Edit: Sakuraky
Beta: Iris & Phong Vũ
Trước đây Tả Phán Tình, không hề tin vào cái gọi là nhất kiến chung
tình (vừa gặp đã yêu). Cho dù loại tình yêu này đã từng xuất hiện hàng
ngàn hàng vạn lần trong sách vở.
Trái tim thiếu nữ của cô, cũng chưa từng mơ về một chàng bạch mã
hoàng tử nào cả. Nhưng tất cả những chuyện đó, đều là trước khi gặp được Kỷ Vân Triển.
Tả gia cũng không giàu có gì. Trước kia Tả Chính Cương từng tham gia
quân ngũ. Sau khi chuyển nghề, mới vào một xưởng sửa chữa máy móc làm
công nhân.
Thời điểm đó không thể so với bây giờ, các nhà máy đều nhan nhản trên phố. Lúc mới bắt đầu cải cách, rất nhiều người chuyển sang làm ăn buôn
bán. Xưởng sửa chữa bên cạnh cũng mở một cửa hàng trang sức.
Tả Phán Tình bị những thứ lấp lánh ánh kim này làm cho hoa mắt, mỗi
ngày rảnh rỗi thì cô thích nhất là tới cửa hàng chơi, nhìn những người
thợ mài giũa từng món đồ trang sức, làm chúng dần trở nên sáng bóng. Cô
cảm thấy công việc này thật vô cùng thần kì.
Đến khi trưởng thành, cô mới biết có một nghề đặc biệt đó là: nhà
thiết kế trang sức. Thời điểm đó, cô liền quyết định phải trở thành một
nhà thiết kế trang sức cao cấp nhất.
Tốt nghiệp trung học, cô lấy thành tích xuất sắc bước vào đại học. Ước mơ lúc đó chính là thiết kế trang sức.
Ước mơ về cuộc sống đại học lúc nào cũng tràn ngập tâm trí Tả Phán
Tình, lúc đó cô chưa từng nghĩ rằng, sẽ có một người, dùng phương thức
như vậy mà bước vào cuộc đời cô.
Phạm vi chương trình học của ngành thiết kế trang sức, không những
phải biết về thiết kế đồ họa đơn giản, mà còn phải có hiểu biết về giám
định và thưởng thức nghệ thuật, căn bản về đá quý học, phác họa, CAD,
còn chưa kể rất nhiều công nghệ sản xuất trang sức hiện đại.
Đương nhiên trọng tâm chương trình học vẫn là nền tảng mỹ thuật tạo hình, phác hoạ và màu sắc.
Một buổi chiều hoàng hôn sau giờ tan học, Tả Phán Tình và Trịnh Thất
Muội cùng hai bạn học khác ngồi ở bên hồ nhân tạo trong trường học vẽ
phác hoạ. Nhưng mà đã vẽ rất nhiều bức, mà cô vẫn không cảm thấy hài
lòng.
Lại một lần nữa đem giấy vo thành một cục, liếc mắt nhìn Trịnh Thất
Muội một cái: “Thật là phiền mà. Không hiểu sao hôm nay lại chả có chút
cảm hứng nào nhỉ.”
“Không có cảm hứng?” Trịnh Thất Muội bắt đầu trêu cô: “Không phải là
cậu phải thấy mấy anh đẹp trai mới có hứng đấy chứ? Muốn tìm gấp một anh đẹp trai để cho cậu vẽ không?”
“Đẹp trai hả?” Tả Phán Tình nguýt một cái xem thường: “Đẹp trai cái
gì? Bây giờ bộ dạng hơi dễ coi một chút đã coi mình là đẹp trai. Lần
trước chứng kiến một nam sinh bộ dáng không khác gì khủng long còn tự
phong cho mình là đẹp trai đến sét đánh. Có bị sét đánh, chắc cũng là vì cái tính ba hoa của cậu ta thôi ấy.”
“Ha ha ha ha.” Trịnh Thất Muội bật cười: “Nam sinh bây giờ quả thật không biết xấu hổ, có thể chém gió đến mức này cơ á.”
“Cũng có người đẹp trai chứ?” Bạn học nữ bên cạnh lên tiếng: “Như đàn anh năm thứ tư Kỷ Vân Triển, bộ dạng rất tuấn tú nha.”
