Edit: Hạ đỏ
Beta: Phong Vũ
“Đâu có.” Tả Phán Tình lắc đầu, nói hết sức thành thực: “Đúng là bác
sĩ đã bảo không được mà. Anh phải đợi ba tháng nữa. Hiện tại mới được
hơn một tháng, cách ba tháng còn rất xa.”
Cố ý đó thì sao? Đùa cái gì chứ? Tất cả tiện nghi đều bị Cố Học Văn chiếm hết, còn cô một chút ưu đãi cũng không có?
Trước đây cô không yêu anh, không thèm để ý đến anh thì thôi không
nói làm gì. Hiện tại cô yêu anh, để ý đến anh. Anh lại cùng cô gái khác
liếc mắt đưa tình, ôm ôm ấp ấp. Cô không báo thù một chút thì sao xứng
đáng với chính bản thân mình chứ?
“Ôi em buồn ngủ quá.”
Cô giơ ba ngón tay lên: “Anh có biết, phụ nữ mang thai rất cần nghỉ ngơi không, anh đấy, đi ngủ sớm chút đi.”
“Chết tiệt, em…” Cố Học Văn vừa rồi bị cô chọc cho phần bụng dưới
nóng hết cả lên, cảm giác máu toàn thân đều đã dồn hết xuống dưới đó,
thì hiện tại không ngờ bỗng chốc cô lại làm như vậy, anh chống người
trừng mắt với cô.
“Tả Phán Tình.”
Bụng dưới đã hơi hơi dịu xuống, anh không ngại cho cô biết anh kích động đến mức nào.
“Đừng làm phiền em.” Tả Phán Tình ngáp một cái. Vẻ mặt tỏ vẻ mệt mỏi, cô rõ ràng cảm nhận được cơn kích động của anh, nhưng vẫn tùy ý phất
phất tay, muốn anh tránh ra: “Em mệt quá, em buồn ngủ. Anh cũng không
thể làm ồn cục cưng đang nghỉ ngơi nha.”
“Tả Phán Tình.” Cô nàng chết tiệt này sẽ không định để anh cứ như vậy chứ?
“Toilet ở bên kia.” Tả Phán Tình lơ đểnh phất phất tay: “Không phải anh còn có bàn tay phải vạn năng sao? Em ngủ trước đây.”
Không đợi Cố Học Văn trả lời, cô đế thêm một câu: “Dưỡng thai, dưỡng thai, đây chính là anh nói đó.”
Xoay người sang chỗ khác, cô khiến bản thân ngủ thật sự, mới phớt lờ Cố Học Văn trên người mình.
Bàn tay phải vạn năng? Vậy mà cô ấy cũng có thể nói được, Cố Học Văn
buồn bực tột cùng, trừng mắt với người đang nhắm mắt lại kia, tiến cũng
không được, lùi cũng không xong. Suy nghĩ nửa ngày. Cuối cùng anh đành
phải xuống giường vào toilet dội nước lạnh.
“Đáng đời.” Tả Phán Tình lắng nghe âm thanh trong nhà vệ sinh vọng ra mà thè lưỡi. Cho anh ôm cô gái khác, xem em chỉnh anh ra sao. Thật sự
hay ho.
Trời tháng mười hai mà tắm nước lạnh. Ha ha, cô ngẫm mà thấy thỏa nguyện quá.
Lần sau cô lại dùng chiêu này. Cố Học Văn, xem anh còn dám bắt nạt em nữa không. Mang theo suy nghĩ ấy, Tả Phán Tình nặng nề thiếp đi. Một
đêm không mộng mị.
Buổi sáng khi cô tỉnh dậy, ngoài cửa sổ mưa đã bắt đầu rơi. Bầu trời
âm u. Tả Phán Tình mở cửa sổ nhìn xuống mặt đất. Một trận gió lạnh thổi
tới khiến cô rụt cổ lại.
“Lạnh quá.”
“Em biết lạnh sao còn mở cửa sổ?” Cố Học Văn không biết vào từ lúc
nào, đóng cửa sổ lại, đối diện với gương mặt của Tả Phán Tình, cầm tay
cô, cau mày không tán thành.
“Em xem, tay em lạnh hết cả rồi.”
“Không sao mà.” Tả Phán Tình rút tay về: “Em đi rửa mặt.”
“Nhanh đi, cơm chín rồi. Đi ra ăn cơm.”
