Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

Chương 372: Chương 372: Anh cả bị ám toán




An Đình Đình ngồi thẳng người, cô và Mặc Diệu Phong nhìn nhau.

Sau đó, ‘cạch---’ một tiếng, cửa xe bị mở ra. Mấy người bịt mặt đi tới, lôi hai người từ trong xe ra.

Người đàn ông cầm đầu từ giọng nói phân biệt ra chính là người đàn ông đã nổ súng trước đó.

“Dẫn vào.” Người đàn ông mặc dù cũng bịt mặt, nhưng từ đôi mắt sắc bén u ám đó, không khó nhìn ra lệ khí trên người anh ta.

Vì thế, mấy người kia lôi An Đình Đình và Mặc Diệu Phong đi vào một nhà xưởng đã bỏ hoang.

Đột nhiên, người đàn ông đó nói: “Khoan đã.” Anh ta đi mấy bước tới bên cạnh An Đình Đình, nói: “Cô An, cô chờ chút hãy vào.”

An Đình Đình kinh ngạc trong lòng, cảnh giác nói: “Anh muốn làm gì? Thả tôi ra?”

“Mấy người các cậu, dẫn cô ấy vào trong xe.”

Mặc Diệu Phong thấy cảnh này, cũng tức giận: “Thả cô ấy ra, các anh muốn làm gì?”

An Đình Đình bị lôi lại vào trong ô tô đã che kín, người đàn ông đó xua xua tay với Mặc Diệu Phong nói: “Anh yên tâm, lão đại căn dặn, không cho phép chúng tôi làm bị thương cô ấy. Chúng tôi chỉ muốn giúp anh hoàn thành tâm nguyện.”

Hoàn thành tâm nguyện. Có ý gì?

Mặc Diệu Phong bị mấy người giữ chặt, lôi vào trong nhà kho.

An Đình Đình bị ném lại vào trong khoang xe, do đang mang thai, tinh thần của cô rõ ràng rất mệt mỏi. Nhưng cô vẫn cố gượng, lạnh lùng chất vấn: “Anh rốt cuộc muốn làm cái gì?”

Người đàn ông đi tới, lật tay kéo cửa xe. Cười nham hiểm nói: “Nghe nói cô là phụ nữ có thai.”

“...”An Đình Đình trợn mặt hoảng sợ, trong lòng ‘lộp bộp’ một tiếng. Không ngờ đối phương ngay cả chuyện cô có thai cũng biết.

Bọn họ rốt cuộc là ai? Rốt cuộc có mục đích gì?

“Tôi cảnh cáo anh, anh tốt nhất đừng làm bừa!” An Đình Đình cật lực kiềm chế cảm xúc của mình.

Hai tay của cô bị trói ở đằng sau, căn bản không bảo vệ được mình. Chỉ có thể nhích sang một bên, đồng thời, trợn mắt cảnh cáo, tức giận nhìn đối phương.

Người đó cúi người, giữ chặt quai hàm của cô, nhìn kỹ gương mặt của cô với vẻ thèm thuồng.

“Cô thật đẹp.” Người đàn ông đó thành thật cảm thán.

“...”An Đình Đình cắn môi dưới. Nếu như anh ta dám đụng vào cô, cô cắn lưỡi tự vẫn!

“Đặc biệt là đôi mắt tuyệt đẹp này của cô, hừm... tôi nhìn mà cũng động lòng. Chẳng trách lão đại của chúng tôi nhắc đến cô mấy lần.”

“Lão đại của các anh là ai?” An Đình Đình chất vấn.

Người đàn ông không trả lời mà hỏi ngược: “Cô chính là dựa vào gương mặt này câu dẫn lão đại của chúng tôi sao? Có điều, anh ấy sao lại nỡ kêu cô ra ngoài chứ?”

“...”An Đình Đình nghe anh ta nói chỉ cảm thấy da đầu tê dại!

“Thật là đáng tiếc... Đổi lại là tôi, thế nào cũng không nỡ. Ha ha...” Người đàn ông đó nói xong thì phát ra tiếng cười rợn người: “Nói rõ, anh ta không phải thật sự thích cô, cô gái xinh đẹp à.”

An Đình Đình khẩn trương. Hất đầu, giật cằm ra khỏi bàn tay của anh ta.

Người đàn ông lấy ra một chai nước, mở nắp ra. Nhưng không phải cho mình uống.

An Đình Đình nhìn ánh mắt của anh ta cùng động tác tiếp theo của anh ta, còn chưa đợi cô tránh ra, cằm lần nữa bị giữ chặt. Người đàn ông cầm cái chai, đổ nước vào trong miệng của cô.

“A... khụ... khụ...” An Đình Đình bị sặc nước nên ho sặc sụa.

Nước không màu không vị, giống như nước khoáng bình thường. Nhưng, nó tuyệt đối không đơn giản là nước khoáng thông thường.

“Khụ... khụ...” An Đình Đình khàn khàn chất vấn: “Đồ khốn, anh cho tôi uống cái gì?”

Người đàn ông mỉm cười thần bí: “Đợi lát nữa cô sẽ biết.”