“Kỷ Vân Triển?” Tả Phán Tình nhớ lúc mới bước vào trường cũng có nghe đồn qua, hừ lạnh một tiếng: “Nghe nói năm nào cũng giành được học bổng, từ nhỏ cũng đã rất đa tài đứng đầu nhiều mặt rồi. Người như vậy, nhất
định là một con mọt sách, đeo một đôi kính mắt rất dày, rất xứng với
nickname ếch bốn mắt.”
“Ếch bốn mắt?” Trịnh Thất Muội cười lăn lộn: “Cậu đã gặp rồi sao?”
“Chưa từng gặp qua.” Tả Phán Tình lắc đầu: “Lần trước tới khoa tiếng
Trung nghe thấy cái tên này. Có người nói bộ dạng anh ta đẹp trai siêu
cấp vũ trụ, đẹp cái lông ý? Đẹp trai còn chưa bằng con dế mèn.”
“Kỷ học trưởng thật sự rất tuấn tú.” Bạn nữ sinh kia phản bác: “Mình tận mắt nhìn anh ấy rồi, đẹp trai muốn chết.”
“Xì. Đẹp muốn chết?” Tả Phán Tình đối với nam sinh trong trường đã
thất vọng từ lâu: “Đẹp chết người như thế nào? Là đẹp trai hơn Kim Thành Vũ, hay là hơn Ngô Ngạn Tổ chứ?”
“Không phải, anh ấy là kiểu đàn ông không thể so sánh với bất cứ ai.” Bạn học kia vì Kỷ Vân Triển mà cãi lại: “Kỷ học trưởng ngoại hình thật
sự rất tuấn tú, lần đầu tiên mình nhìn thấy anh ấy, tim cũng đập loạn
nhịp đó.”
“Ừ.” Tả Phán Tình gật đầu, lại lấy một tờ giấy phác họa nữa
đặt ở trên bàn vẽ: “Chỉ cần bây giờ anh ta xuất hiện, khiến cho tim tớ
đập nhanh hơn. Tớ sẽ thừa nhận anh ấy đẹp trai.”
Hai bạn nữ nhất thời trầm mặc, Trịnh Thất Muội cũng không nói gì, ánh mắt cùng nhau nhìn về phía sau Tả Phán Tình.
Tả Phán Tình không phát hiện ra, cầm lấy bút cười vô tâm vô phế: “Tớ
đã nói rồi, trong trường không có ai đẹp trai cả. Chẳng qua là các cậu
còn chưa thấy qua đại soái ca khoác lác mà thôi.”
“Phán Tình ——” Trịnh Thất Muội nhìn thấy người thanh niên ở phía sau, đột nhiên cảm thấy được có chút quen mắt: “Cậu ——”
“Được rồi. Không tán chuyện nữa.” Tả Phán Tình liếc mắt một cái:
“Không có cảm hứng cũng phải vẽ, giờ mỹ thuật tạo hình ngày mai thầy
giáo bắt nộp rồi.”
Nhìn bộ dáng Trịnh Thất Muội như gặp phải quỷ, Tả Phán Tình lúc này
mới phát hiện, không biết từ khi nào thì phía trên đầu cô xuất hiện một
bóng râm.
Chậm rãi quay đầu, một nam sinh mặc áo sơ mi trắng nhã nhặn, quần dài màu đen đứng ở đằng sau cô. Sống mũi cao tao nhã, đôi mắt hẹp dài mà ôn hòa sâu thẳm như đá vỏ chai. Cánh môi mỏng tuyệt mỹ kiên nghị hơi hơi
nhếch lên. Hai tay nhàn nhã đút vào túi quần, cười như có như không nhìn cô.
Ánh chiều tà nhuộm lên người anh một lớp vàng rực rõ, Tả Phán Tình có chút xem thường, thế nhưng giờ phút này, cô thực sự nghĩ tới bạch mã
hoàng tử trong câu chuyện cổ tích ngày xưa cô từng đọc.
“. . . . . .”
“Bạn học này.” Kỷ Vân Triển nghĩ tới những lời mới vừa nghe, khóe
miệng khẽ nhếch lên, mang theo vài phần vui vẻ: “Ngại quá, anh không đẹp trai muốn chết, không được như Kim Thành Vũ, càng không đẹp trai bằng
Ngô Ngạn Tổ.”