“Uhm.” Vào toilet rửa mặt, Tả Phán Tình nhìn mình trong gương, đột nhiên nghĩ tới chuyện khác.
Nếu người Đỗ Lợi Tân yêu không phải là Lâm Thiên Y, thì tại sao phải
chia tay Trịnh Thất Muội? Hay là cái tên xấu xa đó từ đầu đến đuôi đều
lừa gạt tình cảm Thất Thất.
Anh ta gạt ai không gạt? Chạy tới gạt Thất Thất? Cô sẽ không quên chuyện này đâu.
Lúc ăn điểm tâm, Tả Phán Tình đề cập chuyện này với Cố Học Văn: “Nếu
Đỗ Lợi Tân không yêu Lâm Thiên Y, vậy người anh ta yêu là ai mà phải lừa dối Thất Thất như vậy?”
“Em còn chưa làm rõ sự tình, đã khẳng định cậu ta lừa gạt?” Cố Học
Văn không tán thành cách dùng từ của cô: “Có khi nào trách nhiệm thuộc
về Trịnh Thất Muội?”
“Không thể nào.” Tả Phán Tình hiểu Trịnh Thất Muội, tuy rằng bộ dạng
cô xinh đẹp, nhưng tình cảm vô cùng sâu sắc. Lúc này cô ấy là rung động
thật sự: “Thất Thất yêu Đỗ Lợi Tân vậy mà anh ta báo đáp Thất Thất như
thế, quả thực là quá đáng.”
Tả Phán Tình nghĩ nguyên nhân nhất định từ Đỗ Lợi Tân mà ra: “Không được, hôm nay em muốn đập Đỗ Lợi Tân.”
“Em đừng có quậy mà.” Cố Học Văn biết Đỗ Lợi Tân tuyệt đối không phải người sẽ đùa bỡn tình cảm của phụ nữ: “Trước tiên em ăn hết cơm rồi hãy nói sau, được không?”
“Em nói em muốn anh đưa em đi tìm anh ta.”
“Em ăn cơm trước.” Cố Học Văn nhìn thấy cô hầu như không đụng vào chén cháo “Cháo nguội rồi sẽ không ăn ngon đâu.”
Trước khi Tả Phán Tình mở miệng, anh vươn tay chỉ chỉ bụng cô: “Em
không lo lắng cho mình, cũng nên lo cho con trong bụng em một chút chứ?”
Tả Phán Tình bực mình, nhưng cũng biết lời nói của anh hợp lý. Ăn cơm xong, Cố Học Văn cầm chìa khóa xe: “Em ở nhà nghỉ ngơi, anh đi làm.”
Anh đã nghỉ mấy ngày nay, công việc đã chất đống lại rồi.
Trước khi về Bắc Đô, anh muốn làm xong hết những công việc này đã.
“Cố Học Văn.” Tả Phán Tình đi đến chặn trước mặt anh: “Anh đưa số điện thoại của Đỗ Lợi Tân cho em.”
“Em định làm gì cậu ta?”
“Có làm gì đâu.” Tả Phán Tình lần này nhất định phải ra mặt vì Trịnh
Thất Muội: “Anh ta đùa bỡn tình cảm của Thất Thất, em sẽ không bỏ qua
cho cậu ta.”
“Đây là việc của người khác.” Lông mày của Cố Học Văn không thể phát
hiện ra mà nhíu lại: “Anh sẽ đến hỏi Đỗ Lợi Tân, em đừng nhúng tay vào.”
“Sao bảo em nhúng tay?” Tả Phán Tình xem thường anh: “Thất Thất là
bạn tốt của em, hiện tại cậu ấy bị bạn của anh ức hiếp, anh đương nhiên
sẽ nói mát rồi.”
“Em chưa làm rõ mọi chuyện đã kết luận?” Cố Học Văn cảm thấy khó tin: “Em đừng xúc động thế. Có lẽ sự việc không phải như em nghĩ.”
Đối với tình cảm của người khác, có lẽ ít can thiệp sẽ tốt hơn.
“Em tuyệt đối không xúc động.” Tả Phán Tình cảm thấy cách nói của anh thật tức cười: “Chính miệng anh ta nói với Thất Thất là vì anh ta cô
đơn mới đến với cậu ấy, lấy cậu ấy giết thời gian. Anh nghĩ lẽ nào em bỏ qua cho anh ta?”
“. . . . . .” Cố Học Văn sửng sốt một chút, Đỗ Lợi Tân lại nói thế ư?
