Thân thể mệt mỏi, tinh thần cũng rệu rã, lại còn vì sự xuất hiện của Kỷ Vân Triển mà càng thêm đủ loại rối rắm khiến tâm trạng Tả
Phán Tình đã dồn nén đến cực điểm.
Trừng mắt nhìn Cố Học Văn, ngay đến cả sức tát anh cũng
không có: “Cố Học Văn, anh dám nói trước kia anh chưa từng có bạn gái
không? Ai mà chẳng có quá khứ chứ? Đúng vậy, tôi và Kỷ Vân Triển từng
yêu nhau, nhưng tôi đã gả cho anh rồi mà, không phải sao? Còn nữa, lần
đầu tiên của tôi cũng là cho anh đấy thôi? Bây giờ anh còn ở đó mà la
hét om xòm cái gì?”
Hơi thở có chút hổn hển, giọng nói có chút khàn khàn. Tả
Phán Tình mặc kệ những khó chịu đó, sự bạo lực của anh đã khiến cô bùng
nổ mất rồi.
“Cố Học Văn, anh là cảnh sát đúng không? Trách nhiệm và
nghĩa vụ của anh là gì, là bảo vệ nhân dân đúng không? Vậy hành vi ngày
hôm qua của anh gọi là gì? Có cần tôi nhắc lại cho anh biết không? Là
cường bạo, c…ư…ờ….ng b….ạ…o đó.”
Đưa tay xé toạt áo mình ra rồi xắn tay áo lên, vẻ mặt phẫn
nộ trừng anh: “Đây là cái gì? Là anh ban cho đấy. Còn nữa trên người tôi cũng đầy thương tích, anh có tin tôi có thể đến bệnh viện giám định vết thương, sau đó tố cáo anh, xin ly hôn với anh không?”
Cố Học Văn nhìn cánh tay cô, trên cổ tay có 2 chỗ bị bầm
tím, còn trên người cô, anh nhớ sáng nay cũng có nhìn thấy những dấu vết này.
Tả Phán Tình chỉ cảm thấy đầu mình quay mòng mòng, tức giận liếc Cố Học Văn 1 cái, khom lưng định nhặt cái gì đó lên
Ánh mắt sững sờ khi nhìn thấy hộp ba con sói kia. Không
riêng gì cô, Cố Học Văn cũng đã nhìn thấy. Ánh mắt sâu thẳm sắc lẹm như
dao, lướt qua cái hộp, cúi xuống nhặt nó lên, tay kia thì dùng sức bắt
lấy tay của Tả Phán Tình
“Quá đáng? Tôi quá đáng? Vậy hả? Vậy đây là cái gì?”
“….” Tả Phán Tình nói không nên lời, cô có thế nào cũng
không nghĩ đến, Kỷ Vân Triển thích cái giải an ủi kia, nhưng lại đem nó
bỏ vào trong túi đựng di động của cô.
“Tả Phán Tình.” Cố Học Văn cảm giác như toàn bộ dây thần
kinh trong não mình đang căng đến mức sắp đứt phựt đến nơi rồi, bàn tay
nắm lấy tay Tả Phán Tình bắt đầu siết chặt, vẻ mặt tức giận.
“Trả lời tôi, đây là cái gì?”
“…”
Không thể giải thích, cả người bị cố Học Văn lôi thật mạnh xuống đất, anh đứng trên cao nhìn xuống mặt cô, vẻ mặt lạnh như băng.
“Tả Phán Tình, cho tôi 1 lời giải thích.”
Hôm nay trong sở cảnh sát có việc gấp, anh gần như làm xong một cái là chạy ngay về nhà, trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh
chật vật, cả người đầy thương tích của Tả Phán Tình hồi sáng. Trong lòng anh có chút áy náy, có chút tự trách. Ngày hôm qua, anh đúng là điên
rồi. Anh biết lần đầu tiên của Phán Tình đã cho anh, nhưng mà vậy thì
thế nào?