Có ý gì thế? Tả Phán Tình nhất thời không hiểu được, anh chàng này đang nói cái gì vậy?
“Nhưng mà, anh không đeo kính, cho nên không thể làm ếch bốn mắt——”
Oành. Tả Phán Tình rốt cuộc cũng có phản ứng, lời anh ấy nói là có ý
gì, cô giật mình, im lặng hồi lâu. Chỉ ngơ ngác nhìn khuôn mặt tuấn tú
phóng đại trước mắt.
Đẹp, đẹp trai quá đi hả?
“Có đẹp đến mức khiến cho tim em đập nhanh hơn không?”
Cô bất giác líu lưỡi, làm Kỷ Vân Triển cười càng thêm sáng lạn, cô bé này thực sự rất thú vị.
“A ——” Tả Phán Tình hét ầm lêm, sau khi phát hiện bản thân mình đã
làm cái chuyện ngu ngốc gì, vội vàng đứng dậy, cũng không nghĩ rằng Kỷ
Vân Triển đứng quá gần nên đỉnh đầu của cô liền húc vào cằm anh.
Cô bị đau, cả người ngồi phịch xuống bãi cỏ. Kỷ Vân Triển nhẹ nhàng
xoa cằm, ý cười trên mặt biến mất tăm: “Hóa ra ta bộ dạng của anh lại
khủng bố như vậy sao?”
“Ấy, thực xin lỗi. Không phải. Ngại quá. Em ——” Tả Phán Tình không
biết bản thân mình muốn nói gì, nhanh chóng thu dọn đồ vẽ tranh của
mình, bỏ chạy trối chết.
Bỏ lại Trịnh Thất Muội nhìn bóng lưng kia mà líu lưỡi, chúa ơi, lúc
trước thi chạy thể dục, cũng không thấy cô nàng này chạy lẹ như vậy nha.
Tả Phán Tình bị chuyện bất ngờ lần này làm cho xấu hổ bối rối suốt cả buổi tối, cho dù Trịnh Thất Muội khuyên thế nào cô vẫn xấu hổ muốn
chết, nhất là ngày hôm sau khi nhìn thấy người kia. Theo bản năng cô lại muốn chạy trốn. Nhưng bị Kỷ Vân Triển ngăn lại.
“Đừng đi.” Kỷ Vân Triển nhìn cô, vẻ mặt rất chân thành: “Bạn học Tả Phán Tình, bộ dạng của anh rất khó coi sao?”
Tả Phán Tình lắc đầu, không rõ là anh có ý gì.
“Anh không khó coi, vì sao em nhìn thấy anh lại trốn vậy?” Ngày hôm
qua cô chạy trốn, anh còn chưa kịp hỏi rõ ràng, cô tên là gì, học khoa
nào, năm thứ nhất phải không. Đương nhiên còn có ký túc xá ở chỗ nào nữa ——
“Em. Em còn có việc. Đàn anh, em đi trước.” Tả Phán Tình xấu hổ, khó
khăn lắm mới nói được một câu lắp bắp, vừa nghe xong, cô đã xấu hổ đến
độ muốn tìm cái hố để chui vào.
“Tả Phán Tình.” Kỷ Vân Triển giữ chặt cô, vẻ mặt vô cùng thành khẩn: “Anh thích em, anh muốn làm quen với em được không?”
“Hả?” Tả Phán Tình trợn tròn mắt, người kia không phải là muốn trả thù mình hôm qua nói xấu sau lưng anh ấy chứ?
Nhưng mà ——
Kỷ Vân Triển nói lại là sự thật, quả thật từ hôm đó anh bắt đầu qua
lại cùng cô. Mặc kệ Tả Phán Tình kháng cự như thế nào, không tin như thế nào. Kỷ Vân Triển vẫn cố ý xuất hiện ở trong cuộc sống của cô. Cho dù
cô làm cái gì, đều phải sán đến gần một bước.
Anh đã là sinh viên năm thứ tư, thời gian so với cô rất rảnh rỗi. Anh đưa cô đi tới các cửa hàng trang sức lớn xem các mẫu trang sức, mang cô đi thăm xưởng thiết kế. Đem cô đi vẽ phác hoạ, cùng cô lên núi xuống
biển.
