Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

Chương 292: Chương 292: An đình đình sảy thai




Chân mày Mặc Viên Bằng nhíu chặt, như sắp xếp chồng lên nhau.

Cuối cùng, ông hít một hơi thật sâu và giơ gậy lên.

Một gậy đánh xuống, Mặc Viên Bằng trầm giọng nói: “Là cô hai nhà họ Mặc, nếu phạm sai lầm, có phải nên làm gương chấp nhận trừng phạt không?”

“… Nên ạ!” An Đình Đình rên một tiếng, nghiến chặt răng.

Một gậy khác giơ lên và đánh xuống.

“Là cô hai thế mà lại không biết dùng thân phận của mình, còn bị bắt nạt, có biết sai không chưa?”

“Hự… con biết!” An Đình Đình nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy trên trán toát ra mồ hôi lạnh.

Gậy thứ ba giáng xuống với một tiếng huỵch.

“Từ nay về sau, con có phải đề phòng bất cứ lúc nào không hả?”

“A.. có ạ.”

Ba gậy của Mặc Viên Bằng đánh không hề nhẹ, ông không hoàn toàn muốn trừng phạt cô mà là đang dạy dỗ cô với giọng điệu cứng rắn, sắt thép.

Ông đặt rất nhiều hi vọng ở nơi cô. Từ lần đầu tiên nhìn thấy cô, sự thông minh và tự tin trong đôi mắt của cô đã nói với ông rằng cô gái này có thể cùng Mặc Diệu Dương ở bên cạnh ông và giúp ông hoàn thành một số việc quan trọng.

Ấy vậy mà không ngờ rằng những gì cô làm tiếp theo lại khiến ông vô cùng thất vọng, một khi đã làm ông nghi ngờ thì chắc chắn ông sẽ không cần nữa.

Nhưng mà, hôm nay cô có thể nghiến răng nghiến lợi chống lại, cốt cách và sự kiêu ngạo này khiến ông tán thưởng.

Nếu đổi thành một cô gái khác, cô ta nhất định sẽ khóc lóc mà cầu xin tha cho. Vì vậy, xét về khía cạnh này, An Đình Đình vẫn là một người tài có thể đào tạo được. Có điều vẫn cần thời gian và rèn luyện mài dũa.

Sau ba gậy đánh xuống, An Đình Đình đã bất tỉnh.

Tất cả mọi người có mặt đều kinh hãi, không ai nghĩ rằng ông cụ lại đích thân thi hành gia pháp, càng không thể tin được là An Đình Đình không hề khóc tiếng nào!

Cốc Nhược Lâm đứng đằng sau đám đông, vẻ mặt hả hê và ánh mắt gian xảo nhìn An Đình Đình chịu mắng chịu phạt.

Đúng lúc này, một bóng người đột nhiên lao đến.

Mặc Diệu Dương từ xa đã thấy An Đình Đình nằm trên băng ghế, ông nội đích thân cầm gậy. Anh tận mắt chứng kiến cây gậy đập xuống, cả người An Đình Đình run lên vì đau đớn.

Một gậy này đánh xuống cơ thể An Đình Đình cũng như đang đánh trúng tim Mặc Diệu Dương.

Tim anh lúc này như đang bị giằng xé.

“Dừng lại!” Mặc Diệu Dương hét lên, lao tới với tốc độ nhanh nhất.

Mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía anh.

Sự lo lắng, hoảng sợ, sự không nỡ và thương xót của anh... tất cả đều thu vào tầm mắt Cốc Nhược Lâm. Quả nhiên, như Mặc Diệu Dương đã nói, từ đầu đến cuối trong tim anh đều là người phụ nữ đó.

Nếu đã như vậy, tại sao trước mặt mình lại bày ra bộ dạng không đáng như vậy? Anh ta chẳng qua chỉ muốn tung hỏa mù, chỉ muốn lấy món đồ đó từ tay mình thôi!

Hai bàn tay Cốc Nhược Lâm siết chặt vào nhau, móng tay hằn sâu vào da thịt, nhưng cô không hề cảm thấy đau đớn.

Mặc Diệu Dương, nếu anh muốn thứ đó, em có thể cho anh, nhưng mà, thứ em muốn, anh cũng phải cho em!

Mặc Diệu Dương bế An Đình Đình đang bất tỉnh như bế một đứa trẻ, chỉ hận không ôm được cả người cô vào vòng tay mình.

Anh không nắm rõ sự tình câu chuyện, anh chỉ nhìn thấy Mặc Viên Bằng tự tay đánh An Đình Đình mà thôi.

Lông mày anh cau lại, trên mặt tràn đầy tức giận.

“Ông, ông hài lòng với hình phạt này lắm à?”

