Edit : Phong Vũ
Beta: Iris
Tả Phán Tình giữ không được Trịnh Thất Muội, đành tiễn cô về nhà, dì Phương đang dìu cô đi. Tả Phán Tình vuốt thắt lưng, vết thương thật ra cũng đã gần như bình phục hoàn toàn.
Nhưng cô vẫn như một con sâu gạo, mỗi ngày chỉ có ăn với ngủ. Haizz, cô thở dài một tiếng rồi gọi dì Phương đang làm việc lại.
“Dì làm xong việc hôm nay đi, ngày mai dì không cần phải đến nữa đâu.”
“Ơ?” Dì Phương ngây ngẩn cả người: “Cô ơi, tôi làm sai chỗ nào ạ?”
“Không có, dì làm tốt lắm, rất tốt luôn ấy chứ.” Tả Phán Tình có chút băn khoăn: “Nhưng mà dì thấy đấy con thật sự không cần dì phải chăm sóc. Mỗi ngày con chẳng có việc gì. Mấy việc như nấu cơm, quét tước con tự mình làm cũng được mà. Cho nên, ngày mai dì không cần phải đến đây nữa đâu.”
“Nhưng mà tôi và tiên sinh đã ký hợp đồng một năm rồi.” Dì Phương rất khó xử: “Nếu không làm đủ một năm, tôi sẽ phải bồi thường vì vi phạm hợp đồng.”
Còn có lý do này nữa sao?
Tả Phán Tình nghĩ nghĩ: “Vậy thì như vậy đi. Con sẽ nói với Cố Học Văn, không cần dì phải bồi thường hợp đồng.”
“Cô ơi, vậy để tôi làm đến khi tiên sinh về đi.” Dì Phương thấy Tả Phán Tình đã quyết tâm cho mình nghỉ nên đành nói: “Tôi đã cầm một tháng tiền lương. Hãy để cho tôi làm hết tháng này đi.”
“Được rồi.” Tả Phán Tình gật đầu: “Mấy ngày nay cũng vất vả cho dì rồi.”
“Có vất vả gì đâu.” Dì Phương tiếp tục dìu cô. Tả Phán Tình cũng chẳng có tâm trạng nào mà ở trong nhà, xách túi đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa, liền nhìn thấy xe của Kiều Kiệt đang đậu ở dưới lầu, anh ta dựa vào cửa xe nhìn khu nhà trọ dưới lầu, vừa thấy Tả Phán Tình đi ra thì lập tức vọt đến.
“Anh đứng lại đó.” Tả Phán Tình vươn tay: “Sao anh còn tới nữa?”
Mấy ngày hôm trước Kiều Kiệt không biết từ đâu mà có được số điện thoại của cô, hễ rảnh là lại gọi điện cho cô, nhưng cô đều không nghe. Bây giờ lại còn tìm tới cửa.
“Phán Tình.”
“Làm ơn gọi tên đầy đủ.” Tả Phán Tình nhún vai: “Tôi với anh không quen thân.”
“Anh Học Văn không có nhà, tôi chỉ muốn giúp đỡ em thôi mà.”
“Please.” Tả Phán Tình trợn tròn mắt, anh ta nghĩ cô là cái loại phụ nữ không có đàn ông thì không sống nổi đó sao?
“Kiều Kiệt, anh tránh xa tôi ra một chút, bằng không tôi sẽ báo cảnh sát thật đó.”
“Phán Tình ——”
“Tránh xa tôi ra một chút, cám ơn.” Tả Phán Tình nhìn cũng không nhìn, lướt qua người anh ta đi về phía trước.
“Tả Phán Tình, mấy hôm trước tôi còn giúp cô đó.” Kiều Kiệt vẻ mặt ra vẻ tủi thân.
Tả Phán Tình chịu không nổi, mở túi ra nhìn nhìn, rồi rút từ trong túi ra năm tờ Nhân dân tệ, dúi vào tay Kiều Kiệt.
“Từ đây gọi xe đến sân bay rồi quay ngược lại mất khoảng ba trăm, tôi đưa anh năm trăm. Hai trăm kia coi như tôi trả công anh đã ôm Thất Thất lên lầu. Hai bữa cơm tối hôm đó xem như mời anh ăn. Chúng ta thanh toán xong. Bây giờ, tránh xa tôi ra một chút.”
