Cô Dâu Bất Đắc Dĩ

Chương 224: Chương 224: Tan nát cõi lòng




Edit: Wynnie

Beta: Iris & Phong Vũ

Kiều Tâm Uyển và Kiều Kiệt đã nhảy xong một khúc nhạc, chị ta cười yếu ớt, cúi người lui ra. Vẻ mặt không thể dấu được nỗi cô đơn.

Cố Học Võ, một người vô cùng tàn nhẫn. Ngay cả nhảy cũng không muốn nhảy với chị ta một điệu. Chị ta thật sự mệt chết được, mệt chết được, không biết kiên trì như vậy còn có ý nghĩa gì không.

Buông tay, lại luyến tiếc. Kiên trì, lại cảm thấy mệt. Tiến thoái lưỡng nan.

Lúc này mấy bà vợ của chủ các công ty mới quen đến chào hỏi. Kiều Tâm Uyển cười nhạt, cùng những người này xã giao, trong lòng càng mệt mỏi, nụ cười trên mặt lại càng thêm rực rỡ.

Một tổng tài phu nhân nhìn chị ta, vẻ mặt có tia tìm tòi nghiên cứu: “Kiều tổng, thị trưởng Cố nhà chị hôm nay không phải cũng đến sao?”

Vòng lẩn quẩn này lớn như vậy, tuy Cố Học Võ không thường xuất hiện trước công chúng, nhưng đại đa số mọi người đều biết Kiều Tâm Uyển là vợ của Cố Học Võ, vợ của thị trưởng thành phố C.

“Vâng.” Sắc mặt Kiều Tâm Uyển không biến sắc, đã lâu như vậy, chị ta cũng đã luyện được một bản lĩnh, giỏi nhất chính là khi người khác nhắc đến Cố Học Võ, chị ta có thể không có chút cảm giác nào.

“Vừa rồi tôi nhìn thấy thị trưởng Cố lên lầu trên.” Người phụ nữ kia cười nói: “Trên lầu là phòng nghỉ đấy. Kiều tổng không lo lắng sao?”

“Lo lắng?” Kiều Tâm Uyển hơi quay đầu đi, vẻ mặt mang theo vài phần nghi hoặc: “Vì sao tôi lại phải lo lắng?”

Nhìn sắc mặt của các vị phu nhân, chị ta cười nhạt, bộ dạng bình tĩnh: “Vừa rồi anh ấy nói hơi mệt, muốn nghỉ ngơi. Tôi vẫn còn chưa chơi đủ, muốn nán lại thêm một chút, nên bảo anh ấy lên lầu đợi tôi trước.”

“Thì ra là vậy.” Người phụ nữ kia ngượng ngùng cười cười: “Kiều tổng thật đúng là người vợ biết chăm sóc chồng đấy.”

Kiều Tâm Uyển cười đến vô cùng sáng lạn, sao chị ta lại không nhận ra, công ty của chồng người phụ nữ này, vừa mới bị chị ta và Kiều Kiệt đoạt hết mấy mươi vạn lợi nhuận, không tức giận mới lạ, nhưng chị ta cũng không chịu để bị người ta ảnh hưởng.

“Hôm nay là sinh nhật tôi, tôi nói không cần chúc mừng, nhưng anh ấy nhất định nói phải cho tôi một ngạc nhiên. Nói mới nhớ, thật xin lỗi không tiếp các vị được nữa. Tôi phải mau đến xem anh ấy cho tôi ngạc nhiên gì mới được.”

“Kiều tổng sinh nhật vui vẻ nhé.” Mấy vị phu nhân cùng nhau chúc mừng cô, Kiều Tâm Uyển khéo léo chối từ, cầm túi xách rời khỏi.

Quay người lại, vẻ tươi cười trên mặt đã biến mất, chỉ còn sự khó hiểu, trừ phi Cố Học Võ đi công tác, bằng không chưa bao giờ ở khách sạn, sao hôm nay lại có hứng đến khách sạn chứ?

Nắm chặt túi xách trên tay, viên đá được đính trên túi đâm vào lòng bàn tay, nổi lên từng trận đau nhói nhưng chị ta không có cảm giác, sải bước đi thẳng về hướng thang máy.