Từng ngày từng ngày, tình cảm giữa Tả Phán Tình và Kỷ Vân Triển càng
ngày càng tốt. Kỷ Vân Triển không ở trong trường mà tự thuê một căn hộ
nhỏ ở bên ngoài. Những hôm được nghỉ, hai người thích nhất là ở nhà trọ, cùng nhau chơi game, xem phim. Đọc sách, vẽ tranh.
“Vân Triển Thiên Tình.” Một ngày nọ, Kỷ Vân Triển đọc thấy một câu
như vậy trong sách. Vui mừng kéo tay Tả Phán Tình, chỉ cho cô xem: “Em
nhìn này, chúng ta là trời sinh một đôi.”
“Tự sướng.” Tả Phán Tình đấm cho anh một cú: “Ai trời sinh một đôi với anh hả?”
“Đương nhiên là em rồi.” Kỷ Vân Triển kéo cô vào lòng, nhìn ánh mắt
lấp lánh của cô: “Mây tan, trời lại sáng. Anh quyết định về sau sẽ không gọi em là Phán Tình nữa.”
“Thế phải gọi là gì?”
“Tình Tình.” Kỷ Vân Triển nheo ánh mắt đầy mị hoặc: “Tiểu Tình Tình, chỉ mình anh có thể gọi em như vậy.”
Khuôn mặt Tả Phán Tình đỏ lên, cô mới chỉ mới mười tám tuổi tràn đầy mộng mơ, mỗi lần nghe những lời tình cảm của anh lại bối rối. Cho dù tính cách có bướng bỉnh, cũng sẽ e thẹn, ngượng ngùng.
Vẻ mặt cô như vậy, lại hấp dẫn Kỷ Vân Triển. Cẩn thận ôm cô vào trong lòng, môi anh nhẹ nhàng áp lên môi cô.
Đó là nụ hôn đầu tiên của Tả Phán Tình. Đôi môi chạm vào nhau, khiến
cho trái tim cô đập nhanh hơn, cô hoàn toàn không biết phải đáp lại như
thế nào.
Anh lại càng dịu dàng hôn cô, dụ dỗ cô dùng lưỡi dây dưa cùng mình: “Cô bé ngốc nghếch. Em phải hít thở chứ, biết chưa?”
Tả Phán Tình xấu hổ vô cùng, cuối cùng oán hận đập vào anh một cái:
“Này. Có phải anh rất có kinh nghiệm không hả? Nếu không vì sao lại
thành thục như vậy?”
“Đàn ông ở phương diện này, rất có thiên phú, em không biết sao?”
Kỷ Vân Triển cười, đối vẻ đanh đá của Tả Phán Tình anh đã quen từ lâu.
“Nếu để cho em biết anh có người con gái khác, anh nhất định phải chết.” Tả Phán Tình cũng không phải là người dễ chọc.
“Yên tâm, một mình em anh đã ăn không tiêu, làm sao có thể có người con gái khác được chứ?”
Anh dịu dàng, cưng chiều, khiến cho Tả Phán Tình càng tỏ ra vô pháp vô thiên.
Rõ ràng hai người hẹn nhau đi dạo phố, Tả Phán Tình đột nhiên liền
thay đổi ý định nói muốn xem phim. Sau đó bắt Kỷ Vân Triển phải đi xếp
hàng mất nửa ngày để mua vé.
Cô rất tùy hứng, hai người đi ra ngoài uống nước. Kỷ Vân Triển gọi
nước trái cây cho cô, cô rõ ràng uống rồi, lúc sau khi cà phê của Kỷ Vân Triển được bưng lên, cô nhất định đổi, sau đó bắt Kỷ Vân Triển uống
nước trái cây.
Tới cửa hàng bánh ngọt cao cấp, bánh rất ngọt, rất ngấy, Tả Phán Tình lại không vui.
“Không thể ăn được nữa.” Đem bánh ngọt đẩy về phía trước mặt anh: “Em ăn không nổi, anh ăn giúp em luôn đi.”
“Em này.” Kỷ Vân Triển vô cùng bất đắc dĩ: “Rõ ràng là chính em muốn ăn mà.”
“Nhưng bây giờ em không muốn ăn nữa, không được sao?” Tả Phán Tình
trừng hai mắt nhìn anh, làm bộ dạng như là nếu anh không ăn thì sẽ tìm
anh tính sổ.