Tốc độ nói của cô quá nhanh, tiền vừa đưa xong liền nhìn thấy phía trước có một chiếc taxi, cô mau chóng lên xe. Rời đi.
Để lại Kiều Kiệt nhìn bóng dáng cô rời đi mà thấy tổn thương, rất tổn thương.
Sau đó di động kêu lên, là chị gái Kiều Tâm Uyển: “Kiều Kiệt. Em chơi đủ chưa? Lâu vậy rồi còn chưa chịu trở về Bắc Đô? Em không phải lại muốn làm ba tức chết đó chứ?”
“Em không về.” Kiều Kiệt nhìn theo chiếc taxi đã biến mất ở chỗ rẽ: “Chị, em phải ở lại thành phố C. Em không về đâu.”
“Kiều Kiệt ——”
Không đợi Kiều Tâm Uyển nói gì, Kiều Kiệt đã ngắt điện thoại, nhìn thấy năm tờ tiền màu đỏ trên tay kia vừa muốn ném, lại luyến tiếc, cuối cùng đành đem tiền cẩn thận cất vào trong ví, sau đó lên xe.
Tả Phán Tình đến tiệm giúp Trịnh Thất Muội, mới mấy ngày Trịnh Thất Muội không đến mà công việc dồn lại rất nhiều, dù sao cô cũng đang rảnh.
“Vẫn chưa có tin tức gì về việc làm hả?” Trịnh Thất Muội đem một bộ quần áo cho người mẫu thay, mắt nhìn Tả Phán Tình đang ngồi ở trên sô pha.
“Chưa có.” Tả Phán Tình thở dài: “Gần đây tớ mới gửi thêm mấy bộ sơ yếu lý lịch nữa mà cũng chẳng thấy một chút hồi âm nào.”
“Đừng nóng vội. Từ từ sẽ có thôi mà.” Trịnh Thất Muội đổi mấy bộ quần áo kiểu dáng mới khác cho người mẫu mặc vào: “Nếu không thì như vậy đi, cậu đến tiệm phụ tớ đi, sao hả?”
“Không cần đâu.” Tả Phán Tình lắc đầu: “Tớ thích thiết kế trang sức cơ, tớ cũng chỉ muốn thiết kế trang sức thôi.”
“Vậy được rồi.” Trịnh Thất Muội gật đầu: “Có cái gì mà phải vội, nhớ rõ lời tớ nói.”
“Ừ.” Tả Phán Tình nhìn Trịnh Thất Muội, phát hiện cô không có một chút dáng vẻ tổn thương vì chuyện tình cảm, trong lòng nhẹ nhõm hẳn.
Thất Thất rất kiên cường, phát sinh chuyện như vậy cũng có thể vượt qua được. Cô đột nhiên nghĩ đến mình ——
“Đáng tiếc không phải anh, theo em đến cuối con đường.”
Suy nghĩ bị ngắt quãng, Tả Phán Tình lấy di động ra, là Trần Tâm Y gọi cô đi ăn.
“Thất Thất, em họ tớ rủ đi ăn, đi cùng không?” Cúp điện thoại, Tả Phán Tình quyết định rủ Trịnh Thất Muội đi theo.
“Được.” Trịnh Thất Muội gật đầu, cô rất thích cô nàng Trần Tâm Y đơn giản đáng yêu này: “Tớ cũng vài ngày chưa gặp con bé. Phải đến nhìn một cái chứ.”
Buổi tối, Trịnh Thất Muội cùng Tả Phán Tình tới chỗ hẹn, là một nhà hàng tên Nhất Gia Hương Thổ.
“Nơi này cũng không tồi.” Có thể sánh với Khổng Gia, Tả Phán Tình sau khi ngồi xuống thì liếc nhìn Trần Tâm Y một cái: “Thì ra em làm phóng viên chính là đi tìm mấy quán ăn ngon trên toàn thành phố C đó hả?”
“Đâu có?” Trần Tâm Y không chịu mà phản bác: “Em không có vậy đâu à. Nhà hàng này nhờ đăng quảng cáo trên tờ báo của bọn em mà trở nên nổi tiếng hơn n lần dùng tiền đầu tư. Cho nên em mới nhân đó mà thuận nước đẩy thuyền thôi.”
