Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

Chương 687: Chương 687: Âm mưu to lớn nổi lên mặt nước




"A... Cậu hai, làm... làm sao anh tới được đây?” Trong nháy mắt Quách Hiểu Văn thu lại cơn giận trên mặt, thay vào đó là nụ cười ngượng ngùng, gượng gạo.

Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Mặc Diệu Dương, gần như nhìn không ra có bất kỳ cảm xúc nào, ngay cả giọng nói khi mở miệng nói chuyện cũng lộ ra một sự lạnh lẽo: "Cô Quách, thật xin lỗi, muộn như vậy còn phải tới quấy rầy cô."

"Không, không, không có gì đáng ngại, không có gì đáng ngại cả... Đúng lúc, tôi vẫn còn chưa ngủ.” Quách Hiểu Văn đầu nghĩ một đằng nhưng miệng lại nói một nẻo.

"Thứ này, ngày mai cô giúp tôi giao cho cô ấy." Mặc Diệu Dương đưa một cái bọc qua.

Quách Hiểu Văn nhận lấy, nghi ngờ hỏi: "Cậu hai, trong này là..."

"Nhìn thì biết." Người đàn ông nói xong, im lặng xoay người rời đi, ngay cả chào hỏi cũng không nói.

Quách Hiểu Văn không tin anh cứ như vậy mà đi, đứng ở bên ngoài cửa chống trộm, mãi cho đến khi bóng lưng người đàn ông biến mất ở cuối hành lang, cô ta mới xoay người trở về trong phòng.

Thật kỳ lạ, trong đó có gì chứ?

Quách Hiểu Văn rất tò mò, nghĩ đến vừa rồi câu nói “nhìn thì biết” của cậu hai Mặc, cho thấy thứ trong này cô ta cũng có thể nhìn. Lúc này, cơn buồn ngủ của cô ta cũng hoàn toàn biến mất, ngồi trên ghế sô pha, mở giấy vàng bọc quanh ra.

Bên trong là một số hình ảnh, còn có một số hồ sơ chuyển khoản ngân hàng!

Cái gì đây? Quách Hiểu Văn lập tức tò mò, cẩn thận nhìn kỹ lại, xem kỹ thì thấy là liệt kê một số bằng chứng. Sau khi cô ta đọc xong thì rất ngạc nhiên!

Hóa ra, vụ nhân viên rơi từ trên cao xuống lần này không phải là một tai nạn, mà là một âm mưu được lên kế hoạch cẩn thận! Hóa ra có người có ý đồ với “Thủy Thượng Lạc Viên”...

Sáng sớm hôm sau, Quách Hiểu Văn đến công ty. Quả nhiên, Long Đình Đình đã sớm ở trong văn phòng rồi. Cô ta đưa mấy thứ này đến trước mặt Long Đình Đình, cô nhìn xong cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Cô cũng đã đến Hải Thành ba năm, dự án “Thủy Thượng Lạc Viên” này là do chính tay cô làm từng chút một. Ngay từ việc đầu tiên là tìm địa điểm, nhà sản xuất, quảng cáo, tài trợ… mỗi mọt khâu cô đều hao phí hết sức lực. Vậy mà cô đã không để ý rằng từ lâu đã sớm có người theo dõi cô.

Mục đích của đối phương làm như vậy, rốt cuộc là cái gì chứ?

"Tổng giám đốc, chuyện này chị định xử lý như thế nào? Tôi nghĩ rằng ngay cả khi chúng ta cung cấp cho thành viên gia đình của những người quá cố số tiền bồi thường ba trăm tỷ, vấn đề này vẫn sẽ được phơi bày, và chắc chắn sẽ xảy ra vào lúc chúng ta không ngờ nhất!” Quách Hiểu Văn nghiêm túc nói.

Long Đình Đình gật đầu, nhướng mày, trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng: "Cô nói không sai, đối phương đang muốn bôi xấu thanh danh của “Thủy Thượng Lạc Viên”, sau đó chiếm làm của riêng!"

"Rốt cuộc đối phương muốn cái gì cơ chứ?" Quách Hiểu Văn rơi vào trầm tư.

Long Đình Đình đột nhiên nhớ tới một chuyện: "Hiểu Văn, thứ này là ai giao cho cô?”

"A, à thì... tôi..." Quách Hiểu Văn lấy được thứ này từ trong tay Mặc Diệu Dương, sau đó, vì quá sốc trước sự thật của chuyện này, lập tức quên nghĩ làm thế nào để giải thích với Long Đình Đình về nguồn gốc của thứ này mất rồi.

"Tôi cũng không biết, tối hôm qua đột nhiên có người đưa đồ đến cửa nhà tôi. Khi tôi nghe thấy tiếng gõ cửa đi ra thì người đó cũng không biết đã đi đâu rồi." Trong trường hợp cấp bách, Quách Hiểu Văn đành nói dối.

Tuy nhiên, lời nói dối này có độ tin cậy rất cao.