“Súc sinh!” An Đình Đình chửi rủa một câu.

Người đàn ông kéo cô tới, ở bên tai cô nói: “Đêm nay để cô thoải mái.”

An Đình Đình trợn hai mắt, hung thần ác sát nhìn anh ta.

Người đàn ông kéo cô đi vào trong nhà kho của nhà máy bỏ hoang. Đẩy cửa ra, đẩy cô vào trong. Bên trong không có một ai, An Đình Đình giật mình: “Diệu Phong đâu? Các anh nhốt anh ấy ở đâu rồi?”

Người đàn ông đó đứng ở cửa, đắc ý nói: “Yên tâm, anh ta lát nữa sẽ đến bên cô. Người đâu, cởi trói cho cô ta.”

Mấy người đi đến bên cạnh An Đình Đình, cởi trói cho cô.

An Đình Đình nghi ngờ, đầu tiên xoa xoa cổ tay bị dây thừng trói chặt. Đây là có ý gì?

“Diệu Phong đâu? Các anh làm gì với Diệu Phong rồi?”

Người đàn ông mỉm cười u ám, nói: “Tiểu mỹ nhân, vội như vậy đã muốn tìm tình lang rồi sao? Đừng gấp đừng gấp, anh ta sẽ đến đây nhanh thôi.”

“Tôi khinh!” An Đình Đình nhổ một bãi nước bọt.

Người đó gọi thủ hạ, giao việc xong thì đi.

Nhà kho cực kỳ lạnh lẽo, An Đình Đình cuộn người lại. Vốn dĩ thời tiết rất lạnh, đột nhiên trong cơ thể lại tự dưng có một ngọn lửa bùng lên. Cảm giác này, bỗng khiến cô bị sốc.

Bởi vì cảm giác này, đối với cô mà nói, không hề xa lạ!

Rất nhanh, cô liên tưởng đến chai nước khoáng mà người đàn ông đó cho cô uống. Trong lòng bỗng ý thức được một điều khủng khiếp, lẽ nào... ngoài cửa vang lên tiếng mở khóa.

Lúc này, An Đình Đình cả người đã nóng đến mức không chịu được rồi. Áo khoác trên người cô đã bị cô cởi ra. Tiếng động lớn mở cửa đã kéo lý trí của cô lại.

Cô bỗng ngẩng đầu, nhìn về phía cửa lớn, kinh sợ hô lên một tiếng: “Đừng---”

Người ngoài cửa quả thật là Mặc Diệu Phong.

Anh bị người khác dẫn đến cửa, sau khi anh ta nghe thấy bên trong truyền đến tiếng kêu hoảng sợ của An Đình Đình, ý thức đầu tiên là cô bị người khác ức hiếp. Một cước đạp cửa lớn ra, bèn nhìn thấy An Đình Đình đang nhếch nhác trên sàn.

“Đình Đình.” Mặc Diệu Phong gọi một tiếng, chạy về chỗ cô. Khuỵu xuống người, ôm cô vào lòng.

“Một đôi uyên ương, hừ...” Người ở cửa chế nhạo, nói vào bên trong: “Từ từ hưởng thụ đi.”

“Két... két...” Cửa bị đóng lại.

“Đình Đình, em không sao chứ.” Mặc Diệu Phong nhìn An Đình Đình.

An Đình Đình giữ lại được một tia lý trí cuối cùng, nhưng cũng sắp bị ngọn lửa dục vọng đang thiêu đốt mà khó chịu. cô thở hổn hển, cắn răng nhẫn nhịn: “Anh Diệu Phong... anh... anh mau đi...”

Ngoài cửa, người đàn ông tháo mặt nạ xuống.

Lại là một gương mặt đẹp trai động lòng người. Đôi lông mày, ngũ quan này thật sự có thể so sánh với Quý Đình Kiêu rồi. Chỉ là, điều duy nhất không giống chính là trong mắt của người đàn ông này toát ra sự lạnh lùng khiến người ta nhìn mà không dám lại gần.

An Đình Đình lần đầu tiên nhìn thấy đôi mắt của anh ta, trong lòng liền có cảm giác không thoải mái.

Người này chính là đồng bọn của Tang Nham, tên là Trần Thân.

Có người chạy đến, nói: “Anh Thân, lão đại không phải luôn tâm tâm niệm niệm muốn có được người phụ nữ này hay sao? Chúng ta trực tiếp đánh ngất rồi đưa qua đó là được rồi, hà tất gì phải cho tên Mặc Diệu Phong được tiện nghi chứ.”

“Cậu hiểu cái rắm gì.” Trần Thân nghe xong, đáy lòng bỗng có một ngọn lửa.

Người đó bị anh ta quát một câu cũng không dám nói thêm gì nữa.

Trần Thân lạnh lùng liếc nhìn anh ta, nói: “Cậu hai của nhà họ Mặc là kẻ địch lớn nhất của chúng ta, người phụ nữ của anh ta Tang Nham sẽ chạm vào sao? Không biết cậu hai nhà họ Mặc sau khi nhìn thấy hình ảnh anh cả của anh ta cùng người phụ nữ của mình quần nhau thì sẽ có cảm giác gì.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.