“Đàn ông các người có phải đều giống vậy không? Chỉ ngĩ đến lợi ích
của bản thân, khi anh cô đơn thì tìm phụ nữ ở bên anh, khi anh không cô
đơn thì tìm kiếm tình yêu chân thành? Các người không phải quá đáng
sao.”
Cố Học Văn nghe đến đây cũng biết các người mà cô đang nói đến là
không phải Đỗ Lợi Tân. Nét mặt anh có phần xấu hổ: “Phán Tình, hiện tại
em đang mang thai, em nghĩ cho con đang ở trong bụng em có được không?
Em nói em đi tìm Đỗ Lợi Tân, vậy em tính làm khó cậu ta thế nào?”
Cô có thể nào đánh Đỗ Tân Lợi một trận không?
“Hỏi cho rõ ràng?” Tả Phán Tình không chấp nhận là ý kiến của cô sai: “Nếu anh ta không yêu người phụ nữ khác, vậy em muốn anh ta ở bên cạnh
Thất Thất.”
“Chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng.” Việc này quả thật là đã đi
quá đà rồi: “Cậu ta không yêu Trịnh Thất Muội thì sao bắt cậu ta yêu cô
ấy được?”
“Khôi hài hả?” Tả Phán Tình trừng Cố Học Văn: “Không yêu cậu ấy vậy
anh ta đến với cậu ấy làm gì? Ở bên cạnh cậu ấy lại muốn người phụ nữ
trước kia, loại đàn ông này có đê tiện hay không?”
Cố Học Văn nói không nên lời, miệng lưỡi Tả Phán Tình rất lợi hại,
anh cũng không phải lần đầu tiên biết đến. Hiện tại cô nói này nói nọ,
chính là cô vẫn còn chưa bỏ qua cho lỗi lầm anh đã phạm đây mà.
Nét mặt anh có chút ý xin lượng thứ, anh kéo tay Tả Phán Tình: “Phán
Tình, em đừng lo cho tình cảm của người khác nữa, được không?”
“Không.” Tả Phán Tình chẳng ngại cho anh biết điểm mấu chốt của mình: “Đàn ông thấp hèn nhất trên đời chính là ăn trong bát, nghĩ trong nồi.
Nếu Đỗ Lợi Tân thật sự là người như vậy, em nói cho anh biết, em tuyệt
đối sẽ không bỏ qua.”
Lời nói này đúng mỉa mai, cô sẽ không để Đỗ Lợi Tân ức hiếp chị em
tốt của mình. Nếu Cố Học Văn mà muốn bắt nạt cô thì kết quả cũng sẽ
tương tự như Đỗ Lợi Tân.
Cố Học Văn nếu nghe không hiểu vậy cũng thật quá ngu ngốc rồi. Vẻ mặt anh có chút bất đắc dĩ: “Được rồi. Em muốn tìm cậu ta thì cứ đi đi, anh cho em số điện thoại.”
“Tốt.” Tả Phán Tình lúc này mới hài lòng, lấy điện thoại di động ra nhập số máy của Đỗ Lợi Tân.
Ấn số, nhưng cô phát hiện điện thoại lại hết pin, cau mày, nhìn Cố Học Văn định rời đi: “Anh hẳn biết nhà anh ta ở đâu chứ?”
“Phán Tình?” Cô lại muốn thế nào đây?
“Đưa em đi.”
“Em đang mang thai đó.”
“Chỉ là mang thai thôi mà.” Cô đồng ý cho Thất Thất một lời giải đáp, đã vậy cô nhất định phải biết: “Không sao.”
“Em trực tiếp tìm anh ta còn kịp lúc. Nếu anh ta có người phụ nữ khác, em trực tiếp bắt gian tại trận.”
“Tả Phán Tình.” Cố Học Văn hết chỗ nói rồi. Việc bắt gian này cũng
nêu ra được: “Muốn bắt gian cũng là Trịnh Thất Muội bắt mới đúng chứ?”
“Không.” Tả Phán Tình cười lạnh: “Em chưa từng bắt gian lần nào. Đúng lúc gặp được dịp này.”
Chứng kiến sự bất đắc dĩ trên mặt Cố Học Văn, hàng lông mày thanh tú của cô nhướng lên: “Anh không chở em đi hả?”
Chuyện đến mức này, Cố Học Văn có thể nói không chở cô đi sao?
