy lạnh, chỉ
cảm thấy nhiệt độ càng lúc càng tăng, nhìn Cố Học Văn đưa ngọn lửa nóng
rảy vào trong người mình, cô đưa tay lên, ôm sát lấy thắt lưng anh.
“Học Văn. Em yêu anh.”
“Anh cũng yêu em.” Cố Học Văn hơi hơi thở phì phò, thân thể thả lỏng tới cực hạn. Trên thực tế, ba ngày nay anh không hề chợp mắt. Bắt đầu từ
ngày diễn tập đầu tiên rồi đến khi nghe tin, tìm đến chỗ ở của Hiên Viên Hiêu rồi đến đó đưa Tả Phán Tình về.
Ba ngày này, anh không có một đêm yên giấc. Nhưng lúc này một chút buồn
ngủ cũng không có. Chỉ muốn ôm cô gái ở trong lòng này thêm một chút,
hôn cô gái ở trong lòng này nhiều thêm một chút.
Anh muốn cảm nhận niềm vui sướng khi cùng Tả Phán Tình kết làm một thân
thể để trái tim vốn bất an của anh ít nhiều bình tĩnh lại.
“Học Văn.” Tả Phán Tình nói xong vẫn cảm thấy chưa đủ, ngả người vào
lòng anh, khóe miệng tràn đầy vui mừng: “Em rất vui vì anh đã đến.”
Cố Học Văn trầm mặc, nhìn gương mặt Tả Phán Tình, hàng lông mày nhíu chặt lại: “Nói cho anh biết, vì sao em lại đến Mỹ?”
“Thất Muội kết hôn, sao em có thể vắng mặt được.”
“Cho dù em biết người cô ấy lấy là Thang Á Nam, thuộc hạ của Hiên Viên Diêu.”
“Uhm.” Tả Phán Tình gật đầu: “Thất Thất lúc ấy nói rất chắc chắn, cậu ấy nói với em là cậu ấy sẽ hạnh phúc. Em cũng muốn cậu ấy hạnh phúc. Khi
tham gia hôn lễ của cậu ấy và Thang Á Nam, em cũng nghĩ Thang Á Nam sẽ
thực sự đối xử tốt với cậu ấy, nhưng không ngờ. . . . . .”
Câu nói kế tiếp không cần nói, cảnh tượng hôm nay, Cố Học Văn đã đều
thấy rồi, giờ này khắc này, Tả Phán Tình đối với Trịnh Thất Muội là tràn đầy lo lắng.
Thang Á Nam lại đánh Trịnh Thất Muội ngất, vậy anh ta sẽ làm gì cô ấy?
Không ai đoán trước được điều gì. Nếu Thang Á Nam làm gì đó tổn thương
Trịnh Thất Muội, thì đó hoàn toàn là vì cô nên mới…..
“Đừng nghĩ nữa.” Cố Học Văn cắt đứt dòng suy nghĩ của cô, trên hết là
anh không thích cô nghĩ đến người khác, xoay người lại một lần nữa đem
cô áp chế dưới thân, nhìn vẻ rối rắm trên mặt cô.
“Nếu cô ấy đã muốn gả cho Thang Á Nam, vậy đó chính là số phận của cô ấy. Em quản không được nhiều như vậy đâu.”
“Sao lại nói vậy được chứ. Cậu ấy là chị em tốt của em, huống chi. . . . . .”
Cố Học Văn đem câu nói kế tiếp của cô chắn lại không cho cô mở miệng,
chuyện trong lòng anh vẫn còn chưa nói chính là anh ít nhiều có chút bực Trịnh Thất Muội, nếu không phải vì cô ấy, Tả Phán Tình sẽ không đến Mỹ? Rồi làm sao lại phát sinh những chuyện sau đó.
Ngay từ đầu anh cũng không muốn động Long đường, không muốn cùng Long
đường đối địch, e là hôm nay ầm ĩ một trận như vậy thì không đối địch
cũng không được.
Mà tất cả những chuyện này đều là do Trịnh Thất Muội, tuy rằng ngay từ
đầu Hiên Viên Diêu đã nhằm vào Trịnh Thất Muội chính là để dụ Tả Phán
Tình mắc câu, cho dù không có Trịnh Thất Muội, hắn ta cũng sẽ dùng người khác.