“À, thì ra là thế.” Tả Phán Tình cười: “Em vậy mà cũng biết lợi dụng tài nguyên quá ha.”
“Đúng vậy.” Trần Tâm Y gật đầu, đưa menu cho hai người Tả Phán Tình gọi món.
Chọn đồ ăn xong, ánh mắt Trịnh Thất Muội lập tức trở lại trên người Trần Tâm Y, lúc ở trong bệnh viện chăm sóc cho Tả Phán Tình, cô bé chỉ toàn mặc đồ thoải mái. Bây giờ nhìn lại, áo sơmi trắng kết hợp với váy chữ A màu đen, vô cùng chuyên nghiệp mà nữ tính.
“Đi làm rồi đúng là khác hẳn ha. Thoạt nhìn cũng có tinh thần, phấn chấn hơn.”
“Chị Thất Thất lại cười người ta rồi.” Trần Tâm Y phụng phịu. Cái miệng nhỏ nhắn chu lên: “Còn chưa biết có thể làm bao lâu nữa đây.”
“Sao vậy?” Tả Phán Tình quan tâm hỏi: “Lại xảy ra chuyện gì nữa?”
“Thôi đừng nhắc nữa.” Trần Tâm Y thở dài: “Lần trước em phỏng vấn Mễ Dương thất bại. Tổng biên tập để em chạy tin tức thời sự. Nghe nói thành phố C gần đây có rất nhiều cải cách mới, biên tập bảo em làm một phim phóng sự chuyên đề. Phỏng vấn thị trưởng về một số vấn đề mà người dân quan tâm. Nhưng mà mấy ngày nay, ngay cả bóng dáng thị trưởng em còn không thấy thì làm sao có hoàn thành phóng sự chứ?”
“Em muốn phỏng vấn thị trưởng?” Cố Học Võ?
“Đúng vậy.” Trần Tâm Y vẻ mặt buồn rầu: “Chị nghĩ đi, là thị trưởng đó, không phải em muốn gặp là gặp được đâu. Gọi cho thư ký mấy lần mà vẫn nói không thời gian.”
“Ừ.” Tả Phán Tình gật gật đầu: “Vậy, hay là để chị giúp em cho.”
“Hả?” Không riêng gì Trần Tâm Y vẻ mặt hiếu kỳ, mà cả Trịnh Thất Muội cũng nhìn về phía Tả Phán Tình: “Cậu làm sao mà giúp con bé?”
“Khụ.” Tả Phán Tình không được tự nhiên hắng giọng nói: “Nếu người em nói đúng là thị trưởng thành phố C, thì đại khái chắc là chị có cách có thể giúp em phỏng vấn anh ta.”
“Thiệt hay giả?” Trần Tâm Y vẻ mặt ngạc nhiên mừng rỡ: “Vậy, nếu chị thật sự có thể giúp em phỏng vấn thị trưởng hoàn thành thiên phóng sự này, em còn mời chị ăn bữa khác lớn hơn.”
Hoàn thành phóng sự, cô mới có thể chuyển vào làm chính thức, bằng không vĩnh viễn cũng chỉ là nhân viên thử việc. Trần Tâm Y rất hy vọng.
“Không cần.” Tả Phán Tình cười cười, thật ra cô cũng không có chắc lắm. Dù sao cô cũng không quen Cố Học Võ, tuy rằng đã gả cho Cố Học Văn, nhưng mà ——
“Chị sẽ thử giúp em.” Cố Học Văn không có ở đây, cô lại không có số điện thoại của Cố Học Võ, xem chừng, ngày mai phải đích thân đến tòa thị chính một chuyến rồi.
. . . . . . . . .Sakuraky.wordpress.com . . . . . . . . .
Tả Phán Tình từ trước đến giờ lúc nào cũng là người rất rõ ràng, nghĩ là làm. Ngày hôm sau, cô ăn cơm xong liền ngồi xe đến tòa thị chính.
Cô nói với lễ tân.”Xin chào. Tôi muốn gặp thị trưởng Cố một lát.”
“Thực xin lỗi. Có có hẹn trước không ạ?”
Hẹn trước? Tả Phán Tình không được tự nhiên cười cười: “Tôi là em gái anh ấy. Có thể phiền chị giúp tôi báo lại một tiếng không?”