Tả Phán Tình thay quần áo, thời tiết lạnh, cô thay áo khoác dày nhất. Buộc thêm khăn quàng cổ, cả người thoạt nhìn vừa tươi tỉnh vừa sáng
sủa.
Cô ra cửa, gió thổi tới hơi lành lạnh, trời lại đổ mưa. Cố Học Văn mở dù ra cho cô, nhìn hạt mưa bay lất phất trên vai cô, mang ô đến gần chỗ cô một chút.
Mở cửa xe, anh ra hiệu Tả Phán Tình nhanh chóng lên xe. Lúc này mới vòng qua bên kia rồi lên xe.
“Em xem mưa ngày càng lớn Em cũng thật là, đâu nhất thiết phải đi ngay hôm nay.”
“Ngày mai em phải bắt đầu đi làm lại.” Tả Phán Tình thản nhiên nói. Cô đã xin nghỉ nhiều ngày rồi.
“Đi làm?” Cố Học Văn nghĩ tới Kỷ Vân Triển, rồi lại tới Hiên Viên
Diêu, hơi hơi cau mày: “Nếu cơ thể em không chịu đựng nổi thì em không
nên đến công ty.”
“Không đến công ty? Vậy em làm gì?” Tả Phán Tình thích công việc này, cô không muốn nghỉ đâu.
“Em ở nhà nghỉ đi.” Cố Học Văn cũng không quên đứa bé trong bụng cô:
“Dù sao hiện tại em đang mang thai, không nên quá lao lực.”
“Ừ.” Tả Phán Tình xem thường anh: “Sao anh không nói anh không muốn em ở công ty cùng Hiên Viên Diêu hoặc Kỷ Vân Triển?”
Cố Học Văn trầm mặc, anh quả thật suy nghĩ như vậy. Tả Phán Tình nếu
lúc này còn không hiểu được thì đúng là không có mắt: “Cố Học Văn, hóa
ra anh không yên tâm như thế?”
“Ý của anh không phải vậy.” Anh chỉ là có cảm giác dù sao vẫn thấy Hiên Viên Diêu sẽ không dễ dàng buông tay như vậy.
“Yên tâm đi, Cố đại đội trưởng.” Tả Phán Tình vỗ vỗ vai anh: “Miễn là anh khiến em yên tâm, em cũng sẽ làm anh yên tâm.”
Cố Học Văn liếc cô một cái rõ ràng: “Anh không lo lắng về em.”
“Thật không?”
“Thật.” Người anh lo lắng chính là Hiên Viên Diêu.
“Vậy đi thôi. Em đi xong rồi còn muốn đến chỗ ba mẹ nữa.” Cô muốn
chia sẻ thông tin tốt lành rằng mình đã mang thai cho ba mẹ một chút. Cô tin chắc bọn họ nhất định sẽ rất vui mừng.
“Được.” Cố Học Văn đạp chân ga, xe rời đi như bình thường.
“Thời tiết thay đổi.” Đỗ Lợi Tân vén bức màn nhìn mưa rơi bên ngoài,
rồi quay sang nhìn Cố Học Mai còn đang ngủ trên giường. Cô vừa mở mắt,
vươn tay xoa xoa ấn đường, bộ dáng ấy dễ thương không thể tả.
“Trời mưa?”
“Ừ.” Đỗ Lợi Tân trở lại ngồi xuống trước giường, kéo tay cô: “Thời gian còn sớm, em muốn ngủ tiếp không?”
“Không cần.” Cố Học Mai ngồi dậy, nhìn bầu trời âm u bên ngoài: “Trời mưa, em không thể ra cửa.”
“Em muốn đi đâu? Em vẫn có thể đi mà. Anh đưa em đi.”
“Anh không cần làm việc sao?” Cố Học Mai nhíu mày: “Mỗi ngày ở bên em, vậy việc công ty thì phải làm sao?”
“Anh thuê nhiều người như vậy cũng không phải cho bọn họ ăn không
ngồi rồi.” Nếu muốn anh hàng ngày dán mắt vào công ty vậy anh thuê nhiều người để làm gì: “Nói đi, em muốn đi chơi chỗ nào, anh đi cùng em.”
“Em muốn đi ——”
Lời nói của Cố Học Mai bị tiếng chuông cửa ngắt ngang, có người tới, cô liếc nhìn Đỗ Lợi Tân một cái.
Đỗ Lợi Tân cũng hết sức khó hiểu, ai lại đến lúc này?
“Em chờ một chút, anh ra mở cửa.”