Long Đình Đình suy nghĩ một chút: "Đây nhất định là do một nhân viên của “Thủy Thượng Lạc Viên” phát hiện ra một ít manh mối, cho nên theo dõi chụp lại. Chẳng qua bởi vì sợ thế lực của đối phương mà không dám thẳng thắn đi ra, cho nên len lén đưa chứng cứ cho chúng ta.”

Quách Hiểu Văn thở phào nhẹ nhõm, gật đầu: "Tôi cũng suy đoán như vậy.”

Long Đình Đình gật đầu, nói: "Được, cô đi ra ngoài trước đi, tôi sẽ xem lại những thứ này. Sau đó, tôi muốn đi bệnh viện xem người bị thương, xem thử có thể hỏi được thêm cái gì không. Nếu có thì đó chính là chuyện tốt. Nếu không thì chúng ta cũng có thể loại trừ. ”

Thật đúng là vừa giải quyết xong chuyện này thì chuyện khác đã ập đến.

Đằng sau chuyện này lại có âm mưu lớn như vậy! Cũng may có người kịp thời nói cho bọn họ biết chuyện này, nếu không, bọn họ cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo nữa.

Long Đình Đình nghĩ tới dưới tình huống mình không biết gì, toàn bộ những chuyện có khả năng sẽ xảy ra, sau lưng liền đổ mồ hôi.

Làm xong công việc trong tay, Long Đình Đình đi đến bệnh viện. Kết quả là đúng như dự đoán của cô, trong số những người bị thương không có ai phát hiện ra điều gì bất thường cả. Sau khi trở lại công ty, Long Đình Đình và Quách Hiểu Văn thảo luận chi tiết.

Vấn đề này không thể công khai. Đối phương ở trong bóng tối, còn họ ở trong ánh sáng. Bất kể bọn họ làm gì thì bọn họ cũng không thể chiếm được tiên cơ.

Long Đinh Đình lắc đầu, nói: "Cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách, nhất định ngoài ánh sáng.”

Quách Hiểu Văn nói: "Chúng ta nên làm gì đây?”

"Trước hết, đoán xem mục đích của người đó là gì. Điều gì sẽ xảy ra tiếp theo nếu mục đích của đối phương là lấy được “Thủy Thượng Lạc Viên”?" Long Đình Đình chống cằm, trầm tư.

"Có lẽ là lại gây ra một tai nạn khác." Quách Hiểu Văn suy đoán.

"Không sai. Hơn nữa, hậu quả của vụ tai nạn đó sẽ còn tệ hơn. Rất có thể, nó sẽ làm cho “Thủy Thượng Lạc Viên” thất bại và trở thành một dự án bị bỏ hoang." Long Đình Đình thuận theo suy đoán sau đó ngẩng đầu lên, nhìn về phía Quách Hiểu Văn: "Như vậy bước tiếp theo, bọn họ sẽ làm như thế nào đây?”

Quách Hiểu Văn nhìn vào mắt cô, táo bạo nói suy đoán trong đầu: "Dùng giá thấp nhất mua lại các dự án bị bỏ hoang, phát triển những dự án đó thành của riêng mình... Có lẽ nó sẽ không được gọi là “Thủy Thượng Lạc Viên”.”

“Không sai!” Long Đình Đình gật đầu: "Đây nhất định chính là dã tâm của bọn họ."

Dự án “Thủy Thượng Lạc Viên” đang là một trong những dự án nổi tiếng nhất ở Hải Thành, muốn mua nó ở thời điểm đỉnh cao của nó, đây là điều không thể nào. Đừng nói Long Đình Đình không bán, cho dù là cô muốn bán đi thì ai có thể lấy ra con số trên trời này chứ? Chỉ có đưa danh tiếng của nó xuống địa ngục, sau khi giá trị của nó giảm mạnh, mua lại với giá thấp nhất.

Đây là mục đích rõ ràng nhất của đối phương!

Quách Hiểu Văn cũng kinh hãi, đổ mồ hôi lạnh: "Tổng giám đốc, chúng ta nên làm gì tiếp theo? Chẳng lẽ cứ ngồi chờ chết sao? Một khi bị theo dõi chằm chằm, có cảnh giác hai mươi bốn giờ thì cũng sẽ có lúc sơ suất.”

Long Đình Đình thở ra một hơi, nói: "Bây giờ, nhân lúc này bán “Thủy Thượng Lạc Viên” đi.”

Quách Hiểu Văn nghe vậy, thiếu chút nữa muốn nhảy ra khỏi ghế: "Bây giờ bán đi? Tổng giám đốc, chị đang đùa đúng không? Đây là công sức ba năm làm việc chăm chỉ của chị và toàn bộ nhân viên của công ty chúng ta đó!”

"Tất nhiên phải bán, hơn nữa nhất định phải tăng giá cao. Càng cao thì càng tốt." Trên mặt Long Đình Đình hiện lên nụ cười, trong mắt có ánh sáng lóe lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.