Nhìn dãy số trên thang máy, chị ta đột nhiên sửng sốt một chút. Khách sạn hào nhoáng này có hơn ba mươi tầng. Cố Học Võ ở tầng mấy?

Lấy điện thoại ra bấm số của anh. Điện thoại lại không ai tiếp. Mày nhíu chặt, trong lòng có một dự cảm xấu.

Đến quầy tiếp tân, yêu cầu xem thông tin khách, nhân viên đương nhiên không thể cho chị ta xem. Kiều Tâm Uyển nóng nảy, lợi dụng quan hệ kêu quản lý đến giúp đỡ, phát hiện trong hồ sơ không có tên của Cố Học Võ.

Xem camera. Rốt cuộc Kiều Tâm Uyển cũng thấy được. Cố Học Võ ở tầng tám, vào căn phòng cuối cùng, sau đó vẫn chưa đi ra. Nhưng mà, sau khi anh đi vào, có hai người từ bên trong đi ra.

Lầu tám, 808?

Kiều Tâm Uyển cầm túi xách, không chút nghĩ ngợi đi lên. Sợ có việc, lấy điện thoại ra gọi cho Kiều Kiệt, bảo anh ta đến.

Tới cửa phòng 808, Kiều Tâm Uyển nhìn cánh cửa khép hờ, tim bắt đầu đập nhanh hơn, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra Kiều Tâm Uyển cũng không biết. Vào cửa, ngửi được một mùi hương kỳ lạ.

Bên ngoài là phòng khách, bên trong mới là phòng ngủ. Đẩy cánh cửa kia ra, Kiều Tâm Uyển ngẩn người.

Trên giường lớn, hai thân thể đang dây dưa với nhau. Cô không nhận ra người phụ nữ, nhưng người đàn ông kia dù hóa ra tro cô cũng không nhìn lầm được, Cố Học Võ.

Tim đột nhiên vỡ nát. Mờ mịt nhìn Cố Học Võ như đang mất lí trí, không ngừng xé quần áo của người phụ nữ kia, không ngừng gặm cắn, hôn lên mặt, lên xương quai xanh của cô ta.

Bộ dáng chuyên tâm đến nỗi không hề chú ý đến chị ta đã vào trong.

“Chị. Xảy ra chuyện …” Kiều Kiệt đi lên, câu kế tiếp không nói ra được, trừng mắt nhìn mọi chuyện trước mắt, anh ta không chút nghĩ ngợi xông lên trước, nắm lấy Cố Học Võ dùng sức đấm một quyền.

“Khốn nạn. Lại bắt nạt chị tôi. Hôm nay tôi đánh chết anh.”

“A.” Cố Học Võ bị đau, nóng bức trong thân thể dường như hơi lui một chút, ngẩng đầu nhìn người đến. Ánh mắt có chút mơ màng: “Nóng. Nóng quá.”

“Nóng cái đầu anh, tôi đánh chết anh.”

“Kiều Kiệt.” Kiều Tâm Uyển mở miệng, chị ta nhìn sắc mặt Cố Học Võ, đã hiểu chuyện gì đang xảy ra. Lúc này Cố Học Võ không ổn. Anh như vậy, rõ ràng là đã bị người ta bỏ thuốc.

“Chị.” Kiều Kiệt tức giận: “Đã đến nước này mà chị còn không để em dạy cho anh ta một bài học sao?”

“Anh ấy bị bỏ thuốc.” Kiều Tâm Uyển vô cùng bình tĩnh nói ra sự thật, tiến lên kéo tay Kiều Kiệt, ngồi xuống bên người Cố Học Võ, vươn tay chạm lên mặt anh, muốn cho anh tỉnh táo lại một chút.

“Cố Học Võ.”

Tay chị ta vừa mới chạm vào Cố Học Võ, anh đã kéo chị ta vào ngực: “Nóng. Nóng quá…”

“Chị.” Kiều Kiệt cũng không phải là không hiểu chuyện đời, nhìn thế này cũng đã hiểu được: “Bây giờ làm sao đây?”