“Uhm.” Cố Học Mai nhìn anh đứng dậy, đột nhiên giữ chặt tay anh: “Giữ cửa đóng, em không muốn người ta thấy em ở đây với anh.”
Lúc này mà tìm đến anh, cô đoán chừng là bọn Tống Thần Vân kia, nếu để bọn họ nhìn thấy thì phiền phức cho cô.
Lông mày tuấn dật của Đỗ Lợi Tân cau lại, thấy vẻ kiên trì trong mắt cô, đành gật gật đầu, bất đắc dĩ đóng cửa lại.
“Chị dâu?” Đỗ Lợi Tân nhìn Tả Phán Tình ngoài cửa, vẻ mặt có chút kinh ngạc: “Sao chị lại đến đây?”
“Thế nào? Tôi không thể tới sao?” Tả Phán Tình dùng sức đẩy anh ta một cái, cấp tốc vào trong.
Đỗ Lợi Tân phản ứng rất nhanh, chắn trước mặt cô: “Tả Phán Tình, chị làm gì vậy?”
“Anh khẩn trương thế làm gì?” Ánh mắt Tả Phán Tình tìm kiếm trong
phòng, anh ta thu dọn thật không tồi, quá sạch sẽ. Tuy nhiên ——
Trên sô pha có một chiếc áo khoác phụ nữ. Cô đột nhiên nở nụ cười. Xoay người, cô vươn tay với Đỗ Lợi Tân.
“Đỗ Lợi Tân, anh lợi hại nhỉ. Anh lại giấu phụ nữ ở chỗ này?”
“Tả Phán Tình.” Vẻ mặt Đỗ Lợi Tân có chút bất ngờ: “Chú ý cách dùng từ của chị, cái gì mà bảo tôi giấu phụ nữ hả?”
“Tôi tới là muốn hỏi anh, chuyện xảy ra với Thất Thất là sao? Anh xem cô ấy là cái gì?”
“Tôi với cô ấy không có gì cả.” Ánh mắt vô thức nhìn về phía cửa phòng cách đó không xa, hy vọng Cố Học Mai sẽ không nghe được.
“Cái gì cũng không có?” Tả Phán Tình phẫn nộ nên không chú ý tới ánh
mắt anh ta, cô trừng mắt khinh thường anh ta: “Khi anh cô đơn thì lấy
Thất Thất giết thời gian, hiện tại anh không cô đơn nữa à? Anh có phụ nữ khác liền một cước đá văng cậu ấy, anh xem Trịnh Thất Muội là gì? Anh
xem phụ nữ chúng tôi như cái gì hả?”
“Tả Phán Tình.” Nét mặt của Đỗ Lợi Tân đượm vài phần hung ác, chỉ vào cửa: “Đây là chuyện của tôi và Trịnh Thất Muội, không liên quan đến
chị. Mời chị ra ngoài cho.”
“Đương nhiên liên quan chuyện của tôi.” Tả Phán Tình tức mà không có
chỗ xả: “Thất Thất là bạn thân của tôi. Tôi đã nói với anh, anh không
được tổn thương cậu ấy. Anh đã không yêu cậu ấy, vì sao muốn trêu chọc
cậu ấy?”
“Tôi chưa từng trêu đùa cô ấy.” Từ đầu tới cuối đều là Trịnh Thất Muội chủ động, còn anh ta chỉ không cự tuyệt rõ ràng thôi.
“Anh đương nhiên không trêu chọc cậu ấy.” Câu trả lời thật đê tiện.
Đỗ Lợi Tân đúng là cao thủ diễn kịch: “Anh chỉ chẳng từ chối thôi đúng
không? Anh muốn nói Thất Thất chủ động đúng không?”
Nét mặt của Tả Phán Tình giận dữ thay cho Thất Thất: “Anh một mặt
hưởng thụ sự ôm ấp yêu thương của người phụ nữ, mặt khác lại đối với
người phụ nữ mình yêu thương thì nhớ mãi không quên, người đàn ông giống như anh quả thực rất vô sỉ.”
“Tả Phán Tình.” Đỗ Lợi Tân phát cáu rồi: “Mời chị đi ra ngoài, chuyện này không liên quan đến chị.”
“Muốn tôi ra ngoài rất đơn giản.” Hôm nay Tả Phán Tình đến chỉ là
muốn một cái kết: “Anh đi xin lỗi Thất Thất, quay trở lại với cô ấy.”