“Cô là em gái thị trưởng Cố?” Ánh mắt người kia liền thay đổi. Đứng lên, hôm nay không biết là gió nào thổi đây nữa? Vừa rồi là một phụ nữ nói mình là thị trưởng phu nhân, bây giờ lại tới một người nói là em gái thị trưởng?
“Vậy, mời cô đi theo tôi.”
“Cám ơn.” Tả Phán Tình thở phào, may quá may quá. Hy vọng Cố Học Võ còn nhớ cô, bằng không thì xấu hổ chết mất.
Đi vào trụ sở của chính phủ, người kia ở phía trước dẫn đường, Tả Phán Tình đi theo phía sau. Ánh mắt đánh giá tòa thị chính một chút, khắp nơi đều rất im lặng, dáng vẻ của tất cả mọi người đều bận rộn công việc.
Rất nghiêm túc nha. Trong đầu Tả Phán Tình nghĩ đến khuôn mặt Cố Học Võ, cái tên đó chắc là cũng ở chỗ này.
“Cô Cố, đi lên tầng trên này là tới.” Người kia xoay người cười với Tả Phán Tình.
“Tôi, cám ơn.” Định giải thích là cô không phải cô Cố, nhưng cô lại thông minh chọn cách im lặng.
Một hồi chuông vang lên, di động của người phía trước vang lên.
“Cái gì? Chị để quên văn kiện trong văn phòng? Vậy giờ chị tính sao? Thật là, được rồi, em đem qua cho chị.”
Cúp điện thoại, người kia vẻ mặt ngượng ngùng nói: “Cô Cố, cô thấy đó, tôi còn có việc ——”
“Không sao đâu, chị cứ đi đi. Em tự đi lên tìm anh ấy.” Tả Phán Tình thật ra chỉ mong được tự mình đi.
“Vậy cô đi lên, trên lầu ba, ở tận cùng bên trong là văn phòng thị trưởng.”
“Cám ơn.”
Sau khi nói lời cám ơn với người nọ, Tả Phán Tình tự lên lầu. Lầu ba, tận cùng bên trong ——
Chân còn đang bước trong hành lang thì cô chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
“Cố Học Võ, thái độ của anh như vậy là sao. Tôi đã phải đi thật xa để đến thăm anh, vậy mà anh lại đối xử với tôi như vậy sao?”
Giọng nói kia là Kiều Tâm Uyển? Tả Phán Tình lập tức xấu hổ, tiến không được mà lùi cũng không xong, ngơ ngác đứng ở trong hành lang.
“Nếu cô mệt, phòng ký túc xá của tôi ở phía sau, cô có thể tự qua đó mà nghỉ ngơi.”
“Tôi không cần phòng nghỉ ngơi.” Giọng Kiều Tâm Uyển có chút gay gắt: “Tôi hỏi anh, rốt cuộc anh có muốn quay về Bắc Đô hay không?”
“Không.” Giọng Cố Học Võ cực lạnh nhạt: “Nếu cô đồng ý, có thể theo tôi ở thành phố C, hết một nhiệm kỳ, tôi tự nhiên sẽ trở về.”
“Anh muốn tôi ở đây năm năm?” Kiều Tâm Uyển muốn điên lên rồi: “Anh căn bản là cố ý.”
“Ở đây thì sao?” Cố Học Võ hết chịu nổi cô ta: “Cũng được xem là khu vực kinh tế phát đạt, có phải là cô chưa có xe xịn phải không? Cô có thể tìm một chiếc mới mà. Với thân phận thị trưởng phu nhân như cô, quá đơn giản.”
Cái giọng điệu đó đầy vẻ mỉa mai. Kiều Tâm Uyển oán hận trừng anh ta: “Xem như anh lợi hại. Cố Học Võ, tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy đâu. Tôi nói cho anh biết, tôi nhất định sẽ nghĩ cách gọi anh về lại Bắc Đô.”
“Rầm” một cái cửa mở, Tả Phán Tình chưa kịp tránh thì Kiều Tâm Uyển đã đi ra. Vừa vặn liền đối diện với cô.
Vừa thấy cô, cơn giận lại trào ngược lên.
“Lại là cô? Cô có giáo dục hay không vậy? Sao cứ nghe lén người khác nói chuyện vậy hả?”
Hết chương 99