Cô vẫn giữ lại lần đầu, có phải là muốn giữ cho tên đàn ông kia không? Cho nên mới giữ gìn như vậy?
Còn hiện tại thì sao? Tình huống này là gì đây?
Cổ tay Tả Phán Tình bị anh siết tới đau đến không chịu nổi, sau khi sợ hãi đến cực điểm lại trở nên bình tĩnh. Đau đớn cùng cực
ngược lại sẽ đến bình tĩnh.
“Cố Học Văn, đều là người trưởng thành cả rồi, anh còn cần tôi giải thích cái này là cái gì sao?”
“Tôi đương nhiên biết đây là cái gì.” Cố Học Văn hơi rướn
người về phía trước, phả hơi thở vào chóp mũi cô, vẻ mặt lạnh lùng: “Tôi chỉ muốn biết, vì sao trên người em lại có nó thôi.”
Chẳng lẽ ngày hôm qua anh chưa cho cô ăn no hay sao? Mà sau khi rời khỏi giường anh, cô còn phải đi tìm thằng đàn ông khác?
“Tôi đi mua di đông, rồi rút thăm trúng thưởng, cái này
chính là phần thưởng.” Tả Phán Tình giải thích, ánh mắt như nước trong
suốt.
“Mua di động?” Cố Học Văn nhìn thấy hộp đựng điện thoại
kiểu dáng mới nhất rơi trên mặt đất, ánh mắt trở lại trên mặt cô: “ Em
đi một mình?”
“Không.” Tả Phán Tình lắc đầu: “Hai người”
“Đi cùng anh ta?” Bàn tay to nắm chặt, Cố Học Văn cảm giác như toàn bộ máu trong người mình đều đang đông cứng lại.
“Tôi nói tình cờ gặp nhau trên đường, anh có tin không?” Cô không thể nói là Kỷ Vân Triển lo lắng mà tìm cô, nói như vậy, Cố Học
Văn càng nghĩ nhiều, cô không muốn như vậy.
“Em cảm thấy tôi sẽ tin sao?” Cơ mặt không mảy may thả
lỏng, vẻ u ám mãi không tan, vẻ mặt Cố Học Văn thể hiện rõ là anh sẽ
không tin.
“Được rồi.” Tả Phán Tình gật đầu: “Điện thoại tôi gọi không được, tôi lại không đi làm, anh ta lo lắng nên đến tìm tôi. Tôi trùng
hợp phải đi ra ngoài, lúc ra đến đường thì gặp anh ta. Tôi tự bắt xe đi, không ngờ anh ta lại bám theo tôi mãi đến cửa hàng di động. Sự tình
chính là vậy.”
Nói một hơi xong, cô thấy mệt tới cực điểm, thật sự không
có hơi sức đâu mà giải thích nữa: “Cố Học Văn, Cố đại đội trưởng, tôi
không biết anh nghĩ như thế nào về tôi, nhưng tôi có thể nói rõ ràng cho anh biết, tôi không muốn làm mấy chuyện quan hệ ngoài giá thú, càng
không muốn phản bội hôn nhân. Nếu tôi thật sự muốn ở bên anh ta, thì tôi sẽ ly hôn với anh trước, rồi quang minh chính đại đứng bên anh ấy. Tôi
đã nói rất rõ ràng. Bây giờ anh thả tôi ra được chưa? Tôi mệt lắm rồi,
thật sự rất mệt, tôi muốn nghỉ ngơi.”
Cố Học Văn bất động nhìn chằm chằm mặt cô, quang minh chính đại ư? Có ý gì đây, chỉ cần cho cô cơ hội hay là cô vẫn muốn ở cùng với tên đàn ông kia?
Lại nắm chặt tay, Tả Phán Tình không động đậy, thân thể
cứng ngắc, tay ngày càng đau, mà thứ đang mệt mỏi hơn cả chính là tâm
hồn.
