Edit: Wynnie
Beta: Phong Vũ
Lòng bàn tay hơi nắm chặt, ánh mắt mang theo tia dọa dẫm. Tả Phán Tình không tránh được, xoay người nhìn các bậc trưởng bối: “Ba mẹ còn chưa ăn
xong. Chúng ta ăn cơm xong rồi đi.”
“Thôi, Không cần không cần,
các con đi đi.” Tả Chính Cương phất tay: “Hình như bên cạnh có một công
ty bách hóa. Các con sẵn tiện đi shopping luôn đi.”
“Đúng vậy đúng vậy.” Ôn Tuyết Phượng phụ họa theo: “Đi chơi lâu chút. Bọn ta lớn tuổi rồi, ăn cơm rất chậm, cần có thời gian.”
“Con–” Tả Phán Tình định nói gì đó, lại bị Cố Học Văn kéo qua: “Đi thôi. Vợ
chưa cưới yêu quý của anh, phiền em cùng anh đi mua quần áo.”
Bắt lấy tay Tả Phán Tình, từ “yêu quý” nói ra vô cùng nhẹ nhàng, cũng không quan tâm ánh nhìn chằm chằm trong mắt Tả Phán Tình, không để cô có cơ
hội từ chối, mạnh mẽ kéo cô ra khỏi phòng trà.
Vừa ra đến cửa khách sạn, Tả Phán Tình nhanh chóng vung tay Cố Học Văn ra: “Tên họ Cố, anh muốn thế nào?”
“Mua quần áo.”
“Tự mình đi đi.” Chẳng qua là đóng kịch trước mặt ba mẹ, làm cho ba mẹ mất
cảnh giác thôi, còn đối với anh, Tả Phán Tình cũng không có sự kiên nhẫn tốt như vậy.
“Vậy à?” Ngữ điệu lười biếng, nhún vai như không hề gì: “Vậy cũng được, bây giờ tôi về nói với ba mẹ cô, vừa rồi chính là
cô cố ý đem ly trà đổ lên người tôi. Lại nói với họ cô không muốn cùng
tôi đi dạo–”
“Anh nói bậy.” Tả Phán Tình nhướng cao lông mày: “Anh nói ai cố ý?”
Cố Học Văn hơi mím môi, vẻ mặt mang chút ý cười.
Loại ánh mắt như đã thấu hiểu hết này làm cho Tả Phán Tình nghiến răng, nắm
tay thành đấm, oán hận gật đầu với anh: “Xem như anh lợi hại.”
—
Công ty bách hóa.
Đang giờ cơm trưa nên không có bao nhiêu người, một số nhân viên quầy quần áo nam lúc này đang vừa ngáp vừa nói chuyện phiếm.
Bất thình lình thấy một người đàn ông kéo tay một cô gái đi vào.
Cô gái không ngừng vùng vẫy, ý muốn thoát khỏi tay của người đàn ông kia,
lại bị anh ta mạnh mẽ lôi kéo đến một quầy quần áo. Lúc này ánh mắt của
mọi người đều đồng loạt nhìn về phía cái quần của anh ta.
Hết sức chuyên nghiệp, bày ra khuôn mặt tươi cười, nhân viên cửa hàng tập trung tinh thần, hướng về phía đôi nam nữ đang đi đến, mới bước được hai
bước, thì thấy đôi nam nữ dừng lại trước cửa hàng.
“Anh yêu–” Cô
gái xoay người, nhìn hai người đang tay nắm lấy tay. Giọng nói không lớn không nhỏ, vừa đủ cho cả cửa hàng cùng nghe: “Em nghĩ anh nên mua thêm
vài cái quần để sẵn trên xe. Lần sau khi anh không khống chế được lại
đái dầm, cũng không cần đi mua nữa.”
Không khống chế được đái dầm?
Phụt. Nhân viên của cửa hàng bước chân lảo đảo, nương vào giá quần áo bên cạnh để nâng đỡ thân mình.
“Khụ khụ–” còn một nhân viên khác đang uống nước, đột nhiên nghe nói thế, bị sặc nước, ho cả buổi vẫn không ngừng lại được.
“Tả Phán Tình.”
Môi Cố Học Văn nhếch lên, trong mắt thoáng hiện tia hung dữ. Âm vực đè thấp lộ ra chút tức giận.
Tả Phán Tình mặc kệ, khóe miệng giương lên cùng vẻ mặt hờn dỗi: “Anh cũng
thật là. Đái dầm không khống chế được tuy rằng không phải là bệnh, nhưng cũng phải trị. Em đã nói rồi, đưa anh đi khám bác sĩ, anh lại sĩ diện
chết cũng không đi. Anh xem anh hiện tại thành ra như thế này, rất không tốt.”
Quan tâm cầm lên một cái quần đưa vào tay Cố Học Văn, vẻ mặt dịu dàng: “Nhanh đi thay đi, em chờ anh.”
Cố Học Văn đứng yên bất động, không khí xung quanh thân thể bắt đầu lạnh lẽo.
Tả Phán Tình đột nhiên cảm thấy nhiệt độ của máy điều hòa hơi thấp, lúm
đồng tiền càng lúc càng rạng rỡ: “Nhanh đi thay quần đi mà. Bằng không
chỗ đó cứ ẩm ướt sẽ không tốt đâu. Đúng rồi. Anh có muốn vào nhà vệ sinh trước không? Bằng không lại không khống chế được, không phải lại làm
phiền người ta sao?”
—oOo—
Hết chương 44