Mặc Diệu Dương luôn vô cùng kính trọng Mặc Viên Bằng, rất nhiều khi họ không giống như hai ông cháu mà lại như những đồng đội có cùng chí hướng.

Tất nhiên điều này chỉ giới hạn lúc không có ai cả, còn khi ở trước mặt mọi người thì anh vẫn luôn là một hậu bối ngoan ngoãn.

Thế nhưng hôm nay, anh nói với ông bằng giọng đầy chất vấn và bất mãn.

Mặc Viên Bằng khẽ nhắm mắt lại, thở sâu nói: “Đưa nó về đi, chăm sóc tốt cho nó.”

Vì có sự xuất hiện của Mặc Diệu Dương, những người giúp việc ở Thủy Sam Uyển cũng không còn ngồi yên được nữa, lần lượt chạy ra ngoài sảnh từ đường, khi mẹ Dung nhìn thấy An Đình Đình bất tỉnh, bà đã bật khóc.

“Cậu hai, cô hai không sao cả, có đúng không?”

“Không sao rồi, tôi sẽ đưa cô ấy về ngay.” Mặc Diệu Dương nhẹ giọng nói.

Vừa định nhấc chân, liền nghe thấy mẹ Dung hét lên một tiếng.

“A... máu, máu...” Mẹ Dung chỉ vào chỗ Mặc Diệu Dương đang đứng, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi.

Lúc này, mọi ánh mắt đều nhìn sang đó.

Quả nhiên có một vũng máu lớn nhỏ xuống dưới chân Mặc Diệu Dương. Máu chảy rất nhanh từ giữa hai chân An Đình Đình.

Nhìn thấy vậy, Mặc Diệu Dương vội vàng đặt An Đình Đình lên băng ghế dài.

“Không hay rồi! Cậu hai, cô hai … đây là... Cô hai sẩy thai rồi!” Mẹ Dung tái mặt sợ hãi.

Hiện trường bất ngờ rơi vào một phen hoảng loạn.

Mặc Viên Bằng vừa nãy ngồi ở trên ghế, lúc này đứng bật dậy: “Cái gì!”

Mặc Diệu Dương nắm chặt tay, cởi áo khoác của mình quấn quanh người An Đình Đình, bế cô chạy về phía phòng y tế.

Những người ở lại chỉ có thể nín thở chạy theo.

Bước chân của Cốc Nhược Lâm đột nhiên trở nên hoảng loạn.

Cô không bao giờ ngờ rằng An Đình Đình đã có thai, vì chuyện sảy thai này, Mặc Diệu Dương nhất định sẽ điều tra kỹ lưỡng chuyện này. Nếu lỡ… sự việc bị bại lộ...

An Đình Đình lờ mờ tỉnh dậy, cô phát hiện mình đang nằm trên giường bệnh.

Khi nhìn thấy khuôn mặt tội lỗi và tự trách ở bên giường của ông cụ Mặc, cô chợt nhớ chuyện gì đã xảy ra.

“Ông nội, chuyện gì xảy ra vậy?” An Đình Đình khóc uất lên, nhìn Mặc Viên Bằng.

Mặc Viên Bằng thở dài một hơi, mắt ánh lệ: “Thật có lỗi! Cháu trai đầu tiên của ta đã đi rồi.”

“Ông đang nói cái gì vậy?” An Đình Đình lúc này mới nhớ ra mình đang mang thai.

Cô đặt tay lên bụng dưới, cảm nhận thật kỹ.

Mặc dù thai chưa lớn hơn một tháng, nhưng vì có sự kết nối giữa mẹ và con, mỗi lần An Đình Đình đặt tay lên bụng dưới của mình, cô dường như có thể cảm nhận được sinh mệnh nhỏ đang lớn dần. Thế nhưng hôm nay, cô không còn có thể cảm nhận được sự sống bên trong nữa, chỉ cảm thấy rằng bên trong trống rỗng, không có gì nữa cả.

“Tại sao... sao có thể như vậy...” Lần đầu tiên làm mẹ, thế nhưng lại phải chịu nỗi đau mất đi đứa con của mình, An Đình Đình trào nước mắt: “Ông nội, chuyện này sao có thể... Tại sao...”

An Đình Đình đã hoàn toàn không biết nên kiểm soát cảm xúc thế nào nữa rồi, lời nói của cô trở nên không mạch lạc.

Mặc Diệu Dương chưa từng thấy cô yếu đuối đến như vậy, anh ôm cô vào lòng, an ủi: “Bé cưng, đứa nhỏ không còn nữa, chúng ta còn có thể có lại... Chúng ta còn có thể có thêm nhiều...”

An Đình Đình lắc đầu, nước mắt rơi dài như chuỗi ngọc bị đứt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.