“Em mang cô gái kia đi đi.” Hai người vừa rồi mới rời đi, chắc chắn là người xấu. Cô gái kia nói không chừng chính là cái bẫy của bọn họ.

Kiều Tâm Uyển nhìn lên giường, lại bị ngũ quan của cô gái kia hù dọa, từ góc độ này nhìn qua, trông rất giống một người.

Đó là–

“Nóng.” Thân thể bị Cố Học Võ ôm quá chặt, môi anh dao động khắp nơi trên mặt chị ta, Kiều Tâm Uyển đỏ mặt, có chút xấu hổ. Kết hôn hơn ba năm, đây là lần đầu tiên Cố Học Võ chủ động ôm chị ta.

Ngẩng đầu nhìn Kiều Kiệt, ánh mắt có tia cầu xin: “A Kiệt, đem cô gái kia đi đi, giúp chị đóng cửa lại, được không?”

“Chị.” Kiều Kiệt nhìn không nỗi: “Đánh ngất anh ấy đi.”

Anh ta sớm đã thấy Cố Học Võ rất chướng mắt rồi.

“Nếu em xem chị là chị, thì giúp chị một lần đi.” Động tác của Cố Học Võ càng lúc càng loạn, cho dù Kiều Tâm Uyển lớn mật đến mấy, lúc này cũng biết ngượng ngùng xấu hổ.

“Quên đi, thật hết cách với chị.” Kiều Kiệt đi đến bên giường, kéo lại quần áo cho cô gái kia, ôm lấy cô ta rời đi, không quên đóng cửa lại cho Kiều Tâm Uyển.

Tiếng đóng cửa ‘Ầm’ lên một tiếng, mắt Cố Học Võ chớp chớp, ý thức vừa thanh tỉnh lại bị trận khô nóng ảnh hưởng, nhìn dáng người yểu điệu trong ngực, động tác của anh lại lần nữa điên cuồng.

“Oánh Oánh, Oánh Oánh.”

Gặm cắn cổ chị ta, hôn môi chị ta. Động tác của anh phải gọi là thô bạo. Không có chút dịu dàng nào.

Tim Kiều Tâm Uyển lập tức lạnh băng. Muốn đẩy Cố Học Võ ra, nhưng sức lực anh rất lớn.

“Cố Học Võ, anh cút ngay. Tôi không phải là cô ấy.” Rốt cuộc cô còn phải chịu sự nhục nhã này bao lâu nữa đây?

“Cút. Anh yêu cô ấy như vậy, muốn đi tìm cô ấy, tôi không ngăn cản anh. Cố Học Võ.” Chị ta kêu thật tuyệt vọng, trong mắt đã ngấn nước, chị ta quật cường kiềm chế không cho nước mắt rơi xuống.

Cố Học Võ không phải không chú ý đến sự kháng cự của chị ta, dùng môi mút lấy vành tai chị ta, giọng nói vang lên bên tai chị ta: “Xuỵt, đừng sợ. Đừng sợ. Anh sẽ thật dịu dàng. Oánh Oánh.”

“…” Kiều Tâm Uyển không động đậy nữa, trong lòng trào dâng từng cơn tuyệt vọng. Ngực ồ ạt chảy máu. Muốn đẩy anh ra, đến cuối cùng cũng dừng tất cả mọi động tác, nhìn chằm chằm khuôn mặt trước mắt, khuôn mặt mà chị ta yêu gần như suốt cuộc đời.

Chị ta đột nhiên nở nụ cười, đưa tay choàng qua cổ anh. Kiều Tâm Uyển chủ động dán môi lên môi anh: “Cố Học Võ, gọi em là vợ đi.”

“Vợ?” Cố Học Võ sửng sốt một chút, rồi nhanh chóng phản ứng lại. Môi mút môi chị ta một cái thật mạnh: “Đúng. Anh đã cưới em, em là vợ của anh.”

“Vợ–”

Nụ hôn bá đạo, thân thể dây dưa. Một tiếng lại một tiếng vợ, Kiều Tâm Uyển nở nụ cười, cười đến mức vô cùng thỏa mãn. Nhưng cũng thật chua xót.

