Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

Chương 299: Chương 299: Anh không biết quý trọng




Nếu không phải trên người Cốc Nhược Lâm có hương thơm đặc thù nồng đậm, kích thích thần kinh Mặc Diệu Dương, có lẽ anh cứ như vậy mơ hồ hôn cô ta rồi.

Khi mùi thơm xộc vào khoang mũi, anh lập tức bừng tỉnh. Anh mở to mắt, nhìn thấy người phụ nữ bị mình kéo không phải là An Đình Đình mà là Cốc Nhược Lâm, hơn nữa cảnh tượng trước mắt cũng không phải Thuỷ Sam Uyển.

Nơi này là Ngô Đồng Uyển, là nơi vừa đi vào đã khiến anh cảm thấy đè nén. Anh không hề thích nơi này, thì làm sao có thể thích người phụ nữ ở đây chứ.

Cốc Nhược Lâm đợi rất lâu, lâu đến mức cổ cô ta mỏi nhừ, nhưng bờ môi anh vẫn lần lữa không hạ xuống.

Cô ta mơ màng mở to mắt, đồng thời nhìn vào đôi mắt anh.

Khi cô ta mở mắt, anh vội vàng giấu đi sự chán ghét trong ánh mắt, thay vào đó là tình cảm nồng đậm xem lẫn với vẻ hơi buồn bã.

“Diệu Dương.” Khuôn mặt Cốc Nhược Lâm đỏ bừng.

“Ừ.” Anh nhẹ nhàng đáp lại, rồi buông tay ra.

Vòng eo của Cốc Nhược Lâm vì bị Mặc Diệu Dương nắm chặt nên mới dựa vào anh gần như thế. Bây giờ anh thả lỏng tay ra, lực nắm bên hông cô ta đột nhiên mất đi, khiến cơ thể cũng lui về sau một chút. Vẻ mặt cô ta tràn đầy thất vọng và cô đơn.

“Lạnh như vậy còn ra đón anh, ngộ ngỡ em bị cảm thì làm thế nào?” Giọng Mặc Diệu Dương rất lo lắng, không hề vì sự xấu hổ vừa nãy mà có gì bất thường.

“... À, em...” Rõ ràng, Cốc Nhược Lâm vẫn chưa thoát khỏi sự kinh ngạc vừa nãy.

Lúc này, bàn tay anh khẽ đặt trên bờ vai cô ta, nhẹ nhàng kéo cô ta vào trong ngực, sau đó, dịu dàng hỏi: “Như thế này còn lạnh hay không?”

Một động tác nhỏ đơn giản đã khiến Cốc Nhược Lâm quên hết sự ngạc nhiên và xấu hổ vừa nãy.

Cô ta thẹn thùng lắc đầu: “Không lạnh!”

“Đi thôi.” Mặc Diệu Dương khẽ gật đầu, nhẹ nhàng ôm lấy cô ta, sóng vai cùng đi vào trong phòng.

Trước kia, sau khi đi vào phòng khách, Mặc Diệu Dương đều chỉ chúc cô ta ngủ ngon, rồi đi thẳng đến gian phòng ở tầng dưới. Đêm nay, anh lại đưa cô ta đến tận cửa phòng ngủ trên tầng.

Cốc Nhược Lâm bước một bước, lại cảm thấy tim đập thình thích như trống trận.

Chẳng lẽ, đêm nay anh muốn ngủ ở phòng ngủ trên tầng sao? Nghĩ vậy, cô ta không khỏi cảm thấy mừng thầm. Nhưng mà cô ta bị thất vọng rồi.

Anh dừng bước nơi cửa ra vào, nói: “Em vào đi.”

Cốc Nhược Lâm ngẩng đầu, ngạc nhiên hỏi: “Vậy... Vậy còn anh?” Dứt lời, lại cảm thấy dường như có chỗ không thỏa đáng, khuôn mặt đỏ lên.

Cô ta cúi đầu, khẽ cắn môi dưới, tay khẽ kéo góc áo anh.

Dáng vẻ cô gái nhỏ thẹn thùng này thật ra cũng coi là cô ta bộc lộ chân tình của mình, nhưng khi rơi vào mắt anh lại hoàn toàn mang cảm giác khác.

An Đình Đình cũng đã từng có động tác như vậy với anh, lúc ấy anh cảm thấy có phải bản thân đã mắc nợ cô cái gì hay không, hay là mình không chăm sóc tốt cho cô, không phải, sao trong lòng cảm thấy mềm mại như vậy?

Mặc Diệu Dương hơi thất thần một chút, đưa tay, khẽ vuốt sợi tóc của Cốc Nhược Lâm: “Em nhớ anh từng nói gì chứ, anh hi vọng tình yêu của chúng ta thuần khiết, đợi ngày đó đến, anh sẽ đi vào trong này và sẽ không rời đi nữa.”

Mặc Diệu Dương nói xong, nháy mắt với Cốc Nhược Lâm, hoa đào lập tức bay đầy trời.