Nhưng vì có Trịnh Thất Muội nên Hiên Viên Diêu hưởng lợi không ít.
Suy tư một lát, Cố Học Văn đối với Trịnh Thất Muội vẫn còn có chút không thích. Không muốn tiếp tục nghe Tả Phán Tình nhắc đến tên người khác,
cho dù là một phụ nữ. Cúi người hôn cái miệng nhỏ nhắn của cô, để cô rốt cuộc nói không nên lời.
“Ưm ưm. . . . . .”
Cố Học Văn, Tả Phán Tình muốn kháng nghị, cô muốn nghỉ ngơi một chút.
Nhưng lại nhanh chóng cảm giác được Cố Học Văn hình như không hề muốn
nghỉ ngơi. Anh đang rất kích động. Rất nhanh lại bắt đầu chinh chiến ở
trên người cô.
“Tiểu yêu tinh, có trời mới biết, anh nhớ em đến nhường nào.” Mỗi lần
rời khỏi cô, quay về đơn vị, mỗi lần xa nhau, anh đều nghĩ cô đang làm
gì. Buổi tối sẽ nghĩ đến cảnh cô nằm ngủ bên mình, hoặc là dáng vẻ cô
nằm dưới thân anh.
Ông trời ơi, anh không biết mệt hay sao vậy? Tả Phán Tình muốn hỏi,
nhưng Cố Học Văn đã lấy thực tế trả lời câu hỏi của cô, anh không hề
mệt. Không chỉ có không mệt, mà còn có thể ăn cô một lần rồi lại ăn, ăn
rồi lại ăn. Mãi đến khi ngay cả xương cốt cũng không còn.
Sauk hi kịch liệt hoan ái qua đi thì đã đến tối, Tả Phán Tình mệt muốn
chết rồi, chẳng còn sức động đậy ngón tay nữa . Chỉ cảm thấy toàn thân
như nhũn ra, muốn động đậy cũng không được. Nhìn Cố Học Văn ngủ bên
cạnh, hai tay anh giữ lấy eo cô, kéo cô vào ngực mình, cô ngả vào anh,
vẻ mặt có chút thỏa mãn.
Ngẩng đầu, nhìn Cố Học Văn, thân thể mỏi mệt, trong lòng thắc mắc nhưng
không có lời giải, nhìn đôi mắt Cố Học Văn đang khép, cô không biết là
anh có mệt hay không.
“Học Văn?”
“Ừ?” Cố Học Văn mở to mắt nhìn cô, đôi mắt nước của cô như một đốm sáng
lóe lên trong đêm tối, không hề chớp mắt nhìn mình: “Sao? Em không mệt
à?”
“Mệt chứ.” Mệt chết đi được, đã lâu không làm như vậy, cảm giác như bị anh tháo rời ra vậy: “Đến tay em còn không nâng nổi.”
“Thật không?” Giọng Cố Học Văn có chút đắc ý, dường như còn có vài phần vui sướng khi thấy người gặp họa.
“Anh thật đáng ghét.” Cười như vậy giống y như tên gian thương. Không đúng, giống hồ ly, đúng vậy, anh cười giống hồ ly.
“Đáng ghét? Anh tưởng em nói là thích mà?” Cố Học Văn gõ một cái lên
trán cô, khóe môi cười mang theo vài phần xấu xa: “Em xác định không
thích? Là ghét?”
“Xác định, khẳng định.” Tên dê xồm, thật đủ rồi đó!
Tả Phán Tình tức giận đập anh một cái, trong lòng còn muốn hỏi một
chuyện khác: “Đúng rồi. Anh làm thế nào mà tìm được em vậy? Sao anh biết em ở Mỹ? Anh không cần huần luyện sao? Trong khi diễn tập phải cắm trại (minhmap: cắm trại có nghĩa là phải ở trong đơn vị không về nhà – papa
ta mỗi lần đến 30-4 đều phải cắm trại) không phải sao? Anh chạy đến đây
như vậy có bị kỷ luật không?”