Cố Học Võ. Nếu thời gian có thể dừng lại ở phút giây này, vậy thật tốt biết bao?

Thế nhưng, cuộc đời không có nếu như.

“Cố Học Võ. Em yêu anh.”

“Anh cũng yêu em, vợ.”

“Đúng. Em là vợ anh. Anh là chồng em. Chồng à em yêu anh.”

Chị ta có thể tự lừa dối bản thân, tự cảm thấy hài lòng, tự nói với bản thân mình là người được anh gọi vợ chính là chị ta, là Kiều Tâm Uyển.

Khi hai người đang tương đối quấn quít, anh động thân tiến vào, nỗi đau đớn khi lột xác thành phụ nữ, làm cho khóe mắt Kiều Tâm Uyển lại lần nữa rơi lệ.

Hốc mắt nóng lên, cái lưỡi ấm áp của anh hôn lên, lau khô nước mắt trên khóe mắt cô.

“Ngoan, không đau, thả lỏng một chút.”

Một Kiều Tâm Uyển đã nhiều năm không khóc, lại khóc òa, ôm chặt Cố Học Võ, chị ta khóc nhưng cười. Cứ như vậy đi, thật tốt, thật tốt.

Suốt một buổi tối, hai thân thể dây dưa lại dây dưa.

Hơi thở trầm thấp của người đàn ông, tiếng rên uyển chuyển của phụ nữ vang vọng mãi trong phòng, hình thành một tổ khúc tuyệt vời đẹp đẽ nhất thế gian.

Đêm chưa dài, người chưa ngủ.

Khi Tả Phán Tình đến tiệm của Trịnh Thất Muội, cô ấy đang chuẩn bị đóng cửa.

“Thất Thất?”

“Phán Tình?” Hôm nay Trịnh Thất Muội muốn đóng cửa sớm một chút, lúc này lại thấy Tả Phán Tình đột nhiên xuất hiện thì sửng sốt một chút: “Sao cậu lại đến đây?”

“Tớ đến tìm cậu.” Trong lòng có chút lo lắng, Tả Phán Tình cẩn thận quan sát sắc mặt Trịnh Thất Muội: “Thế nào? Cảm thấy tốt hơn chưa?”

“Có gì mà tốt chứ? Tớ cố gắng để bản thân thông suốt một chút.” Thực ra trong lòng Trịnh Thất Muội vẫn còn rất đau. Dù sao cô thật lòng yêu Đỗ Lợi Tân, cảm giác khi biết mình theo đuổi anh ta khoảng thời gian dài như vậy, kết quả người ta chỉ lấy cô để giết thời gian khiến trái tim bị tổn thương, tổn thương rất nặng.

“Cậu nghĩ như vậy là được rồi.” Tả Phán Tình thở phào nhẹ nhõm. Trải qua chuyện sáng nay, cô đã hoàn toàn không còn hi vọng gì với Đỗ Lợi Tân nữa. Anh ta căn bản là một hoa hoa công tử. Nếu đã như vậy, thì tất nhiên cô cũng hi vọng Trịnh Thất Muội có thể nghĩ thoáng hơn một chút: “Người đàn ông không yêu cậu, cho dù tốt, cũng là cây cỏ, người đàn ông yêu cậu, cho dù kém cỏi cũng là báu vật.”

“Tớ biết.” Kéo kín cửa tiệm, Trịnh Thất Muội quay sang nhìn Tả Phán Tình: “Tớ sẽ cố gắng nghĩ thông suốt.”

“Đây mới giống chị em tốt của tớ đó.” Tả Phán Tình dùng sức vỗ vỗ vai cô: “Thế nào? Tâm tình không tốt thì nói ra, tớ với cậu đi chơi một trận biết chưa? Hôm nay tùy cậu sắp xếp.”

“Được.” Trịnh Thất Muội nhìn cô: “Chúng ta đi uống rượu, không say không về.”

“Được, hôm nay không say không về.” Tả Phán Tình khí khái, quyết định hôm nay đi chơi thật vui với Trịnh Thất Muội. Hai cô gái rời khỏi tiệm quần áo, đi đến Dạ Vũ Liêu Nhân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.