Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

Chương 7: Chương 7: Anh là kim chủ




Ngay khi An Đình Đình đang nghi hoặc trong lòng, quả nhiên, cô nhìn thấy người đàn ông kia hạ mắt với một tia khinh thường.

Chỉ nghe anh mở miệng nói: “Ở đây không thiếu người hầu, sẽ có người hầu chuyên môn giúp anh ấy tắm, không cần cô phải bận tâm.” Ngụ ý ngầm mỉa mai cô có ham muốn thể hiện bản thân quá mức sao?

An Đình Đình không muốn giải thích, chỉ gật đầu: “Ồ”

Mặc Diệu Dương nói tiếp: “Cô chỉ cần cùng anh ấy chơi lúc anh ấy buồn chán là được.”

“Đơn giản như vậy?” Tốn nhiều tiền mua cô như vậy, chỉ để cô cùng anh ta chơi, đơn giản như vậy?

Nhưng rất nhanh, lời nói của Mặc Diệu Dương phá tan giấc mộng của cô.

Người đàn ông hừ lạnh một tiếng, giọng điệu mỉa mai: “Cô tưởng cùng anh ấy chơi là chuyện rất đơn giản sao? Cô nghe rõ cho tôi, nếu để tôi biết anh ấy phải chịu một chút uất ức nào từ cô thì cô chết chắc.”

Anh giỏi, anh lợi hại, anh là kim chủ, anh chính là chủ!

An Đình Đình liên tục gật đầu, nói: “Vâng vâng vâng, tôi đảm bảo, anh yên tâm!”

Ánh mắt Mặc Diệu Dương tỏ vẻ không tin tưởng rồi rời mắt khỏi người cô. Một lát sau, Trân Hằng dẫn mấy người hầu tới.

Cứ như vậy, An Đình Đình được người hầu đưa tới phòng riêng của cô.

Mặc dù căn phòng không lớn lắm, nhưng trang trí rất tinh tế và thanh lịch. Tường màu hồng nhạt, rèm cửa hoa, bàn ghế, đồ nội thất, cái gì cần có đều có.

Giống hệt căn phòng của một thiếu nữ!

Quay lại chủ đề chính. An Đình Đình không ngờ Mặc Diệu Dương sẽ sắp xếp cho cô một căn phòng riêng, ban đầu còn tưởng sau này cô sẽ cùng ngủ chung với anh trai ngốc kia. Vậy nên, nói ra thì anh ta vẫn còn có chút tình người.

“Mợ cả, cô có hài lòng với căn phòng này không? Nếu cô còn có nhu cầu gì, cứ việc nói với tôi, dưới điều kiện tiên quyết là cậu hai cho phép, tôi sẽ nhanh chóng ởi thực hiện."

An Đình Đình không nhịn được mà có chút tò mò, Trân Hằng này là gì của Mặc Diệu Dương? Quản chuyện công còn quản cả chuyện riêng, tiên lương chắc rất cao nhỉ.

“Mợ cả...” Trân Hằng nói lớn hơn.

“A?” An Đình Đình phục hồi tinh thần, vẻ mặt xấu hổ.

Trân Hằng mỉm cười, hỏi: “Bây giờ tôi phải ra ngoài làm chút việc, có phải cô còn một vài đồ cần thu dọn không? Tôi đã xin chỉ thị của cậu hai, tôi đưa cô qua đó thu dọn.”

An Đình Đình chỉ là con nuôi của nhà họ An, được nhà họ An nhận nuôi năm mười tuổi từ trong trại trẻ mồ côi. Tới tận bây giờ cô vẫn không hiểu, mục đích nhà họ An nhận nuôi cô là gì. Dù sao, nhà họ An đã có hòn ngọc quý hàng thật giá thật An Giai Kỳ, còn có một cậu chủ có cuộc sống sinh hoạt cá nhân phóng túng An Viễn Minh. Nghĩ cũng biết, khoảng thời gian cô ở nhà họ An cũng không vui vẻ gì.

Năm mười lăm tuổi, bởi vì bị anh trai quấy rối, cô bị ba nuôi An Mộ Thông và mẹ nuôi Lục Gia Mỹ đuổi ra khỏi nhà họ An. Dưới sự giúp đỡ của người bạn Mạc Ninh Thanh, An Đình Đình tự mình thuê một căn nhà, vừa học vừa làm, hoàn thành việc học.

Trong khoảng thời gian này, ba nuôi An Mộ Thông hết giận, muốn đưa cô về, nhưng lại bị cô từ chối. Có lẽ khi ấy An Mộ Thông vẫn còn lương tâm, nhiều ít vẫn có chút quan tâm tới cuộc sống của con gái nuôi.

Ban đầu trong thâm tâm của An Đình Đình còn có chút biết ơn, nhưng sau khi trải qua chuyện lần trước, cô đã hoàn toàn tuyệt vọng với nhà họ An! Cũng vì vậy mà hiểu được một đạo lý, dựa núi sẽ sụp đổ, dựa người sẽ thay đổi. Chỉ có dựa vào chính mình mới là vĩnh hằng.

Dọn đồ qua đây, không phải có ý là sau này cô sẽ ở đây mãi mãi, không có một nơi để hít thở, thả lỏng sao? Mặc dù nơi này là phòng riêng của cô, nhưng nó cũng nằm dưới điều kiện tiên quyết mà cậu hai của nhà họ Mặc cho phép. Nhỡ đâu ngày nào đó anh ta phát bệnh thần kinh rồi đuổi cô ra khỏi căn nhà này, chẳng phải cô sẽ lưu lạc đầu đường sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.