Ngẩng đầu, thấy Cố Học Văn không muốn buông ra, cô nhợt
nhạt cười: “Nếu anh còn muốn làm như ngày hôm qua, thì làm ơn cho tôi
ngủ 1 giấc đã, tôi không chống lại được anh, cũng không phải là đối thủ
của anh. Nhưng mà xin anh thương tình, cho tôi ngủ trước đã, ngủ dậy
rồi, muốn đánh muốn giết muốn dùng sức mạnh kiểu gì tôi cũng chiều, được không?”
Giọng nói bình tĩnh, mang theo chút vui đùa, Cố Học Văn bất động, anh chỉ nhìn chằm chằm như muốn nhìn thấu cô.
“Tả Phán Tình, em chắc là biết tôi sẽ không ly hôn với em.”
Mặc kệ là nguyên nhân nào, cũng không thể.
“Tôi biết.” Tả Phán Tình muốn cười, nhưng lại cười không
nổi, trong mắt có một tia ê ẩm: “Anh yên tâm đi, tôi với anh ấy, đã
không thể nữa rồi.”
Từ ngày cô kết hôn, hai người họ đã không thể nữa rồi.
Vẻ mặt bất đắc dĩ, đau đớn rối rắm kia lại 1 lần nữa khiến
Cố Học Văn kinh ngạc! Anh rất ghét một Tả Phán Tình như vậy, vô cùng
ghét. Cô rõ ràng là đang nhớ đến người đàn ông khác, lại còn bày ra vẻ
mặt là tại anh khiến cô không có cách nào ở bên tên kia.
Sao hai người lại chia tay?
Câu nói kia đã tới môi rồi nhưng cuối cùng lại không thể
bật ra thành lời, vì anh sợ. Nếu cô nói, nguyên nhân là gì anh cũng hiểu được, cũng có thể lý giải, có thể chấp nhận thì anh biết phải làm sao
đây?
Tay anh chậm rãi buông lỏng, cuối cùng cũng hoàn toàn buông cô ra, gương mặt anh như mặt hồ đang yên ả bỗng nhiên bị gió cuộn lên
những gợn sóng, hơi phủ một tầng xám mỏng.
Không nhìn sắc mặt anh, bởi vì anh chịu buông cô ra mà cô
nhẹ nhàng thở ra, ngồi xồm xuống đất nhặt mấy thứ rơi vãi lên, kể cả mấy hộp ba con sói dẫn tới vụ cãi cọ kia.
Tiện tay cất vào trong gói đồ, đứng lên định đi về phòng,
cánh tay lại bị anh kéo lại, Cố Học Văn nhìn chằm chằm mặt cô, bỗng
nhiên nghĩ đến một chuyện khác.
“Di động em là mua?”
“Phải.” Cô trả lời, cô sẽ trả tiền lại cho Kỷ Vân Triển, thì chiếc di động kia nghiễm nhiên xem như là do cô mua
Cố Học Văn không nói gì, nhìn chằm chằm vào mắt cô một lúc lâu, cuối cùng duỗi tay ra, bế thốc cô lên.
Tả Phán Tình hoảng sợ, theo bản năng ôm chặt lấy cổ anh
tránh cho mình bị ngã xuống, gói đồ cầm trên tay cũng theo đó là một lần nữa rơi xuống đất.
“Cố Học Văn.” Giọng của cô run rẩy, nói nhiều như vậy mà anh vẫn không tin, không buông tha cho cô sao?
Cố Học Văn bế Tả Phán Tình vào phòng, cũng không nói thêm
điều gì, đem cô đặt lên giường, lúc lưng cô đụng tới nệm, cả người liền
căng cứng, run rẩy ngồi dậy
Đau đớn tối hôm qua vẫn còn mới như in, nhắm chặt mắt lại,
cô nằm im không nhúc nhíc, hai tay nắm chặt thành quyền. Mặc kệ anh ta
đi, còn có gì tệ hơn nữa không?
