Edit: Sakuraky
Beta: Phong Vũ
Tả Phán Tình đột nhiên nở nụ cười, cô cảm thấy tất cả mọi chuyện thật vớ
vẩn khôi hài: “Nếu tôi nói không muốn lấy chồng thì sao?”
“Em sẽ không làm như vậy.” Giọng Cố Học Văn rất lạnh lùng bình tĩnh: “Em sẽ không để cho ba mẹ em phải khó xử.”
Tả Phán Tình trầm mặc, đúng vậy. Cố Học Văn đã bắt được điểm yếu của cô.
Cô quả thật sẽ không hành động như thế, không phải bởi vì không muốn
khiến cho Tả Chính Cương phải khó xử, quan trọng hơn là còn có một
nguyên nhân nữa ——
“Đưa tôi về nhà đi.”
Tâm trạng cô lập
tức rơi xuống tận đáy vực. Xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ, bàn tay lại
một lần nữa bị Cố Học Văn nắm lấy, anh liếc nhìn cô: “Lại nghĩ cách đào
hôn đẩy hả?”
“Tôi có thể thoát được sao?” Tả Phán Tình nhún vai,
rút khỏi tay anh: “Thực ra cũng chả có gì ghê gớm. Đúng như anh nói, dù
sao tôi cũng đã tới tuổi cần kết hôn rồi.”
Anh nhìn khuôn mặt cô
chăm chú, phát hiện vẻ bất đắc dĩ trong mắt cô, ánh mắt Cố Học Văn lập
tức tối sầm, trầm mặc xoay người, im lặng lái xe. Từ đó hai người không
nói gì thêm với nhau nữa.
. . . . . . . https://sakuraky.wordpress com. . . . . . .
Hôn lễ càng ngày càng tới gần, ba mẹ Cố Học Văn đã bay tới thành phố C thương lượng chi tiết hôn lễ với hai vợ chồng họ Tả.
Địa điểm tổ chức được quyết định là tại khách sạn Shangri-La Hotel của
thành phố C. Ban đầu Cố gia định đặt một trăm bàn tiệc. Sau đó do yêu
cầu của Tả Phán Tình và Cố Học Văn mà giảm xuống còn sáu mươi bàn.
Sau lễ cưới, thời gian nghỉ của Cố Học Văn cũng chỉ có ba ngày. Về cơ bản
anh không có thời gian cùng Tả Phán Tình đi hưởng tuần trăng mật.
“Như vậy sao được?” Trần Tĩnh Như là người đầu tiên phản đối: “Đỗ Tổng đó
cũng thật máu lạnh? Nếu con không dám nói, để mẹ đi nói chuyện với ông
ta.”
“Mẹ.” Cố Học Văn bởi vì câu nói này của bà mà nhíu mày: “Vấn đề này căn bản không phải ở Đỗ Tổng, hiện tại vụ án rất nhiều, nhân lực lại khan hiếm, cho nên từ trước tới giờ ai cũng bận bịu vậy cả. Mẹ đừng có gây thêm phiền phức nữa mà.”
“Chuyện này sao lại là gây thêm
phiền phức? Cả đời cũng chỉ kết hôn một lần, ngay cả tuần trăng mật con
cũng không đi, con không sợ làm như như vậy… sẽ khiến Phán Tình thất
vọng chứ?”
“Mẹ ——”
“Dì à, con không ngại đâu.” Tả Phán
Tình lúc này mới lên tiếng: “Dù sao, con cũng không có đặc biệt muốn đi
đâu cả. Không sao mà.”
“Nhưng thế này thiệt thòi cho con quá.” Trần Tĩnh Như vô cùng áy náy.
“Thật sự không sao đâu ạ. Công việc của anh ấy mới quan trọng.”
“Phán Tình, con thật tâm lý.” Trần Tĩnh Như quay đầu nhìn Cố Học Văn: “Học
Văn, về sau nếu như con đối xử với Phán Tình không tốt. Mẹ sẽ không nhận con đâu đấy.”
Cố Học Văn cũng không để ý tới lời Trần Tĩnh Như
nói, chỉ nhìn Tả Phán Tình liếc mắt một cái, trong ánh mắt hiện lên một
chút cảm kích. Tả Phán Tình cũng không quan tâm. Chẳng qua là cô không
muốn hưởng tuần trăng mật với người mà cô không yêu thôi.
Vì
chuẩn bị cho hôn lễ nên hai bên cha mẹ liên tục gặp gỡ. Tả Phán Tình
không hề phản đối, thi thoảng cũng chạm mặt với Cố Học Văn, còn có thể
duy trì vẻ ngoài hòa bình, hai người khách sáo lễ độ giống như bạn bè.
Thế nhưng Tả Phán Tình lại vô cùng hiểu rõ, hai người căn bản không có khả
năng là bạn bè.Về phương diện nào đó mà nói, bọn họ là kẻ thù của nhau.
Muốn trốn lại không thể trốn được.
Chỉ là cứ như vậy mà kết hôn,
sâu trong lòng cô cũng có một chút không cam lòng. Trong tình cảnh rối
rắm như vậy, hôn lễ càng ngày càng tới gần.
Mọi chuyện dường như đã thành kết cục định sẵn.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Trước hôn lễ một ngày, tại quán bar Dạ vũ liêu nhân.
“Cậu ngơ ngẩn cái gì thế?” Trịnh Thất Muội nhìn vẻ mặt rối rắm của Tả Phán
Tình, dùng sức vỗ vỗ bả vai cô: “Đang nghĩ làm cách nào để đào hôn hả?”
“Cậu đi chết đi.” Tả Phán Tình tức giận trừng cô một cái:”Ngày mai đã cử hành hôn lễ rồi, muốn trốn mình đã trốn từ sớm rồi.”
“Vậy cậu còn trưng cái bản mặt kia ra làm gì, lúc này cũng cứ như là sắp lên pháp trường vậy?”
Hết chương 78