Cốc Nhược Lâm cứ ngây ngốc đứng tại chỗ, đưa mắt nhìn bóng lưng anh đến khi nó biến mất mới quay người đi vào trong phòng.

Cô ta cũng không buồn vì đến nay Mặc Diệu Dương đều chưa động vào mình, cô ta tin một ngày nào đó anh sẽ. Bởi vì, tình hình bây giờ đang phát triển theo chiều hướng tốt.

Từ khi An Đình Đình sinh non đến bây giờ, anh mới đi thăm đúng một lần, hơn nữa lần đó còn đưa cô ta đi cùng, đêm cũng không đi, thậm chí anh cũng không hề chăm sóc.

Đám người giúp việc được sai theo dõi anh cũng báo lại, cậu Hai chẳng hề quan tâm người phụ nữ đó.

Gương mặt Cốc Nhược Lâm lộ ra ý cười. Xem ra, đúng như cô ta đã dự đoán, Mặc Diệu Dương đã vô cùng thất vọng đối với người phụ nữ đó, ngay cả con mình còn không bảo vệ được thì anh làm sao có thể chấp nhận được.

Vậy, tiếp theo cô ta nên làm thế nào chứ? Dù Diệu Dương thất vọng với Đình Đình, nhưng không chừng Đình Đình sẽ tìm cách níu kéo Diệu Dương, ngộ ngỡ Diệu Dương lại mềm lòng thì chẳng phải cô ta sẽ phí công vô ích rồi.

Không được! Cô ta phải nghĩ cách để sớm chấm dứt quan hệ giữa bọn họ, để họ vĩnh viễn chia xa từ đây.

Tối nay, nhất định là đêm khó ngủ.

Cốc Nhược Lâm vắt hết óc tính toán, làm sao mới đuổi cổ hoàn toàn người phụ nữ trong Thuỷ Sam Uyển đó.

Mặc Diệu Dương nằm ở trên giường, nhưng không thể nhắm mắt lại, nếu không giọng nói và dáng vẻ của An Đình Đình sẽ xuất hiện trong đầu anh, anh phải cố gắng rất nhiều mới có thể khắc chế ý muốn chạy đi gặp cô. Lúc mấu chốt như thế này, anh không thể thất bại trong gang tấc.

Nhịn một chút đi! Anh tin, chỉ cần mọi việc kết thúc, anh sẽ giải thích với cô mọi chuyện, để cô hiểu cho sự bất đắc dĩ của anh.

Ở Thủy Sam Uyển, An Đình Đình cũng không thể nhắm mắt ngủ. Chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu cô sẽ tràn đầy hình ảnh đứa bé gái người đầy máu, nó khóc hỏi cô, tại sao không cần nó nữa, tại sao phải tổn thương nó?

An Đình Đình mở mắt ra, hốc mắt ngấn nước...

Được mẹ Dung điều dưỡng cẩn thận, việc sẩy thai của An Đình Đình đã dần dần ổn định, mọi chuyện vẫn tiến triển tốt, chỉ có điều An Đình Đình vẫn luôn rầu rĩ không vui, xem ra, cô vẫn còn đau lòng vì mất con.

Bởi vậy, trên dưới Thủy Sam Uyển, không ai dám nhắc đến chuyện này nửa chữ. Mẹ Dung còn tự mình giám sát, nên không có ai dám có ý kiến bàn bạc gì.

Nhân dịp mọi người ngủ thiếp đi, một trận tuyết lớn lặng lẽ rơi xuống.

Nhà tổ nhà họ Mặc bao phủ trong làn áo bạc, tạo nên một cảnh tượng khác, trắng xóa nhìn không thấy điểm cuối, người không chú ý mắt sẽ bị đau nhói.

Trong phòng rất ấm, không hề cảm thấy lạnh.

Một bóng dáng mỏng manh yêu kiều, nhảy nhót chạy vào Thuỷ Sam Uyển, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đã nhìn thấy An Đình Đình mặc quần áo ở nhà màu trắng, tóc dài lười biếng xõa sau đầu. Cô ngồi ở góc ghế sô pha, bên cạnh là cửa sổ sát đất, phần lớn ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào đều rơi trên người cô.

An Đình Đình hơi cúi đầu, ánh mắt dừng trên một quyển sách cầm trên tay, làn da cô vốn trắng nõn mịn màng như mỡ dê non. Lúc này, ánh sáng màu vàng nhạt chiếu trên mặt cô khiến làn da như được bao bọc bởi một vầng sáng, ngũ quan dịu dàng, khiến người ta không thể dời mắt.

“Chà... chị dâu đẹp như tiên nữ giáng trần vậy.”

Mặc Diệu Tuyết thầm lầm bầm, nhưng tại sao anh Hai lại không biết quý trọng chứ. Cô đi tới, đứng bên cạnh An Đình Đình một lúc thì An Đình Đình mới phát hiện ra cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.