Bên cạnh vang lên những tiếng sột soạt, cảm giác như Cố Học Văn đang cởi quần áo, hay là đang tìm gì đó trong tủ, sau đó lại ngồi
sát bên mép giường. Lúc bàn tay anh vừa chạm vào cô, Tả Phán Tình đúng
là nhịn không được mà kêu lên
“Đừng mà.”
Đau, toàn thân đều đau, nhất là nơi đó, đau đớn không thôi, cô thật sự chịu không nổi.
Bàn tay Cố Học Văn sựng lại, nhanh chóng siết chặt, nhìn
chằm chằm cô đang nhắm chặt mắt lại, vẻ mặt thống khổ. Cuối cùng động
tác trên tay cũng không ngừng lại, bắt đầu cời quần áo cô.
Tả Phán Tình thật sự tuyệt vọng khi thấy anh đụng đến mình, cả người run rẩy như chiếc lá bị gió cuốn bay, khóe mắt ẩn hiện hai
giọt lệ nóng, móng tay đâm cả vào lòng bàn tay. Đau đớn.
Tay cô lại bị anh kéo qua, mở ra từng ngón, từng ngón một.
Quần áo đã bị anh cởi hết, sau đó ngừng lại một chút, sau đó là cảm giác lạnh như băng bắt đầu lan khắp da thịt, trong không khí phảng phất chút hương bạc hà.
Nghi hoặc mở to mắt, anh chỉ cúi đầu, chuyên tâm xoa thuốc
lên người cô, những chỗ bầm tím, những vết đỏ, đều được anh nhẹ nhàng
xoa lên từng cái từng cái một.
Động tác của anh rất khẽ, rất nhẹ nhàng, nhìn thấy một đống vết tích ghê người kia, ánh mắt anh chợt buồn.
Ban đầu cả người Tả Phán Tình đều căng như một sợi dây đàn nhưng dưới từng
động tác rất nhẹ, rất dịu dàng, mỗi lần đều như sợ làm cô đau của anh mà dần dần thả lỏng.
Cố Học Văn xoa thuốc xong, nhẹ nhàng kéo chăn đắp cho cô.
Lúc này Tả Phán Tình đã mệt mỏi lắm rồi, nên lườichẳng thèm quản anh làm gì. Nhắm mắt lại ngủ, Cố Học Văn vỗ vỗ bả vai cô: “Đừng
ngủ lâu quá, phải dậy ăn cơm.”
Tả Phán Tình không thèm để ý đến anh, thản nhiên ngáp một cái: “Anh dám phá giấc ngủ của cô, tôi đánh anh chết đấy.”
Câu nói ý tứ ẩn chứa mười phần uy hiếp rất lớn, cô đã khốn khổ lắm rồi, dựa vào cái gì mà cứ đầy đọa cô hoài vậy.
Cố Học Văn nhìn bóng lưng của cô, sắc mặt mấy lần thay đổi, muốn nói gì đó, lại thấy chẳng cách nào mà nói được, định xoay người
rời khỏi nhưng cuối cùng nhịn không được lại ngồi xuống bên mép giường,
vươn tay nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.
“Ngày hôm qua, xin lỗi em.”
Cô nhắm mắt lại, cảm thụ sự ấm áp trong lòng bàn tay, không muốn nói, mà cũng không biết phải nói gì, chỉ là hốc mắt lại ẩm ướt, cô có cảm giác muốn khóc.
Nhưng nước mắt lại không rơi, chỉ thấm ướt hàng mi dài. Cái vẻ ngấm ngầm chịu đựng đó của cô làm anh càng thêm đau lòng, nắm chặt
tay cô, nâng lên, đặt lên môi nhẹ nhàng hôn.
Lúc đầu Tả Phán Tình đúng là chỉ hơi hoen ướt bờ mi thôi,
vậy mà bây giờ lại từng giọt từng giọt chảy thành dòng, theo hai má mà
lăn xuống gối.
Cô không kịch liệt lắm rút tay về, đánh một gậy xong rồi lại dịu dàng cho một trái táo ngọt ư, cô không thèm.