Edit: Wynnie
Beta: Phong Vũ
Mang vẻ mặt tức tối về đến nhà, Tả Phán Tình quyết định chủ động chờ ba mẹ
về sẽ mặc kệ họ nói gì, cô đều phải hủy bỏ hôn sự này.
“Phán
Tình.” Ôn Tuyết Phượng vừa vào cửa liền nhìn thấy Tả Phán Tình đang ngồi trên ghế salon xem TV, quan tâm đi đến vuốt trán cô.
“Học Văn nói con thấy trong người không khỏe nên về trước. Sao vậy? Con thấy có chỗ nào khó chịu hả?”
“Con không sao.” Tả Phán Tình cầm lấy tay mẹ: “Mẹ. Con nói với mẹ nè, con không muốn gả cho Cố Học Văn.”
“Con bé này, sao lại tùy hứng như vậy?” Ôn Tuyết Phượng nhíu mày, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ: “Học Văn nói không sai mà.”
“Anh ta nói gì?”
“Nó nói, ban nảy nó nói con cố ý đổ nước lên người nó, lại muốn con cùng nó đi mua quần khác, chắc chắn là con thấy bực bội rồi, về nhà lại muốn
giở tính tiểu thư, nói sẽ không muốn lấy nó.”
Ôn Tuyết Phượng thở dài: “Con đó, cũng không còn nhỏ nữa, tại sao vẫn cứ trẻ con như vậy?”
“Mẹ. Con không có. Mẹ không biết Cố Học Văn anh ta có bao nhiêu ti tiện đâu. Anh ta–”
“Đủ rồi.” Tả Chính Cương ngồi xuống đối diện với cô: “Phán Tình, không phải ba mắng con. Học Văn lúc nãy có nói thật là nó muốn đưa con về, là con
tự mình không cần. Con thì lúc nào cũng cáu gắt với nó. Không nên hở
chút là đem chuyện kết hôn ra nói. Lúc nãy cũng là do con tự nói thôi,
con không nhớ sao?”
“Con–” thôi quên đi. Cứ để mọi người ồn ào hiểu lầm đi. Dù sao cũng chỉ một tháng thôi, cô nhịn.
….
Tả Phán Tình ngồi trên xe, nhìn cảnh sắc xa lạ ngoài cửa xe dần dần lùi
lại, cố gắng áp chế ý nghĩ kích động muốn nhảy ra khỏi xe.
“Phán
Tình. Cố gia là một gia đình lớn, rất nhiều người làm nhân viên công
chức. Lần này chúng ta đến nhà người ta, con ngàn vạn lần phải biết lễ
phép đó.”
“Không được vô lễ đúng không ạ?” Không khách khí cắt
ngang lời nói của Ôn Tuyết Phượng, Tả Phán Tình trở mình khinh khỉnh:
“Mẹ, từ lúc lên đường mẹ đã nói ít nhất là bảy lần rồi đó, mẹ cho con
yên chút có được không?
Từ lúc chưa lên máy bay đã nói, nói đến khi máy bay hạ cánh xuống sân bay quốc tế, lên xe lại vẫn còn nói, có hết chưa vậy?
“…” Ôn Tuyết Phượng môi giật giật, cuối cùng dừng lại không nói tiếp nữa.
“Phán Tình, sao con lại nói chuyện với mẹ như vậy?” Tả Chính Cương đang ngồi
phía trước quay qua, nhíu mày nhìn Tả Phán Tình: “Nếu con còn thái độ
này, làm thế nào có thể gả vào gia đình Cố gia? Con cho rằng nhà bọn họ
giống các gia đình bình thường khác sao?”
“Thôi–” Tả Phán Tình chịu hết nổi che lỗ tai lại: “Con mệt lắm rồi, con muốn ngủ, đến nơi thì ba mẹ gọi con dậy.”
Xe đi qua kinh đô náo nhiệt sầm uất, hai giờ sau thì dừng trước một khu tứ hợp viện.
Chỗ sâu nhất trong cái ngõ nhỏ đan xen nhau đó là nhà của Cố Học Văn ở Bắc
Đô, sân trước và sân sau được thiết kế hợp lại thành một tứ hợp viện.
Cửa lớn có nước sơn màu đỏ như ý, trên đầu hồi có treo một bức phù điêu, hồ sen xanh mát, nhà giữa, chái nhà, cửa thùy hoa, hành lang, sân trong
vuông vắn rộng rãi, khắp nơi trồng Hải Đường, lựu cảnh, trúc xanh lớp
lớp, còn có cả ao cá Vàng, cổ kính như một bức tranh.
Tả Phán
Tình từ nhỏ đến lớn đều ở phương Nam, lần đầu thấy cảnh vật như vậy,
nhất thời hơi trợn tròn mắt. Thế nên ba mẹ đã sớm đi vào cửa thùy hoa
đằng trước, cô còn ngây ngốc đứng nhìn ao cá mà ngẩn người.
“Nhà quê.”
Một tiếng nũng nịu vang lên bên tai Tả Phán Tình, xoay người, một cô gái
đang đứng ở đó, ngũ quan xinh đẹp, khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ, mái
tóc dài màu hạt dẻ gợn sóng làm cô ấy có vài phần quyến rũ. Trên người
mặc mẫu váy mới nhất của Burberry. Kết hợp cùng giày cao gót màu đen,
thoạt nhìn mười phần khí thế.
Người phụ nữ kia nhìn ánh mắt của
cô, mang theo vài phần địch ý, Tả Phán Tình nhíu mày, phía sau truyền
đến một hồi tiếng bước chân